Lâm Tiêu cười nói:
- Không cần khách sáo.
Lâm Tiêu đưa hai người vào phòng.
- Không biết quý tính của thiếu hiệp là chi? Định đi đâu? Trạm tiếp theo là Đảo Đao Vương, Nhiếp gia chúng ta nằm trên đảo. Nếu không chê thì chúng ta có thể chiêu đãi thiếu hiệp theo bổn phận chủ nhà.
- Hai vị cứ gọi ta là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu định từ chối nhưng bỗng lòng máy động:
- Cái tên Đảo Đao Vương rất bá khí, vì sao đặt tên này? Hơn nữa hai vị đều lĩnh ngộ đao ý, thật là hiếm thấy.
Lão nhân tóc bạc kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Lâm thiếu hiệp không biết lai lịch của Đảo Đao Vương?
Lão nhân tóc bạc Nhiếp Phúc thấy Lâm Tiêu khó hiểu nhìn mình, cười nói:
- Chắc lần đầu tiên Lâm thiếu hiệp đến Sông Đao Lãng này? Vậy xin cho tại hạ tạm không giải đáp thắc mắc của thiếu hiệp.
- Đảo Đao Vương là thánh địa của đao khách trong Sông Đao Lãng , bất cứ đao khách nào đi qua Sông Đao Lãng đều sẽ ngừng lại trên Đảo Đao Vương.
- Lão phu thấy Lâm thiếu hiệp cũng là đao khách, lĩnh ngộ đao ý còn trên cả Lão phu, thật khiến người kinh thán. Nói thật là chúng ta có thể lĩnh ngộ đao ý hoàn toàn nhờ địa lý Đảo Đao Vương, nếu Lâm thiếu hiệp không vội có thể tự mình đến đảo chúng ta nhìn xem?
Nhiếp Phúc nói càng làm Lâm Tiêu tò mò.
Bởi vì vị trí địa lý mà lĩnh ngộ đao ý, lý do quái quỷ gì?
- Đảo Đao Vương thật bí hiểm.
Nghĩ vậy Lâm Tiêu mỉm cười nói:
- Nếu thế thì ta phải đi Đảo Đao Vương một chuyến.
Nhiếp Phúc cười:
- Tin tưởng Lâm thiếu hiệp sẽ không uổng chuyến đi này.
Hai bên tiếp tục nói chuyện giây lát, Nhiếp Phúc dẫn Nhiếp Lãng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Lãng gõ cửa phòng Lâm Tiêu.
- Lâm đại ca, sắp đến Đảo Đao Vương rồi.
- Nghe rồi, ta ra ngay!
Lâm Tiêu đi ra khoang thuyền, ánh nắng ấm áp chiếu trên người. Lâm Tiêu đứng trên sàn tàu nhìn ra xa, trên mặt sống xa xôi mơ hồ hiện hình một hòn đảo nhỏ.
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn:
- A?
Sóng dâng lên, những ngọn sóng như các thanh chiến đao nhảy ra khỏi mặt nước, vỗ bốn phía.
Rào rào!
Dòng nước dâng lên, càng đến gần Đảo Đao Vương thì sóng hình đao càng rõ ràng, cuối cùng những ngọn sóng chém vào thuyền Phá Lãng vang tiếng đì đùng như có võ giả vung đao chém.
Trịnh Cường đứng trên sàn tàu hét to với người lái:
- Sắp đến Đảo Đao Vương, thuyền Phá Lãng chuyển bánh lái đi bên phải Đảo Đao Vương!
Nghe tiếng Trịnh Cường la to, nhiều võ giả ra khỏi khoang thuyền nhìn đằng trước.
- Sắp đến Đảo Đao Vương?
- Chậc chậc, nghe nói trong Sông Đao Lãng vốn không có hòn đảo nhỏ đó, nó bị một cường giả đỉnh cao một nhát đao chém vào sông, khiến đáy sông biến động rồi hình thành đảo nhỏ, thật đáng sợ.
Lâm Tiêu giật mình, Đảo Đao Vương là một cường giả đỉnh cao chém một nhát đao hình thành? Thật sự là đáng sợ.
