“Trước đây, Ôn Minh chưa bao giờ to tiếng với mình!” Giọng Lý Tư Kỳ đã nức nở hơn. “Tối nay, khi anh ấy đi tắm, mình đã nghe thấy điện thoại của anh ấy reo lên, nhìn trên màn hình thì thấy tên của một đồng nghiệp nam gọi đến, mình cũng có quen người đó. Vì vậy mình đã không nghĩ nhiều, chỉ nhấn trả lời điện thoại, không ngờ... Không ngờ…”
Lý Tư Kỳ nói đến đây thì lại nghẹn ngào.
“Không ngờ thế nào?” An Điềm rất lo cho tình hình của Lý Tư Kỳ, liền vội hỏi.
“Không ngờ, mình còn chưa nhấn nút trả lời, Ôn Minh đã đột nhiên lao ra khỏi phòng tắm, sau đó lớn tiếng mắng mình, nói mình không tôn trọng quyền riêng tư của anh ấy, tùy tiện lục lọi điện thoại của anh ấy!”
Lý Tư Kỳ lấy khăn giấy lau nước mắt rồi nói tiếp: “Tiểu Điềm, nói thật lòng, từ sau khi kết hôn với Ôn Minh, mình chưa từng lục lọi bất cứ thứ gì của anh ấy. Khi nhấn trả lời điện thoại, mình cũng không suy nghĩ gì nhiều. Không ngờ anh ấy lại chuyện bé xé ra to như vậy, thậm chí còn la mắng mình!”
Khi An Điềm nghe thấy điều này, trong lòng cô rất hồi hộp. Theo lý mà nói, nghe cuộc gọi đến cho chồng cũng đâu có gì, huống hồ đó là một đồng nghiệp nam gọi đến, Tư Kỳ cũng quen biết, Ôn Minh cần gì phải phản ứng lớn đến vậy?
Không biết còn có ẩn tình gì khác không?
Nghĩ vậy, hai chân mày của An Điềm càng nhíu chặt hơn. Xã hội bây giờ đầy rẫy những cám dỗ, ngay cả những người trung thực nhất cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc. Lẽ nào Ôn Minh lại…
An Điềm vội lắc đầu liên tục. Con người của Ôn Minh, cô cũng hiểu được đôi chút. Diện mạo ổn, tính tình trung thực, không giống người sẽ làm việc xấu.
Vả lại, dù gì đây cũng là chuyện riêng của Tư Kỳ và chồng, nếu mình quá nhạy cảm hoặc suy nghĩ quá nhiều, rồi nói lỡ lời, chẳng phải sẽ phá hoại tình cảm của hai người họ hay sao?
An Điềm do dự một lúc rồi cũng an ủi: “Có lẽ Ôn Minh đang gặp chuyện rắc rối ở công ty thôi. Trước đây lúc còn học đại học, mỗi khi tâm trạng cậu không vui, chẳng phải luôn lấy Ôn Minh ra trút giận à? Lúc đó Ôn Minh hả, mắng thì nghe, đánh thì chịu! Bao nhiêu năm qua rồi, cậu vẫn không vui vì việc Ôn Minh đã vùng lên làm chủ à?”
Nghe thấy câu trêu chọc của An Điềm, Lý Tư Kỳ đang khóc cũng phải phì cười. Nhớ lại trước đây Ôn Minh đã tốt với mình ra sao, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. “Tiểu Điềm chết tiệt! Rốt cuộc cậu có còn là bạn thân của mình không vậy? Sao cậu lại nói giùm cho Ôn Minh?”
“Trời ơi, mình nói vậy, chẳng phải vì muốn cậu trân trọng người trước mắt hay sao?” An Điềm mỉm cười, nghe thấy tâm trạng của Lý Tư Kỳ đã tốt lên, cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ có điều, An Điềm cảm thấy rằng mình nên nhắc nhở Tư Kỳ, tránh để việc đó thực sự xảy ra.
