Đường Tinh Khanh cảm thấy mình như tù nhân. Tối hôm qua, sau khi “thông khí”, cô lại về lại cái lồng giam hoa lệ này.
Đường Tinh Khanh vẫn bị giam lỏng trong tòa lâu đài như thường lệ, tuy Tịch Song nói cô có thể đi tới bất cứ nơi nào trong trong đây nhưng lại không thể bước ra khỏi tòa lâu đài này một bước. Như thế chả khác gì việc trói Đường Tinh Khanh lại một chỗ.
Sau khi ăn cơm trưa, trên bàn tiệc lớn theo phong cách Trung Cổ, Đường Tinh Khanh dùng muỗng gõ chén đĩa leng keng rung động, tựa như là đang phát tiết sự bất mãn của mình đối với Tịch Song.
Mà Tịch Song đang ngồi đối diện cô vẫn mang theo nụ cười trên môi, nhìn dáng vẻ này của hắn ta, cho dù Đường Tinh Khanh muốn chọc giận hắn ta cũng không có cách nào.
“Mấy món này đều là do đầu bếp nước ngoài mà anh mời tới trổ tài, sao nào? Không muốn ăn?”
Tịch Song chỉ vào mấy món ăn muôn màu rực rỡ trên cái bàn tiệc lớn gần ba mét này.
Không muốn ăn? Đường Tinh Khanh đúng là đang có tâm trạng không tốt nhưng cô biết Đông Phùng Lưu còn đang cố gắng nỗ lực vì mình, cô nhất định phải sống sót. Cho dù tâm trạng u ám nhưng không thể che giấu được sự thật là bụng cô đang đói.
Không muốn ăn mới lạ!
Nhưng vì chống đối Tịch Song, thể hiện sự bất mãn của mình, từ khi Đường Tinh Khanh bắt đầu ngồi vào nơi này, cô cũng chưa đụng tới bất kỳ món nào.
Thịt nướng được nướng đến vàng rực, thậm chí còn ứa ra mỡ bóng loáng, canh nóng bốc lên khói trắng, còn có tảng thịt bò chín bảy phần đã được cắt sẵn, mỗi một món đều đang tấn công cái dạ dày đói khát của Đường Tinh Khanh.
Nếu như Tịch Song không ở đây, sợ là cô đã sớm ăn hết tất cả như hổ đói rồi.
Đường Tinh Khanh đã tự mình đếm thử, từ đầu tới giờ, cô nuốt nước bọt ít nhất đã bố mươi lần.
Chuyện không muốn ăn là không có khả năng.
Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn lạnh lùng liếc nhìn Tịch Song, sau đó liếc nhanh mấy món ăn, không hài lòng nói: “Quỷ mới muốn ăn đồ của anh!”
Tịch Song hơi sửng sốt một chút, phản ứng này của hắn ta bị Đường Tinh Khanh nhìn thấy, cô còn cho là mình đã thành công khiến Tịch Song khó chịu.
Cô thật sự hi vọng mình có thể làm Tịch Song mất kiên nhẫn, sau đó lại mất đi hứng thú, bằng không Tịch Song cứ “khoan dung” thế này cũng không phải là chuyện tốt với cô.
Nào biết giây sau Tịch Song lại lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, dịu dàng nói: “Anh biết rồi, hồi còn ở Mỹ, em đã nói không thích mấy món này, nếu vậy thì thôi.”
Nói xong, Tịch Song phất tay, một hàng hầu gái đi ra từ trong góc, dùng tốc độ nhanh nhất dọn hết tất cả thức ăn trên bàn.
Tuy thức ăn đã mang đi nhưng mùi thơm vẫn còn tràn ngập. Đường Tinh Khanh thật sự có chút ý muốn bảo mấy cô hầu gái mau dừng tay, trong lòng nghĩ sớm biết vậy thì cô đã ăn trước rồi mới chống đối Tịch Song.
Khi Đường Tinh Khanh đang buồn bực, Tịch Song lại để lộ ra biểu cảm “anh hiểu”. Tiếp đó, Tịch Song lại phất tay, lại một đám hầu gái yên lặng bước ra, trong tay họ đều bưng các món ăn có màu sắc khác nhau.
