Lâm Tiêu không từ chối:
- Đi.
Đoàn người ra cảng, đi hướng cửa thành gần đó.
Thành trì trên Đảo Đao Vương tên là thành Đao, chiếm diện tích không lớn, nhỏ hơn Thành Tân Vệ nhiều. Nhưng số võ giả vào thành trì đông như trẩy hội, xếp hai hàng dài trước cổng. Chính giữa hai đội là con đường trống.
Thấy nhiều võ giả đến, mấy võ giả canh gác cửa thành cao giọng quát:
- Mỗi người vào Thành Đao phải giao nộp năm trăm lượng, xếp hai hàng, không được chen lấn. Võ giả đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ có thể đi đường chính giữa, phí vào thành vẫn là năm trăm lượng.
Nhiếp Phúc dẫn Lâm Tiêu, Nhiếp Lãng đi đường chính giữa:
- Chúng ta đi từ giữa.
Mấy võ giả giữ cửa thành thấy Nhiếp Phúc thì biểu tình cung kính tiến lên chào:
- Thì ra là Tổng quản Nhiếp Phúc và Nhiếp Lãng thiếu gia, mau mời vào.
Nhiếp Phúc giới thiệu Lâm Tiêu với mấy võ giả:
- Vị này là khách của Nhiếp gia chúng ta.
Các võ giả cười chào Lâm Tiêu:
- Vâng vâng, hoan nghênh thiếu hiệp quang lâm Thành Đao.
Lâm Tiêu cười đáp lễ.
- Là người của Nhiếp gia.
- Một trong hai đại gia tộc của Thành Đao, Nhiếp gia và Khương gia cùng quản lý Đao Vương cốc.
- Nhưng mà giá ở đây cắt cổ nhau quá, vào vòng ngoài Đao Vương cốc một ngày phải nộp một vạn lượng, ở bên trong một ngày thì mười vạn lượng, còn đến sâu trong vực đao nhất thì cần một trăm vạn lượng một ngày. Khương gia, Nhiếp gia kiếm được vố lớn.
- Suỵt, nhỏ giọng chút, đắc tội người của Nhiếp gia coi chừng khó sống trong Thành Đao.
Lúc Lâm Tiêu theo Nhiếp Phúc vào Thành Đao, tinh thần lực nhạy bén nghe nhiều người xung quanh xì xầm.
Thành Đao không lớn, nhưng đi vào rồi Lâm Tiêu mới thấy số lượng võ giả nhiều kinh khủng, đa số võ giả là đao khách. Đi trên đường, toàn là võ giả lưng đeo bảo đao đi tới đi lui. Từ chân võ giả đến Hóa Phàm cảnh, nhưng nhiều nhất là Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, trung kỳ.
Đinh đinh đang đang!
Tiếng gõ sắt thép vang lên. Hai bên đường có nhiều tiệm vũ khí. Lâm Tiêu nhìn lướt qua, tám mươi phần trăm vũ khí là các loại chiến đao, còn lại hai mươi phần trăm là vũ khí khác, tỷ lệ chênh lệch kinh khủng.
Nhiếp Phúc giải thích rằng:
- Tu luyện trong Đảo Đao Vương có ích lợi rất lớn cho đao khách, nên võ giả đi vào đa số là đao khách. Các tiệm buôn bán trong thành chủ yếu phục vụ cho đao khách.
Lâm Tiêu gật gù. Đao khách là nhóm đông nhất trong võ giả, đi vào Thành Đao rồi Lâm Tiêu cảm giác rõ ràng hơi thở nhàn nhạt bao phủ nơi này. Loại hơi thở đó khiến Lâm Tiêu vốn là đao khách thấy rất thoải mái, tinh thần càng khỏe khoắn hơn.
Không lâu sau Nhiếp Phúc dẫn Lâm Tiêu đến kiến trúc vô cùng hùng vĩ nằm ở phía đông thành.
Thấy nhóm Nhiếp Phúc đến, hộ vệ canh cửa mừng rỡ kêu lên:
- Thiếu gia, đại quản gia, các người đã về!
Hộ vệ mang nhóm Lâm Tiêu vào trong phủ đệ.