Sông Đao Lãng dài mấy chục vạn dặm, rộng gần vạn dặm, độ sâu khỏi nghĩ cũng biết rất đáng sợ. Lâm Tiêu tự nghĩ dù hắn dốc sứ đánh ra một kích thì đao khí đi vào vài trăm thước đã là cực hạn rồi, kêu hắn chém xuống đáy sông, còn làm vỏ đất vận động sinh ra một hòn đảo nhỏ, Lâm Tiêu không dám tưởng tượng nổi.
Có võ giả không tin:
- Đùa, chắc là truyền thuyết thôi.
- Không phải truyền thuyết.
Thuyền trưởng Trịnh Cường mở miệng nói:
- Trước kia Sông Đao Lãng không có tên này, nó tên là sông Lạc Nhạn, nước sông bằng phẳng. Nơi này vốn không có đảo nhỏ, nhưng mấy ngàn năm trước có một siêu cường giả đại chiến trên sông Lạc Nhạn, chém một nhát đao rạch một vệt sâu trăm dặm trên sông Lạc Nhạn. Nước sông rẽ ra hình thành đảo nhỏ, từ đó sóng trên sông Lạc Nhạn đều có hình đao, nên mới gọi là Sông Đao Lãng .
- Nhiếp Phúc là đệ tử Nhiếp gia Đảo Đao Vương, chắc biết rõ ràng hơn ta.
Trịnh Cường đến bên cạnh Lâm Tiêu, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng là một đao khách. Đảo Đao Vương là nơi đao khách sẽ đi tới để tìm kiếm cảm ngộ, không nên bỏ qua.
Có võ giả vẫn không tin được:
- Thật hay giả?
- Đương nhiên là thật.
Nhiếp Phúc cùng Nhiếp Lãng đi ra, nói:
- Vực đao dài trăm dặm đó bây giờ vẫn còn, mấy ngàn năm không tán, chút nữa các người sẽ thấy, và sẽ hiểu tại sao sóng trên Sông Đao Lãng toàn là hình đao.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn ngập khó tin.
Thuyền Phá Lãng lướt đi cực nhanh, Đảo Đao Vương ẩn hiện phía xa dần rõ ràng hơn. Núi cao dựng đứng, có thành trấn, cây cối rậm rạp um tùm, bừng bừng sức sống.
Bùm bùm bùm!
Sóng hình đao vỗ mép thuyền càng sắc bén hơn, vang tiếng trầm đục, khiến người sợ hãi thuyền Phá Lãng tùy thời bị chém vỡ.
Rào rào!
Tiếp tục đi trăm dặm, dòng nước chảy càng xiết.
Ong ong ong!
Đột nhiên khí thế sắc bén bao phủ thuyền Phá Lãng, khí thế cực kỳ bá đạo, uy mãnh, ý thức vô cùng tận. Mọi người mặt tái xanh.
Lâm Tiêu bật kêu lên một tiếng, trong hơi thở này hắn mơ hồ cảm giác một tia đao ý, tuy rất yếu nhưng bản chất bao trùm trên đao ý tam phẩm của Lâm Tiêu, làm lòng hắn rung động. Lâm Tiêu bị trùng kích mãnh liệt hơn những người khác.
Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc mặt không đổi sắc, cùng có đao ý nhưng hai người dường như hoàn toàn không bị hơi thở ảnh hưởng.
Nhiều võ giả lần đầu tiên đến đây rung động nói:
- Nhìn kìa, đúng là có vực đao!
- Thật đáng sợ!
- Thật sự bị võ giả dùng đao chém ra sao?
Lâm Tiêu ngước nhìn, trên mặt sông phía xa, một vực sâu đen to lớn hiện ra. Vực sâu dài trăm dặm như thanh chiến đao to lớn vô hình khảm vào nước sông, sâu không thấy đáy. Khiến Lâm Tiêu giật mình là nước sông bốn phía không chảy xuống vực sâu như thác nước mà ngược lại từ vực sâu tràn nước ra hóa thành sóng đao rầm rộ chém ra ngoài.