Chỉ có điều, khác với trước đó, những món ăn này không phải là món Tây mà là món ăn phương Đông điển hình.
Không cần hỏi tại sao Đường Tinh Khanh lại biết, mũi của cô đã ngửi thấy mùi cá cà, thịt kho tàu đầu sư tử ngay khi món ăn được bưng lên, thậm chí còn có món cá hấp mà cô thích nhất…
Ánh mắt Đường Tinh Khanh vẫn luôn dán dính vào những hầu gái kia, trong lúc vô thức lại nuốt thêm mấy ngụm nước bọt.
Tịch Song cười cười nhìn hết màn này, lại nói: “Bất kể em cần gì, anh cũng có thể thỏa mãn em. Dù là phương Tây hay phương Đông, món ăn mười tỉnh Trung Quốc, chỉ cần em muốn ăn thì bất kỳ lúc nào anh cũng có thể cho em ăn.”
Đường Tinh Khanh cũng không biết nên nói gì, đặc biệt là khi Tịch Song vừa dứt lời, một hầu gái đã bưng một chén cơm trắng bóc, nóng hổi lên đặt trước mặt cô.
Tịch Song thấy Đường Tinh Khanh không nói lời nào thì tưởng cô vẫn chưa hài lòng, thế là bảo: “Vậy đổi tiếp sang món khác!”
Nói xong, Tịch Song chuẩn bị vỗ tay lần nữa để hầu gái dọn dẹp, Đường Tinh Khanh vừa nhìn thấy động tác này của hắn ta lại nuốt vội nước bọt, cướp lời: “Thôi, tuy không phải thích lắm nhưng cũng chấp nhận được, tôi cũng không muốn bị chết đói.”
Tịch Song không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cầm đũa, cuối cùng nhịn không nổi bắt đầu chuẩn bị ăn uống thả cửa.
Tịch Song nói: “Anh còn tưởng em đã tuyệt thực rồi chứ. Thế này là tốt rồi, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Đường Tinh Khanh cười lạnh trước khi ăn: “Sao tôi có thể tuyệt thực chứ, tôi còn muốn sống để trở về bên cạnh Lưu!”
Tịch Song nghe thế thì khóe miệng giật một cái nhưng cũng không nói gì thêm.
Đường Tinh Khanh không hề để ý tới Tịch Song mà bắt đầu lấp đầy bụng mình. Ban đầu, cô còn giả bộ có chút không tình nguyện, nhưng sau đó cô dứt khoát bất chấp tất cả ăn ngốn nga ngốn ngấu.
Đường Tinh Khanh cảm thấy những bữa cơm trước đó không ăn đều đã được ăn bù.
Tịch Song không hề động, cứ nhìn Đường Tinh Khanh ăn như vậy từ đầu tới cuối. Cho dù tướng ăn của Đường Tinh Khanh có xấu hơn nữa, hắn ta vẫn cảm thấy có chút đáng yêu, đôi khi còn nở nụ cười dịu dàng.
Ăn no rồi Đường Tinh Khanh lại trừng mắt nhìn Tịch Song: “Anh nhìn đủ chưa!”
Tịch Song thành thật lắc đầu, trả lời cô: “Chưa đâu, nhìn thế nào cũng không đủ.”
Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại nói: “Anh đối xử với tôi tệ một chút thì trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn.”
Tịch Song bình tĩnh nói: “Anh thích em thì sao anh có thể đối xử tệ với em được!”
Đường Tinh Khanh cũng không tin những lời này của Tịch Song, trong mắt cô, thứ Tịch Song gọi là yêu cũng chỉ là biểu hiện của ham muốn chiếm hữu.
Gần đây, Tịch Song tựa như đã thay đổi thành một người khác, ở trước mặt Đường Tinh Khanh thì là vẻ mặt dịu dàng, khi đối mặt với Đông Phùng Lưu lại là ác quỷ khát máu.
Vì vậy Đường Tinh Khanh cũng không nói lời nào nữa, ăn cơm xong, cô đặt đũa xuống nói: “Tôi ăn no rồi!”
Ý nói là cô muốn rời bàn.