An Điềm nghĩ vậy liền nói bóng gió với Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ à, chờ khi nào Ôn Minh về, cậu phải hỏi anh ấy xem có chuyện gì không. Đồng thời, cậu cũng phải hỏi thăm bạn bè chung của hai người và đồng nghiệp của anh ấy, cả tình hình gần đây của Ôn Minh nữa. Như vậy mới đúng bệnh đúng thuốc được, xem như có quan tâm đúng đắn với anh ấy!”
“Vẫn là Tiểu Điềm tài giỏi!” Lý Tư Kỳ gật đầu đồng ý. Từ khi có con đến nay, cô cứ bị bao vây bởi công việc và con cái, thật sự đã lơ là với Ôn Minh!
“Cậu cứ nghe theo lời mình là được.” An Điềm cúi đầu xuống, cảm thấy rằng mình chỉ có thể nhắc nhở đến mức này thôi. Nếu Ôn Minh có chuyện gì, thì bạn bè và đồng nghiệp của anh chắc cũng phải biết được ít nhiều!
Tuy nhiên, An Điềm rất mong rằng do mình đã suy nghĩ quá nhiều. Hai người sống chung với nhau, khó tránh khỏi xích mích. Cô hy vọng đây chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời của Tư Kỳ mà thôi.
“Được rồi, mình sẽ nghe theo lời khuyên của cậu. Tâm trạng mình tốt hơn nhiều rồi!” Lý Tư Kỳ không còn khóc nữa, mặc dù giọng vẫn còn nghẹt, nhưng không còn nghiêm trọng như vừa rồi. “Đã muộn vậy rồi, sao cậu còn gọi cho mình vậy?”
“Hôm nay mình được tiền bất ngờ, nên muốn chia sẻ với cậu!” Hễ An Điềm nghĩ về số tiền dày trong phong bì kia, cô liền hớn hở ra mặt.
“Wow, Tiểu Điềm, cậu giỏi thật! Lúc trước khi cùng học đại học với cậu, cậu chưa bao giờ nhặt được tiền lẻ nữa là!” Lý Tư Kỳ vui mừng cho An Điềm, vậy mà cũng không quên trêu chọc cô. “Nếu không phải An An đã ngủ, mình nhất định sẽ kêu nó chúc mừng cậu đấy.”
“Hứ! Mình còn nhiều điều giỏi hơn nữa kìa!” An Điềm lắc đầu với vẻ tự hào và nói: “Bây giờ mình có thịt để ăn rồi, cũng trả được nợ rồi! Ngày mai mình sẽ chuyển tiền trả cho cậu!”
“Thôi, cậu cứ để lại mà xài.” Lý Tư Kỳ vừa nghe thấy An Điềm nóng lòng muốn trả tiền, cô liền nhanh chóng từ chối. “Tình hình của mình vẫn ổn, cậu cứ giữ tiền đó đi!”
“Không có gì đâu mà, mình biết chừng mực, sẽ không nhịn đói để trả tiền cho cậu đâu!” An Điềm nói để Lý Tư Kỳ yên tâm, rằng cô sẽ không bạc đãi bản thân mình đâu.
“Tóm lại là mình không cần, cậu cứ giữ đó đi.” Lý Tư Kỳ vẫn không chịu nhận.
“Được rồi, đừng cãi lời mình nữa mà. Ngày mai mình sẽ chuyển tiền cho cậu, lần này cậu không được chuyển hoàn lại nữa đấy! Tư Kỳ à, cậu yên tâm, mình thực sự có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà.”
An Điềm mỉm cười hài lòng. Bốn năm trước, khi cô được Lý Tư Kỳ đưa về nhà ở, cô đã xem Lý Tư Kỳ là bạn thân suốt đời của mình. Lần trước đến nhà Lý Tư Kỳ, An Điềm cũng đã nhìn thấy tình hình của cô ấy. Vì vậy, cô sẽ không để cho người bạn thân của mình chịu uất ức vì mình được.
“Thôi được rồi.” Lý Tư Kỳ cũng biết tính của An Điềm, rất ngang bướng. Nếu mình không nhận, cô cũng sẽ chuyển đến hoài. Mà xem ra, cuộc sống của An Điềm bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều.
“Ừm!” An Điềm bật cười vui vẻ. “Bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa. Tư Kỳ à, cậu ngủ sớm đi. Ngày mai chờ Ôn Minh về đến, cậu hãy nói chuyện ôn hòa với anh ấy.”
