*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Cường Thịnh nghe Đông Phùng Lưu nói vậy thì cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta lại hỏi: “Sau khi chuyện xảy ra tối hôm qua, bên phía Tịch Song cũng yên tĩnh được một chút, bây giờ cậu chuẩn bị làm gì?”
“Yên tĩnh? Hắn chỉ tạm thời như thế thôi, bắt vài người của hắn cũng không có ảnh hưởng lớn gì tới hắn. Còn tôi hành động thế nào thì phải xem Tịch Song muốn chơi thế nào.” Đông Phùng Lưu cười khổ. Hiện tại, việc duy nhất anh có thể làm chính là đợi Tịch Song ra chiêu.
Anh không sợ Tịch Song không hành động, để chân chính có được một người phụ nữ thì phải đánh bại một người đàn ông khác. Anh rất thấu hiểu Tịch Song về điểm ấy, bởi vì ở phương diện này bọn họ vô cùng giống nhau.
Nam Cường Thịnh gật đầu: “Nếu đã vậy, hôm nay cậu về công ty nhìn chút đi.”
“Công ty xảy ra chuyện gì?” Đông Phùng Lưu có chút lo lắng nhìn về phía Nam Cường Thịnh.
“Không, không, tuy gần đây, thân phận đại ca xã hội đen của cậu có khiến công ty bị áp lực lớn từ dư luận, nhưng không có bằng chứng xác thực thì sẽ không tạo thành tổn thất thực chất cho công ty.” Nam Cường Thịnh nói xong lại uống một ly sữa lớn.
Đông Phùng Lưu biết Nam Cường Thịnh còn chưa nói hết lời nên không lên tiếng.
Nam Cường Thịnh lại nói: “Trên thực tế, là chuyện của Tinh Khanh, cậu cũng biết Tịch Song đã để Đường Tinh Khanh xuất hiện trước truyền thông một cách phô trương. Bây giờ, người của công ty đều nói xấu Tinh Khanh, hơn nữa, tiêu đề báo chí hôm nay cũng là về Tinh Khanh, tình hình cực kỳ gay go.”
Nam Cường Thịnh nói xong thì đưa tờ báo sáng nay cho Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu chỉ nhìn thoáng qua đã biết đại khái nội dung trên báo viết.
Không gì khác ngoài việc nói Đường Tinh Khanh là một gái mà có hai chồng, mới vừa đi cùng Đông Phùng Lưu, đảo mắt lại đuổi theo Tịch Song, trong đó còn dùng từ không hề khách khí, khắc họa Đường Tinh Khanh thành hồ ly tinh và người đàn bà phóng đãng.
Nói Đông Phùng Lưu đọc mấy tin này không tức giận là giả, hiện tại, khả năng bịa đặt tin đồn vô căn cứ của truyền thông càng thêm điêu luyện, căn bản không hề đi tìm hiểu sự thật, một mực dùng hiện tượng mặt ngoài khuếch đại một cách trắng trợn.
Đông Phùng Lưu vò tờ báo thành một cục xong, tâm trạng ăn bữa sáng cũng không còn.
“Cậu định làm gì? Lưu.”
Thật ra, ngay từ đầu, Nam Cường Thịnh không định nói chuyện này cho Đông Phùng Lưu biết, nhưng anh ta cũng cảm thấy truyền thông đã làm quá mức, cần phải nhanh chóng xử lý vấn đề này.
Người khác không biết nhưng người trong cuộc như họ biết rõ Đường Tinh Khanh là bị ép buộc, nếu coi chuyện này như chưa từng xảy ra thì quá không công bằng đối với Đường Tinh Khanh.
“Dù cho bây giờ Tinh Khanh đang ở đâu, cô ấy chính là vợ của Đông Phùng Lưu tôi, tôi tuyệt đối không cho phép có người sỉ nhục cô ấy như vậy.”
Đông Phùng Lưu nói xong, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Bây giờ tôi sẽ đến công ty ngay.”
Nói xong, anh không đợi Nam Cường Thịnh mà đã đi ra cửa, Nam Cường Thịnh dặn dò Phương Minh vài câu về việc nên chăm sóc Đường Ngũ Tuấn thế nào rồi cũng gấp gáp đi theo.
Có vấn đề ắt phải giải quyết nhưng Nam Cường Thịnh không muốn nhìn thấy Đông Phùng Lưu làm ra việc gì quá khích ngay thời điểm quan trọng này.