Tịch Song nhìn cô, cũng không ngăn cản: “Được!” Khi tiếng nói vừa dứt, hầu gái ở bên cạnh dẫn Đường Tinh Khanh trở lại phòng
...
Đường Tinh Khanh vốn tưởng mình sẽ bị nhốt mãi thế này.
Rốt cuộc cũng có một ngày, Tịch Song phải ra ngoài vì một số chuyện, cuối cùng cô cũng có thời gian dành riêng cho mình.
Có vẻ như để đề phòng xâm nhập kỹ thuật từ Đường Ngũ Tuấn, đồ dùng điện tử trong tòa lâu đài này căn bản không có bao nhiêu món, hơn nữa còn được trông giữ vô cùng nghiêm ngặt. Vì thế, Đường Tinh Khanh cũng không có ý định gì với mấy món kia.
“Tịch Song đâu?” Đường Tinh Khanh ra vẻ như vô tình dò hỏi hầu gái trông nom mình.
Hầu gái kia nhìn cô một cái, thái độ rất tệ: “Không biết!”
Vì Đường Tinh Khanh bị Tịch Song dùng truyền thông ác ý lăng xê một lần, lại thêm cô hầu gái này còn ái mộ hắn ta đương nhiên sẽ không có thái độ tốt với cô.
Đường Tinh Khanh cũng không để tâm, dù sao chính cô cũng mong họ sẽ có thái độ như vậy. Nếu như họ quá quan tâm cô thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Mấy ngày qua, không phải Đường Tinh Khanh chưa từng lấy cớ đi thăm dò bên trong tòa lâu đài cổ này.
Tuy Tịch Song bí mật che giấu cô, nhưng bởi vì sợ nhiều người nhiều miệng, hơn nữa trong tình huống còn không thể dùng nhiều thiết bị điện tử thế này, phòng vệ của nơi này kém hơn ở nơi bình thường rất nhiều lần.
Hiện tại, cô thăm dò rõ ràng địa hình, tỷ lệ chạy trốn ra ngoài thành công vẫn sẽ rất lớn.
Đến lúc đó, cô có thể gặp lại Lưu, gặp lại Ngũ Tuấn rồi!.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Đường Tinh Khanh có chút kích động.
Đường Tinh Khanh vẫn bị giam lỏng trong tòa lâu đài như thường lệ, tuy Tịch Song nói cô có thể đi tới bất cứ nơi nào trong trong đây nhưng lại không thể bước ra khỏi tòa lâu đài này một bước. Như thế chả khác gì việc trói Đường Tinh Khanh lại một chỗ.
Sau khi ăn cơm trưa, trên bàn tiệc lớn theo phong cách Trung Cổ, Đường Tinh Khanh dùng muỗng gõ chén đĩa leng keng rung động, tựa như là đang phát tiết sự bất mãn của mình đối với Tịch Song.
Mà Tịch Song đang ngồi đối diện cô vẫn mang theo nụ cười trên môi, nhìn dáng vẻ này của hắn ta, cho dù Đường Tinh Khanh muốn chọc giận hắn ta cũng không có cách nào.
“Mấy món này đều là do đầu bếp nước ngoài mà anh mời tới trổ tài, sao nào? Không muốn ăn?”
Tịch Song chỉ vào mấy món ăn muôn màu rực rỡ trên cái bàn tiệc lớn gần ba mét này.
Không muốn ăn? Đường Tinh Khanh đúng là đang có tâm trạng không tốt nhưng cô biết Đông Phùng Lưu còn đang cố gắng nỗ lực vì mình, cô nhất định phải sống sót. Cho dù tâm trạng u ám nhưng không thể che giấu được sự thật là bụng cô đang đói.
Không muốn ăn mới lạ!
Nhưng vì chống đối Tịch Song, thể hiện sự bất mãn của mình, từ khi Đường Tinh Khanh bắt đầu ngồi vào nơi này, cô cũng chưa đụng tới bất kỳ món nào.
Thịt nướng được nướng đến vàng rực, thậm chí còn ứa ra mỡ bóng loáng, canh nóng bốc lên khói trắng, còn có tảng thịt bò chín bảy phần đã được cắt sẵn, mỗi một món đều đang tấn công cái dạ dày đói khát của Đường Tinh Khanh.