“Ừm, mình biết rồi, cậu cũng ngủ sớm đi!”
An Điềm chờ Lý Tư Kỳ cúp máy rồi lên giường nằm. Nhìn lên trần nhà, An Điềm mỉm cười. Ít nhất, cuộc sống bây giờ đang dần đi đúng hướng. Mình, nhất định phải cố gắng hơn nữa!
Bên ngoài cửa sổ căn hộ, ánh trăng khuyết đã treo trên bầu trời. Mặc dù nó không quá hoàn hảo, nhưng lại rất sáng…
Ngày hôm sau, sau khi An Điềm đi chuyển tiền cho Lý Tư Kỳ thì đi làm.
Dưới sự hướng dẫn của chính phó tổng Hồ, An Điềm một lần nữa đến phòng Thiết kế của công ty Tô Thị. Lần này, cô đến đây với tư cách một nhân viên chính thức.
Các đồng nghiệp của phòng Thiết kế cũng đã chào đón An Điềm rất nồng nhiệt.
Việc An Điềm mặc Fairy và xuất hiện trước công chúng và giới truyền thông ngày hôm qua đã lan truyền khắp công ty Tô Thị, và nhất thời đã gây ra một phen ồn ào.
Và nguyên do An Điềm được mặc Fairy, cũng được đồn đại tam sao thất bản.
Có người đồn rằng hôm đó thực sự đã xảy ra chuyện, cũng có người đồn rằng An Điềm đã tự xung phong xin mặc Fairy.
Lại có người đồn rằng An Điềm và Tô tổng đã quen nhau từ trước, còn có một mối quan hệ riêng, vì vậy Tô tổng mới từ chối Lý An Ni để cho An Điềm mặc Fairy.
Nhưng bất kể tình hình thực tế là phiên bản nào, các đồng nghiệp trong phòng Thiết kế đều biết rằng An Điềm là người không thể làm mích lòng, phải chung sống hòa thuận.
An Điềm nhất thời không quen với sự nhiệt tình của mọi người, vẫn giữ khuôn phép và hoàn thành tốt công việc của mình.
Lúc này, một đồng nghiệp cùng vào phòng Thiết kế với An Điềm, Khưu Doanh Doanh, đã chạy qua.
Lý Tư Kỳ nói đến đây thì lại nghẹn ngào.
“Không ngờ thế nào?” An Điềm rất lo cho tình hình của Lý Tư Kỳ, liền vội hỏi.
“Không ngờ, mình còn chưa nhấn nút trả lời, Ôn Minh đã đột nhiên lao ra khỏi phòng tắm, sau đó lớn tiếng mắng mình, nói mình không tôn trọng quyền riêng tư của anh ấy, tùy tiện lục lọi điện thoại của anh ấy!”
Lý Tư Kỳ lấy khăn giấy lau nước mắt rồi nói tiếp: “Tiểu Điềm, nói thật lòng, từ sau khi kết hôn với Ôn Minh, mình chưa từng lục lọi bất cứ thứ gì của anh ấy. Khi nhấn trả lời điện thoại, mình cũng không suy nghĩ gì nhiều. Không ngờ anh ấy lại chuyện bé xé ra to như vậy, thậm chí còn la mắng mình!”
Khi An Điềm nghe thấy điều này, trong lòng cô rất hồi hộp. Theo lý mà nói, nghe cuộc gọi đến cho chồng cũng đâu có gì, huống hồ đó là một đồng nghiệp nam gọi đến, Tư Kỳ cũng quen biết, Ôn Minh cần gì phải phản ứng lớn đến vậy?
Không biết còn có ẩn tình gì khác không?
Nghĩ vậy, hai chân mày của An Điềm càng nhíu chặt hơn. Xã hội bây giờ đầy rẫy những cám dỗ, ngay cả những người trung thực nhất cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc. Lẽ nào Ôn Minh lại…
An Điềm vội lắc đầu liên tục. Con người của Ôn Minh, cô cũng hiểu được đôi chút. Diện mạo ổn, tính tình trung thực, không giống người sẽ làm việc xấu.