Cảnh tượng trái với lẽ thường làm người sợ hãi, khiến lòng Lâm Tiêu rung động.
Võ giả bình thường chém nhát đao xuống nước thì cũng rẽ nước được. Nhưng nước vô hình, ngay sau đó sẽ lấp lại khe hở. Thế nhưng đối phương chém một đao làm nước sông tách ra, mấy ngàn năm bất diệt, thực lực như vậy đã không thể hình dung bằng lẽ thường, vượt qua cực hạn của nhân loại.
Có võ giả lẩm bẩm:
- Là võ giả thực lực đáng sợ cỡ nào mới làm được điều này? Đảo Đao Vương, Đảo Đao Vương, chẳng lẽ cường giả đó là một vương giả Sinh Tử cảnh?
- Vương giả Sinh Tử cảnh chưa chắc làm được điều này.
- Chẳng lẽ là cường giả vượt qua vương giả Sinh Tử cảnh? Vậy đó là cảnh giới gì?
Đối với các võ giả trên sàn tàu thì cường giả Quy Nguyên cảnh đã khó gặp, vương giả Sinh Tử cảnh là tồn tại trong truyền thuyết, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Võ giả không đến cảnh giới đó suốt đời không thấy một vương giả Sinh Tử cảnh. Cường giả vượt qua vương giả Sinh Tử cảnh chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Thuyền Phá Lãng tiếp tục tiến lên, một canh giờ sau đậu ở cảng Đảo Đao Vương.
Trịnh Cường cười nói với mọi người trên thuyền:
- Các vị, chúng ta sẽ ở lại Đảo Đao Vương một ngày, sáng sớm mai lại lên đường. Các vị có thể đi xung quanh xem, nhưng nhớ đừng tới trễ, không thời hạn không đợi.
Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc nhiệt tình mời Lâm Tiêu:
- Lâm thiếu hiệp, nơi này chính là Đảo Đao Vương, Nhiếp gia chúng ta nằm ở trung tâm thành đông Đảo Đao Vương, tin tưởng nhóm tộc trưởng sẽ rất vui được thấy thiếu hiệp.
- Không cần khách sáo.
Lâm Tiêu đưa hai người vào phòng.
- Không biết quý tính của thiếu hiệp là chi? Định đi đâu? Trạm tiếp theo là Đảo Đao Vương, Nhiếp gia chúng ta nằm trên đảo. Nếu không chê thì chúng ta có thể chiêu đãi thiếu hiệp theo bổn phận chủ nhà.
- Hai vị cứ gọi ta là Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu định từ chối nhưng bỗng lòng máy động:
- Cái tên Đảo Đao Vương rất bá khí, vì sao đặt tên này? Hơn nữa hai vị đều lĩnh ngộ đao ý, thật là hiếm thấy.
Lão nhân tóc bạc kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Lâm thiếu hiệp không biết lai lịch của Đảo Đao Vương?
Lão nhân tóc bạc Nhiếp Phúc thấy Lâm Tiêu khó hiểu nhìn mình, cười nói:
- Chắc lần đầu tiên Lâm thiếu hiệp đến Sông Đao Lãng này? Vậy xin cho tại hạ tạm không giải đáp thắc mắc của thiếu hiệp.
- Đảo Đao Vương là thánh địa của đao khách trong Sông Đao Lãng , bất cứ đao khách nào đi qua Sông Đao Lãng đều sẽ ngừng lại trên Đảo Đao Vương.
- Lão phu thấy Lâm thiếu hiệp cũng là đao khách, lĩnh ngộ đao ý còn trên cả Lão phu, thật khiến người kinh thán. Nói thật là chúng ta có thể lĩnh ngộ đao ý hoàn toàn nhờ địa lý Đảo Đao Vương, nếu Lâm thiếu hiệp không vội có thể tự mình đến đảo chúng ta nhìn xem?
Nhiếp Phúc nói càng làm Lâm Tiêu tò mò.
Bởi vì vị trí địa lý mà lĩnh ngộ đao ý, lý do quái quỷ gì?
- Đảo Đao Vương thật bí hiểm.