…
Sau khi hai người tới công ty, Đông Phùng Lưu đi thẳng tới văn phòng, phái người tìm mấy kẻ đã khua môi múa mép, tìm đại một lý do rồi đuổi việc. Đương nhiên, sau khi những người này bị đuổi việc còn có thể gặp phải tình huống gì thì không ai có thể nói rõ được.
Trên dưới công ty bắt đầu sợ hãi, trên thực tế, trải qua sự kiện thư ký trước đó, người của công ty cũng không dám nói xấu Đường Tinh Khanh.
Nhưng hiện tại, Đường Tinh Khanh lại phản bội Đông Phùng Lưu, đi theo Tịch Song, bản thân Đông Phùng Lưu cũng đã vài ngày chưa tới công ty nên mọi người mới lơi lỏng.
Bọn họ thật không ngờ Đông Phùng Lưu lại có thể nổi giận vì một người phụ nữ đã phản bội mình. Lúc này, trong lòng họ đang có hai suy đoán, hoặc là Đông Phùng Lưu quá si tình, hoặc là kỹ năng dụ dỗ đàn ông của Đường Tinh Khanh đã tới cảnh giới cao siêu.
Dù thế nào, cuối cùng lời đồn đãi trong công ty cũng lắng xuống, Đông Phùng Lưu cũng không có tâm tình đi giải thích nhiều.
Truyền thông mới chính là chuyện khiến Nam Cường Thịnh lo lắng nhất.
“Truyền thông không phải công ty nhà mình, hơn nữa còn là một ngành vô cùng nhạy cảm. Lưu, cậu không định dùng thủ đoạn trong giới xã hội đen để giải quyết đấy chứ?” Yết hầu Nam Cường Thịnh hơi hơi chuyển động.
Nếu như ra tay với giới truyền thông, không xử lý tốt thì áp lực dư luận sẽ ập đến như dời núi lấp biển.
Đông Phùng Lưu cảm thấy đau đầu, nhưng suy nghĩ đơn giản một chút, anh cảm thấy cũng chỉ có cách này.
Nam Cường Thịnh lên tiếng trước khi Đông Phùng Lưu mở miệng: “Hay là đút tiền cho họ? Như vậy phỏng chừng dễ làm hơn nhiều.”
Nếu như cách Nam Cường Thịnh xử lý vấn đề ôn hòa như nước thì cách của Đông Phùng Lưu lại đơn giản, thô bạo như lửa.
Đông Phùng Lưu cười lạnh: “Tiền? Bọn họ sỉ nhục vợ tôi còn muốn lấy tiền, tôi không lấy mạng họ coi như đã từ bi lắm rồi.”
Nam Cường Thịnh biết Đông Phùng Lưu muốn động tay chân thật rồi nên anh ta không khỏi thương tiếc cho mấy tòa soạn báo.
“Cậu cũng đừng quá tức giận, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là cậu nên dằn lại một chút.” Nam Cường Thịnh ôn hòa khuyên nhủ.
Đông Phùng Lưu nhắm mắt, khẽ nói: “Là bọn họ trêu vào tôi trước.”
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ thở dài, biết không còn cách nào khuyên can Đông Phùng Lưu nữa, bởi vậy anh chỉ hi vọng Đông Phùng Lưu đừng kéo mình vào.
Cách Đông Phùng Lưu xử lý chuyện này cũng khá đơn giản. Anh chỉ gọi một cuộc cho đàn em của mình, ngay cả việc làm như thế nào cũng không nói mà chỉ bảo bọn họ “chăm sóc” mấy tòa soạn báo kia đàng hoàng một chút.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Thế là hai tiếng sau khi Đông Phùng Lưu cúp điện thoại, mấy tòa soạn đăng tin về Đường Tinh Khanh và Tịch Song, còn phát ngôn bừa bãi đều đồng thời xảy ra sự cố.
Có nơi bị cháy, có nơi đột nhiên tuyên bố phá sản…
Tuy cảnh sát có điều tra nhưng lại không điều tra ra được gì.
Cho dù bọn họ biết là Đông Phùng Lưu động tay động chân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thủ đoạn ầm ầm nhanh như chớp của Đông Phùng Lưu có tác dụng thấy rõ, báo chí đăng tin không tốt về Đường Tinh Khanh đều dùng tốc độ nhanh nhất để thu hồi.
Báo đã thu hồi, tin tức cũng không còn ai dám đăng.