Nếu như Tịch Song không ở đây, sợ là cô đã sớm ăn hết tất cả như hổ đói rồi.
Đường Tinh Khanh đã tự mình đếm thử, từ đầu tới giờ, cô nuốt nước bọt ít nhất đã bố mươi lần.
Chuyện không muốn ăn là không có khả năng.
Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn lạnh lùng liếc nhìn Tịch Song, sau đó liếc nhanh mấy món ăn, không hài lòng nói: “Quỷ mới muốn ăn đồ của anh!”
Tịch Song hơi sửng sốt một chút, phản ứng này của hắn ta bị Đường Tinh Khanh nhìn thấy, cô còn cho là mình đã thành công khiến Tịch Song khó chịu.
Cô thật sự hi vọng mình có thể làm Tịch Song mất kiên nhẫn, sau đó lại mất đi hứng thú, bằng không Tịch Song cứ “khoan dung” thế này cũng không phải là chuyện tốt với cô.
Nào biết giây sau Tịch Song lại lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, dịu dàng nói: “Anh biết rồi, hồi còn ở Mỹ, em đã nói không thích mấy món này, nếu vậy thì thôi.”
Nói xong, Tịch Song phất tay, một hàng hầu gái đi ra từ trong góc, dùng tốc độ nhanh nhất dọn hết tất cả thức ăn trên bàn.
Tuy thức ăn đã mang đi nhưng mùi thơm vẫn còn tràn ngập. Đường Tinh Khanh thật sự có chút ý muốn bảo mấy cô hầu gái mau dừng tay, trong lòng nghĩ sớm biết vậy thì cô đã ăn trước rồi mới chống đối Tịch Song.
Khi Đường Tinh Khanh đang buồn bực, Tịch Song lại để lộ ra biểu cảm “anh hiểu”. Tiếp đó, Tịch Song lại phất tay, lại một đám hầu gái yên lặng bước ra, trong tay họ đều bưng các món ăn có màu sắc khác nhau.
Chỉ có điều, khác với trước đó, những món ăn này không phải là món Tây mà là món ăn phương Đông điển hình.
Không cần hỏi tại sao Đường Tinh Khanh lại biết, mũi của cô đã ngửi thấy mùi cá cà, thịt kho tàu đầu sư tử ngay khi món ăn được bưng lên, thậm chí còn có món cá hấp mà cô thích nhất…
Ánh mắt Đường Tinh Khanh vẫn luôn dán dính vào những hầu gái kia, trong lúc vô thức lại nuốt thêm mấy ngụm nước bọt.
Tịch Song cười cười nhìn hết màn này, lại nói: “Bất kể em cần gì, anh cũng có thể thỏa mãn em. Dù là phương Tây hay phương Đông, món ăn mười tỉnh Trung Quốc, chỉ cần em muốn ăn thì bất kỳ lúc nào anh cũng có thể cho em ăn.”
Đường Tinh Khanh cũng không biết nên nói gì, đặc biệt là khi Tịch Song vừa dứt lời, một hầu gái đã bưng một chén cơm trắng bóc, nóng hổi lên đặt trước mặt cô.
Tịch Song thấy Đường Tinh Khanh không nói lời nào thì tưởng cô vẫn chưa hài lòng, thế là bảo: “Vậy đổi tiếp sang món khác!”
Nói xong, Tịch Song chuẩn bị vỗ tay lần nữa để hầu gái dọn dẹp, Đường Tinh Khanh vừa nhìn thấy động tác này của hắn ta lại nuốt vội nước bọt, cướp lời: “Thôi, tuy không phải thích lắm nhưng cũng chấp nhận được, tôi cũng không muốn bị chết đói.”
Tịch Song không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh cầm đũa, cuối cùng nhịn không nổi bắt đầu chuẩn bị ăn uống thả cửa.
Tịch Song nói: “Anh còn tưởng em đã tuyệt thực rồi chứ. Thế này là tốt rồi, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Đường Tinh Khanh cười lạnh trước khi ăn: “Sao tôi có thể tuyệt thực chứ, tôi còn muốn sống để trở về bên cạnh Lưu!”