Nghĩ vậy Lâm Tiêu mỉm cười nói:
- Nếu thế thì ta phải đi Đảo Đao Vương một chuyến.
Nhiếp Phúc cười:
- Tin tưởng Lâm thiếu hiệp sẽ không uổng chuyến đi này.
Hai bên tiếp tục nói chuyện giây lát, Nhiếp Phúc dẫn Nhiếp Lãng rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Lãng gõ cửa phòng Lâm Tiêu.
- Lâm đại ca, sắp đến Đảo Đao Vương rồi.
- Nghe rồi, ta ra ngay!
Lâm Tiêu đi ra khoang thuyền, ánh nắng ấm áp chiếu trên người. Lâm Tiêu đứng trên sàn tàu nhìn ra xa, trên mặt sống xa xôi mơ hồ hiện hình một hòn đảo nhỏ.
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn:
- A?
Sóng dâng lên, những ngọn sóng như các thanh chiến đao nhảy ra khỏi mặt nước, vỗ bốn phía.
Rào rào!
Dòng nước dâng lên, càng đến gần Đảo Đao Vương thì sóng hình đao càng rõ ràng, cuối cùng những ngọn sóng chém vào thuyền Phá Lãng vang tiếng đì đùng như có võ giả vung đao chém.
Trịnh Cường đứng trên sàn tàu hét to với người lái:
- Sắp đến Đảo Đao Vương, thuyền Phá Lãng chuyển bánh lái đi bên phải Đảo Đao Vương!
Nghe tiếng Trịnh Cường la to, nhiều võ giả ra khỏi khoang thuyền nhìn đằng trước.
- Sắp đến Đảo Đao Vương?
- Chậc chậc, nghe nói trong Sông Đao Lãng vốn không có hòn đảo nhỏ đó, nó bị một cường giả đỉnh cao một nhát đao chém vào sông, khiến đáy sông biến động rồi hình thành đảo nhỏ, thật đáng sợ.
Lâm Tiêu giật mình, Đảo Đao Vương là một cường giả đỉnh cao chém một nhát đao hình thành? Thật sự là đáng sợ.
Sông Đao Lãng dài mấy chục vạn dặm, rộng gần vạn dặm, độ sâu khỏi nghĩ cũng biết rất đáng sợ. Lâm Tiêu tự nghĩ dù hắn dốc sứ đánh ra một kích thì đao khí đi vào vài trăm thước đã là cực hạn rồi, kêu hắn chém xuống đáy sông, còn làm vỏ đất vận động sinh ra một hòn đảo nhỏ, Lâm Tiêu không dám tưởng tượng nổi.
Có võ giả không tin:
- Đùa, chắc là truyền thuyết thôi.
- Không phải truyền thuyết.
Thuyền trưởng Trịnh Cường mở miệng nói:
- Trước kia Sông Đao Lãng không có tên này, nó tên là sông Lạc Nhạn, nước sông bằng phẳng. Nơi này vốn không có đảo nhỏ, nhưng mấy ngàn năm trước có một siêu cường giả đại chiến trên sông Lạc Nhạn, chém một nhát đao rạch một vệt sâu trăm dặm trên sông Lạc Nhạn. Nước sông rẽ ra hình thành đảo nhỏ, từ đó sóng trên sông Lạc Nhạn đều có hình đao, nên mới gọi là Sông Đao Lãng .
- Nhiếp Phúc là đệ tử Nhiếp gia Đảo Đao Vương, chắc biết rõ ràng hơn ta.
Trịnh Cường đến bên cạnh Lâm Tiêu, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cũng là một đao khách. Đảo Đao Vương là nơi đao khách sẽ đi tới để tìm kiếm cảm ngộ, không nên bỏ qua.
Có võ giả vẫn không tin được:
- Thật hay giả?
- Đương nhiên là thật.
Nhiếp Phúc cùng Nhiếp Lãng đi ra, nói:
- Vực đao dài trăm dặm đó bây giờ vẫn còn, mấy ngàn năm không tán, chút nữa các người sẽ thấy, và sẽ hiểu tại sao sóng trên Sông Đao Lãng toàn là hình đao.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn ngập khó tin.