Nam Cường Thịnh nghe Đông Phùng Lưu nói vậy thì cũng nhẹ nhàng thở ra, anh ta lại hỏi: “Sau khi chuyện xảy ra tối hôm qua, bên phía Tịch Song cũng yên tĩnh được một chút, bây giờ cậu chuẩn bị làm gì?”
“Yên tĩnh? Hắn chỉ tạm thời như thế thôi, bắt vài người của hắn cũng không có ảnh hưởng lớn gì tới hắn. Còn tôi hành động thế nào thì phải xem Tịch Song muốn chơi thế nào.” Đông Phùng Lưu cười khổ. Hiện tại, việc duy nhất anh có thể làm chính là đợi Tịch Song ra chiêu.
Anh không sợ Tịch Song không hành động, để chân chính có được một người phụ nữ thì phải đánh bại một người đàn ông khác. Anh rất thấu hiểu Tịch Song về điểm ấy, bởi vì ở phương diện này bọn họ vô cùng giống nhau.
Nam Cường Thịnh gật đầu: “Nếu đã vậy, hôm nay cậu về công ty nhìn chút đi.”
“Công ty xảy ra chuyện gì?” Đông Phùng Lưu có chút lo lắng nhìn về phía Nam Cường Thịnh.
“Không, không, tuy gần đây, thân phận đại ca xã hội đen của cậu có khiến công ty bị áp lực lớn từ dư luận, nhưng không có bằng chứng xác thực thì sẽ không tạo thành tổn thất thực chất cho công ty.” Nam Cường Thịnh nói xong lại uống một ly sữa lớn.
Đông Phùng Lưu biết Nam Cường Thịnh còn chưa nói hết lời nên không lên tiếng.
Nam Cường Thịnh lại nói: “Trên thực tế, là chuyện của Tinh Khanh, cậu cũng biết Tịch Song đã để Đường Tinh Khanh xuất hiện trước truyền thông một cách phô trương. Bây giờ, người của công ty đều nói xấu Tinh Khanh, hơn nữa, tiêu đề báo chí hôm nay cũng là về Tinh Khanh, tình hình cực kỳ gay go.”
Nam Cường Thịnh nói xong thì đưa tờ báo sáng nay cho Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu chỉ nhìn thoáng qua đã biết đại khái nội dung trên báo viết.
Không gì khác ngoài việc nói Đường Tinh Khanh là một gái mà có hai chồng, mới vừa đi cùng Đông Phùng Lưu, đảo mắt lại đuổi theo Tịch Song, trong đó còn dùng từ không hề khách khí, khắc họa Đường Tinh Khanh thành hồ ly tinh và người đàn bà phóng đãng.
Nói Đông Phùng Lưu đọc mấy tin này không tức giận là giả, hiện tại, khả năng bịa đặt tin đồn vô căn cứ của truyền thông càng thêm điêu luyện, căn bản không hề đi tìm hiểu sự thật, một mực dùng hiện tượng mặt ngoài khuếch đại một cách trắng trợn.
Đông Phùng Lưu vò tờ báo thành một cục xong, tâm trạng ăn bữa sáng cũng không còn.
“Cậu định làm gì? Lưu.”
Thật ra, ngay từ đầu, Nam Cường Thịnh không định nói chuyện này cho Đông Phùng Lưu biết, nhưng anh ta cũng cảm thấy truyền thông đã làm quá mức, cần phải nhanh chóng xử lý vấn đề này.
Người khác không biết nhưng người trong cuộc như họ biết rõ Đường Tinh Khanh là bị ép buộc, nếu coi chuyện này như chưa từng xảy ra thì quá không công bằng đối với Đường Tinh Khanh.
“Dù cho bây giờ Tinh Khanh đang ở đâu, cô ấy chính là vợ của Đông Phùng Lưu tôi, tôi tuyệt đối không cho phép có người sỉ nhục cô ấy như vậy.”
Đông Phùng Lưu nói xong, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Bây giờ tôi sẽ đến công ty ngay.”
Nói xong, anh không đợi Nam Cường Thịnh mà đã đi ra cửa, Nam Cường Thịnh dặn dò Phương Minh vài câu về việc nên chăm sóc Đường Ngũ Tuấn thế nào rồi cũng gấp gáp đi theo.
Có vấn đề ắt phải giải quyết nhưng Nam Cường Thịnh không muốn nhìn thấy Đông Phùng Lưu làm ra việc gì quá khích ngay thời điểm quan trọng này.