Tịch Song nghe thế thì khóe miệng giật một cái nhưng cũng không nói gì thêm.
Đường Tinh Khanh không hề để ý tới Tịch Song mà bắt đầu lấp đầy bụng mình. Ban đầu, cô còn giả bộ có chút không tình nguyện, nhưng sau đó cô dứt khoát bất chấp tất cả ăn ngốn nga ngốn ngấu.
Đường Tinh Khanh cảm thấy những bữa cơm trước đó không ăn đều đã được ăn bù.
Tịch Song không hề động, cứ nhìn Đường Tinh Khanh ăn như vậy từ đầu tới cuối. Cho dù tướng ăn của Đường Tinh Khanh có xấu hơn nữa, hắn ta vẫn cảm thấy có chút đáng yêu, đôi khi còn nở nụ cười dịu dàng.
Ăn no rồi Đường Tinh Khanh lại trừng mắt nhìn Tịch Song: “Anh nhìn đủ chưa!”
Tịch Song thành thật lắc đầu, trả lời cô: “Chưa đâu, nhìn thế nào cũng không đủ.”
Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại nói: “Anh đối xử với tôi tệ một chút thì trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn.”
Tịch Song bình tĩnh nói: “Anh thích em thì sao anh có thể đối xử tệ với em được!”
Đường Tinh Khanh cũng không tin những lời này của Tịch Song, trong mắt cô, thứ Tịch Song gọi là yêu cũng chỉ là biểu hiện của ham muốn chiếm hữu.
Gần đây, Tịch Song tựa như đã thay đổi thành một người khác, ở trước mặt Đường Tinh Khanh thì là vẻ mặt dịu dàng, khi đối mặt với Đông Phùng Lưu lại là ác quỷ khát máu.
Vì vậy Đường Tinh Khanh cũng không nói lời nào nữa, ăn cơm xong, cô đặt đũa xuống nói: “Tôi ăn no rồi!”
Ý nói là cô muốn rời bàn.
Tịch Song nhìn cô, cũng không ngăn cản: “Được!” Khi tiếng nói vừa dứt, hầu gái ở bên cạnh dẫn Đường Tinh Khanh trở lại phòng
...
Đường Tinh Khanh vốn tưởng mình sẽ bị nhốt mãi thế này.
Rốt cuộc cũng có một ngày, Tịch Song phải ra ngoài vì một số chuyện, cuối cùng cô cũng có thời gian dành riêng cho mình.
Có vẻ như để đề phòng xâm nhập kỹ thuật từ Đường Ngũ Tuấn, đồ dùng điện tử trong tòa lâu đài này căn bản không có bao nhiêu món, hơn nữa còn được trông giữ vô cùng nghiêm ngặt. Vì thế, Đường Tinh Khanh cũng không có ý định gì với mấy món kia.
“Tịch Song đâu?” Đường Tinh Khanh ra vẻ như vô tình dò hỏi hầu gái trông nom mình.
Hầu gái kia nhìn cô một cái, thái độ rất tệ: “Không biết!”
Vì Đường Tinh Khanh bị Tịch Song dùng truyền thông ác ý lăng xê một lần, lại thêm cô hầu gái này còn ái mộ hắn ta đương nhiên sẽ không có thái độ tốt với cô.
Đường Tinh Khanh cũng không để tâm, dù sao chính cô cũng mong họ sẽ có thái độ như vậy. Nếu như họ quá quan tâm cô thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Mấy ngày qua, không phải Đường Tinh Khanh chưa từng lấy cớ đi thăm dò bên trong tòa lâu đài cổ này.
Tuy Tịch Song bí mật che giấu cô, nhưng bởi vì sợ nhiều người nhiều miệng, hơn nữa trong tình huống còn không thể dùng nhiều thiết bị điện tử thế này, phòng vệ của nơi này kém hơn ở nơi bình thường rất nhiều lần.
Hiện tại, cô thăm dò rõ ràng địa hình, tỷ lệ chạy trốn ra ngoài thành công vẫn sẽ rất lớn.
Đến lúc đó, cô có thể gặp lại Lưu, gặp lại Ngũ Tuấn rồi!.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Đường Tinh Khanh có chút kích động.
/488
|