Vả lại, dù gì đây cũng là chuyện riêng của Tư Kỳ và chồng, nếu mình quá nhạy cảm hoặc suy nghĩ quá nhiều, rồi nói lỡ lời, chẳng phải sẽ phá hoại tình cảm của hai người họ hay sao?
An Điềm do dự một lúc rồi cũng an ủi: “Có lẽ Ôn Minh đang gặp chuyện rắc rối ở công ty thôi. Trước đây lúc còn học đại học, mỗi khi tâm trạng cậu không vui, chẳng phải luôn lấy Ôn Minh ra trút giận à? Lúc đó Ôn Minh hả, mắng thì nghe, đánh thì chịu! Bao nhiêu năm qua rồi, cậu vẫn không vui vì việc Ôn Minh đã vùng lên làm chủ à?”
Nghe thấy câu trêu chọc của An Điềm, Lý Tư Kỳ đang khóc cũng phải phì cười. Nhớ lại trước đây Ôn Minh đã tốt với mình ra sao, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều. “Tiểu Điềm chết tiệt! Rốt cuộc cậu có còn là bạn thân của mình không vậy? Sao cậu lại nói giùm cho Ôn Minh?”
“Trời ơi, mình nói vậy, chẳng phải vì muốn cậu trân trọng người trước mắt hay sao?” An Điềm mỉm cười, nghe thấy tâm trạng của Lý Tư Kỳ đã tốt lên, cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Chỉ có điều, An Điềm cảm thấy rằng mình nên nhắc nhở Tư Kỳ, tránh để việc đó thực sự xảy ra.
An Điềm nghĩ vậy liền nói bóng gió với Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ à, chờ khi nào Ôn Minh về, cậu phải hỏi anh ấy xem có chuyện gì không. Đồng thời, cậu cũng phải hỏi thăm bạn bè chung của hai người và đồng nghiệp của anh ấy, cả tình hình gần đây của Ôn Minh nữa. Như vậy mới đúng bệnh đúng thuốc được, xem như có quan tâm đúng đắn với anh ấy!”
“Vẫn là Tiểu Điềm tài giỏi!” Lý Tư Kỳ gật đầu đồng ý. Từ khi có con đến nay, cô cứ bị bao vây bởi công việc và con cái, thật sự đã lơ là với Ôn Minh!
“Cậu cứ nghe theo lời mình là được.” An Điềm cúi đầu xuống, cảm thấy rằng mình chỉ có thể nhắc nhở đến mức này thôi. Nếu Ôn Minh có chuyện gì, thì bạn bè và đồng nghiệp của anh chắc cũng phải biết được ít nhiều!
Tuy nhiên, An Điềm rất mong rằng do mình đã suy nghĩ quá nhiều. Hai người sống chung với nhau, khó tránh khỏi xích mích. Cô hy vọng đây chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc đời của Tư Kỳ mà thôi.
“Được rồi, mình sẽ nghe theo lời khuyên của cậu. Tâm trạng mình tốt hơn nhiều rồi!” Lý Tư Kỳ không còn khóc nữa, mặc dù giọng vẫn còn nghẹt, nhưng không còn nghiêm trọng như vừa rồi. “Đã muộn vậy rồi, sao cậu còn gọi cho mình vậy?”
“Hôm nay mình được tiền bất ngờ, nên muốn chia sẻ với cậu!” Hễ An Điềm nghĩ về số tiền dày trong phong bì kia, cô liền hớn hở ra mặt.
“Wow, Tiểu Điềm, cậu giỏi thật! Lúc trước khi cùng học đại học với cậu, cậu chưa bao giờ nhặt được tiền lẻ nữa là!” Lý Tư Kỳ vui mừng cho An Điềm, vậy mà cũng không quên trêu chọc cô. “Nếu không phải An An đã ngủ, mình nhất định sẽ kêu nó chúc mừng cậu đấy.”
“Hứ! Mình còn nhiều điều giỏi hơn nữa kìa!” An Điềm lắc đầu với vẻ tự hào và nói: “Bây giờ mình có thịt để ăn rồi, cũng trả được nợ rồi! Ngày mai mình sẽ chuyển tiền trả cho cậu!”