Thuyền Phá Lãng lướt đi cực nhanh, Đảo Đao Vương ẩn hiện phía xa dần rõ ràng hơn. Núi cao dựng đứng, có thành trấn, cây cối rậm rạp um tùm, bừng bừng sức sống.
Bùm bùm bùm!
Sóng hình đao vỗ mép thuyền càng sắc bén hơn, vang tiếng trầm đục, khiến người sợ hãi thuyền Phá Lãng tùy thời bị chém vỡ.
Rào rào!
Tiếp tục đi trăm dặm, dòng nước chảy càng xiết.
Ong ong ong!
Đột nhiên khí thế sắc bén bao phủ thuyền Phá Lãng, khí thế cực kỳ bá đạo, uy mãnh, ý thức vô cùng tận. Mọi người mặt tái xanh.
Lâm Tiêu bật kêu lên một tiếng, trong hơi thở này hắn mơ hồ cảm giác một tia đao ý, tuy rất yếu nhưng bản chất bao trùm trên đao ý tam phẩm của Lâm Tiêu, làm lòng hắn rung động. Lâm Tiêu bị trùng kích mãnh liệt hơn những người khác.
Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc mặt không đổi sắc, cùng có đao ý nhưng hai người dường như hoàn toàn không bị hơi thở ảnh hưởng.
Nhiều võ giả lần đầu tiên đến đây rung động nói:
- Nhìn kìa, đúng là có vực đao!
- Thật đáng sợ!
- Thật sự bị võ giả dùng đao chém ra sao?
Lâm Tiêu ngước nhìn, trên mặt sông phía xa, một vực sâu đen to lớn hiện ra. Vực sâu dài trăm dặm như thanh chiến đao to lớn vô hình khảm vào nước sông, sâu không thấy đáy. Khiến Lâm Tiêu giật mình là nước sông bốn phía không chảy xuống vực sâu như thác nước mà ngược lại từ vực sâu tràn nước ra hóa thành sóng đao rầm rộ chém ra ngoài.
Cảnh tượng trái với lẽ thường làm người sợ hãi, khiến lòng Lâm Tiêu rung động.
Võ giả bình thường chém nhát đao xuống nước thì cũng rẽ nước được. Nhưng nước vô hình, ngay sau đó sẽ lấp lại khe hở. Thế nhưng đối phương chém một đao làm nước sông tách ra, mấy ngàn năm bất diệt, thực lực như vậy đã không thể hình dung bằng lẽ thường, vượt qua cực hạn của nhân loại.
Có võ giả lẩm bẩm:
- Là võ giả thực lực đáng sợ cỡ nào mới làm được điều này? Đảo Đao Vương, Đảo Đao Vương, chẳng lẽ cường giả đó là một vương giả Sinh Tử cảnh?
- Vương giả Sinh Tử cảnh chưa chắc làm được điều này.
- Chẳng lẽ là cường giả vượt qua vương giả Sinh Tử cảnh? Vậy đó là cảnh giới gì?
Đối với các võ giả trên sàn tàu thì cường giả Quy Nguyên cảnh đã khó gặp, vương giả Sinh Tử cảnh là tồn tại trong truyền thuyết, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Võ giả không đến cảnh giới đó suốt đời không thấy một vương giả Sinh Tử cảnh. Cường giả vượt qua vương giả Sinh Tử cảnh chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Thuyền Phá Lãng tiếp tục tiến lên, một canh giờ sau đậu ở cảng Đảo Đao Vương.
Trịnh Cường cười nói với mọi người trên thuyền:
- Các vị, chúng ta sẽ ở lại Đảo Đao Vương một ngày, sáng sớm mai lại lên đường. Các vị có thể đi xung quanh xem, nhưng nhớ đừng tới trễ, không thời hạn không đợi.
Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc nhiệt tình mời Lâm Tiêu:
- Lâm thiếu hiệp, nơi này chính là Đảo Đao Vương, Nhiếp gia chúng ta nằm ở trung tâm thành đông Đảo Đao Vương, tin tưởng nhóm tộc trưởng sẽ rất vui được thấy thiếu hiệp.
/1338
|