…
Sau khi hai người tới công ty, Đông Phùng Lưu đi thẳng tới văn phòng, phái người tìm mấy kẻ đã khua môi múa mép, tìm đại một lý do rồi đuổi việc. Đương nhiên, sau khi những người này bị đuổi việc còn có thể gặp phải tình huống gì thì không ai có thể nói rõ được.
Trên dưới công ty bắt đầu sợ hãi, trên thực tế, trải qua sự kiện thư ký trước đó, người của công ty cũng không dám nói xấu Đường Tinh Khanh.
Nhưng hiện tại, Đường Tinh Khanh lại phản bội Đông Phùng Lưu, đi theo Tịch Song, bản thân Đông Phùng Lưu cũng đã vài ngày chưa tới công ty nên mọi người mới lơi lỏng.
Bọn họ thật không ngờ Đông Phùng Lưu lại có thể nổi giận vì một người phụ nữ đã phản bội mình. Lúc này, trong lòng họ đang có hai suy đoán, hoặc là Đông Phùng Lưu quá si tình, hoặc là kỹ năng dụ dỗ đàn ông của Đường Tinh Khanh đã tới cảnh giới cao siêu.
Dù thế nào, cuối cùng lời đồn đãi trong công ty cũng lắng xuống, Đông Phùng Lưu cũng không có tâm tình đi giải thích nhiều.
Truyền thông mới chính là chuyện khiến Nam Cường Thịnh lo lắng nhất.
“Truyền thông không phải công ty nhà mình, hơn nữa còn là một ngành vô cùng nhạy cảm. Lưu, cậu không định dùng thủ đoạn trong giới xã hội đen để giải quyết đấy chứ?” Yết hầu Nam Cường Thịnh hơi hơi chuyển động.
Nếu như ra tay với giới truyền thông, không xử lý tốt thì áp lực dư luận sẽ ập đến như dời núi lấp biển.
Đông Phùng Lưu cảm thấy đau đầu, nhưng suy nghĩ đơn giản một chút, anh cảm thấy cũng chỉ có cách này.
Nam Cường Thịnh lên tiếng trước khi Đông Phùng Lưu mở miệng: “Hay là đút tiền cho họ? Như vậy phỏng chừng dễ làm hơn nhiều.”
Nếu như cách Nam Cường Thịnh xử lý vấn đề ôn hòa như nước thì cách của Đông Phùng Lưu lại đơn giản, thô bạo như lửa.
Đông Phùng Lưu cười lạnh: “Tiền? Bọn họ sỉ nhục vợ tôi còn muốn lấy tiền, tôi không lấy mạng họ coi như đã từ bi lắm rồi.”
Nam Cường Thịnh biết Đông Phùng Lưu muốn động tay chân thật rồi nên anh ta không khỏi thương tiếc cho mấy tòa soạn báo.
“Cậu cũng đừng quá tức giận, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là cậu nên dằn lại một chút.” Nam Cường Thịnh ôn hòa khuyên nhủ.
Đông Phùng Lưu nhắm mắt, khẽ nói: “Là bọn họ trêu vào tôi trước.”
Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ thở dài, biết không còn cách nào khuyên can Đông Phùng Lưu nữa, bởi vậy anh chỉ hi vọng Đông Phùng Lưu đừng kéo mình vào.
Cách Đông Phùng Lưu xử lý chuyện này cũng khá đơn giản. Anh chỉ gọi một cuộc cho đàn em của mình, ngay cả việc làm như thế nào cũng không nói mà chỉ bảo bọn họ “chăm sóc” mấy tòa soạn báo kia đàng hoàng một chút.
Truyện up có bản quyền trên app mê tình truyện
Thế là hai tiếng sau khi Đông Phùng Lưu cúp điện thoại, mấy tòa soạn đăng tin về Đường Tinh Khanh và Tịch Song, còn phát ngôn bừa bãi đều đồng thời xảy ra sự cố.
Có nơi bị cháy, có nơi đột nhiên tuyên bố phá sản…
Tuy cảnh sát có điều tra nhưng lại không điều tra ra được gì.
Cho dù bọn họ biết là Đông Phùng Lưu động tay động chân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Thủ đoạn ầm ầm nhanh như chớp của Đông Phùng Lưu có tác dụng thấy rõ, báo chí đăng tin không tốt về Đường Tinh Khanh đều dùng tốc độ nhanh nhất để thu hồi.
Báo đã thu hồi, tin tức cũng không còn ai dám đăng.
/488
|