“Thôi, cậu cứ để lại mà xài.” Lý Tư Kỳ vừa nghe thấy An Điềm nóng lòng muốn trả tiền, cô liền nhanh chóng từ chối. “Tình hình của mình vẫn ổn, cậu cứ giữ tiền đó đi!”
“Không có gì đâu mà, mình biết chừng mực, sẽ không nhịn đói để trả tiền cho cậu đâu!” An Điềm nói để Lý Tư Kỳ yên tâm, rằng cô sẽ không bạc đãi bản thân mình đâu.
“Tóm lại là mình không cần, cậu cứ giữ đó đi.” Lý Tư Kỳ vẫn không chịu nhận.
“Được rồi, đừng cãi lời mình nữa mà. Ngày mai mình sẽ chuyển tiền cho cậu, lần này cậu không được chuyển hoàn lại nữa đấy! Tư Kỳ à, cậu yên tâm, mình thực sự có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà.”
An Điềm mỉm cười hài lòng. Bốn năm trước, khi cô được Lý Tư Kỳ đưa về nhà ở, cô đã xem Lý Tư Kỳ là bạn thân suốt đời của mình. Lần trước đến nhà Lý Tư Kỳ, An Điềm cũng đã nhìn thấy tình hình của cô ấy. Vì vậy, cô sẽ không để cho người bạn thân của mình chịu uất ức vì mình được.
“Thôi được rồi.” Lý Tư Kỳ cũng biết tính của An Điềm, rất ngang bướng. Nếu mình không nhận, cô cũng sẽ chuyển đến hoài. Mà xem ra, cuộc sống của An Điềm bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều.
“Ừm!” An Điềm bật cười vui vẻ. “Bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa. Tư Kỳ à, cậu ngủ sớm đi. Ngày mai chờ Ôn Minh về đến, cậu hãy nói chuyện ôn hòa với anh ấy.”
“Ừm, mình biết rồi, cậu cũng ngủ sớm đi!”
An Điềm chờ Lý Tư Kỳ cúp máy rồi lên giường nằm. Nhìn lên trần nhà, An Điềm mỉm cười. Ít nhất, cuộc sống bây giờ đang dần đi đúng hướng. Mình, nhất định phải cố gắng hơn nữa!
Bên ngoài cửa sổ căn hộ, ánh trăng khuyết đã treo trên bầu trời. Mặc dù nó không quá hoàn hảo, nhưng lại rất sáng…
Ngày hôm sau, sau khi An Điềm đi chuyển tiền cho Lý Tư Kỳ thì đi làm.
Dưới sự hướng dẫn của chính phó tổng Hồ, An Điềm một lần nữa đến phòng Thiết kế của công ty Tô Thị. Lần này, cô đến đây với tư cách một nhân viên chính thức.
Các đồng nghiệp của phòng Thiết kế cũng đã chào đón An Điềm rất nồng nhiệt.
Việc An Điềm mặc Fairy và xuất hiện trước công chúng và giới truyền thông ngày hôm qua đã lan truyền khắp công ty Tô Thị, và nhất thời đã gây ra một phen ồn ào.
Và nguyên do An Điềm được mặc Fairy, cũng được đồn đại tam sao thất bản.
Có người đồn rằng hôm đó thực sự đã xảy ra chuyện, cũng có người đồn rằng An Điềm đã tự xung phong xin mặc Fairy.
Lại có người đồn rằng An Điềm và Tô tổng đã quen nhau từ trước, còn có một mối quan hệ riêng, vì vậy Tô tổng mới từ chối Lý An Ni để cho An Điềm mặc Fairy.
Nhưng bất kể tình hình thực tế là phiên bản nào, các đồng nghiệp trong phòng Thiết kế đều biết rằng An Điềm là người không thể làm mích lòng, phải chung sống hòa thuận.
An Điềm nhất thời không quen với sự nhiệt tình của mọi người, vẫn giữ khuôn phép và hoàn thành tốt công việc của mình.
Lúc này, một đồng nghiệp cùng vào phòng Thiết kế với An Điềm, Khưu Doanh Doanh, đã chạy qua.
/540
|