Gia chủ Nhiếp gia, Nhiếp Hùng là một nam nhân trung niên cao to, râu ria xồm xoàm, rất là hào sảng, thực lực đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Nhiếp Hùng nghe nói Lâm Tiêu cứu Nhiếp Lãng thì rất nhiệt tình mở tiệc cảm ơn.
Ăn cơm trưa xong Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc nhiệt tình mời Lâm Tiêu đi tham quan Đao Vương cốc.
- Lâm đại ca, chúng ta mang đại ca đi Đao Vương cốc xem!
Đao Vương cốc nằm ở phía đông Đảo Đao Vương, bốn phía là dãy núi trắc trở, chính giữa có một hiệp cốc lớn, hình dạng như thanh đao, mũi nhắm ngay Thành Đao. Hiệp cốc gần vực đao nhất trong khu vực Đảo Đao Vương, cách vực đao chỉ khoảng mấy chục dặm.
Cửa Đao Vương cốc có hàng đống võ giả mặc áo giáp canh gác.
Có võ giả hét to:
- Tất cả võ giả vào Đao Vương cốc hãy đến đây mua lệnh bài. Khu vực vòng ngoài, một ngày một vạn lượng. Khu vực bên trong, một ngày mười vạn lượng. Chỗ sâu nhất, mỗi ngày một trăm vạn lượng.
Võ giả vừa thu phí vừa tổ chức đoàn thể đi vào Đao Vương cốc. Các võ giả đến Đao Vương cốc đa số thực lực là Hóa Phàm cảnh trung kỳ, ngẫu nhiên chân võ giả, cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Nhưng dù là đẳng cấp gì thì phải mua lệnh bài mới được vào.
Nhiếp Lãng mang Lâm Tiêu đến cửa cốc:
- Lâm đại ca, chúng ta đi bên này.
Nhiếp Phúc lấy ba vạn lượng ngân phiếu ra:
- Cho chúng ta ba lệnh bài vòng ngoài.
Hộ vệ canh gác biểu tình cung kính nhận ngân phiếu:
- Thì ra là Tổng quản Nhiếp Phúc và Nhiếp Lãng thiếu gia.
Hộ vệ đưa ba khối lệnh bài ra, tránh một con đường.
Lâm Tiêu, Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc đi vào sơn cốc.
Ong ong ong!
Luồng đao ý vô hình lan tỏa, đao khí sắc bén bao phủ toàn thân Lâm Tiêu, khiến mặt hắn trắng bệch. Nhưng nhờ có kinh nghiệm trong thuyền Phá Lãng nên Lâm Tiêu không quá giật mình, cộng thêm đao ý trong Đao Vương cốc dịu nhẹ hơn trên thuyền Phá Lãng một chút.
Lâm Tiêu tặc lưỡi:
- Thật thần kỳ.
Trong Đao Vương cốc, đao ý luôn khuếch tán ra ngoài, ở trên thuyền đến gần Đao Vương cốc sẽ cảm nhận được điều đó. Nhưng trên Đảo Đao Vương rất gần Đao Vương cốc thì hầu như không cảm nhận được đao ý sắc bén, vào Đao Vương cốc thì đao ý đột nhiên xuất hiện. Chắc vì lý do đặc biệt nào đó, làm Lâm Tiêu rất là kinh thán.
Trong sơn cốc toàn là võ giả, bọn họ khoanh chân ngoài sơn cốc, cách nhau một khoảng nhất định, cảm ngộ hơi thở đao khí trong sơn cốc.
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Mới rồi hộ vệ kia chẳng phải là đệ tử Nhiếp gia sao? Tại sao các người đi vào vẫn phải trả tiền?
Lâm Tiêu thấy tộc huy Nhiếp gia trên áo giáp của hộ vệ canh gác, cũng nghe nói Nhiếp gia là một trong hai đại gia tộc khống chế Đảo Đao Vương, nên hắn khá là thắc mắc chuyện này.
Nhiếp Phúc cười tủm tỉm giải thích rằng:
- Lâm thiếu hiệp có điều không biết. Tuy Nhiếp gia chúng ta là một trong hai đại gia tộc Đảo Đao Vương nhưng cái gọi là quản lý chỉ là đại lý, đệ tử Nhiếp gia vào Đao Vương cốc vẫn phải mua lệnh bài. Nhưng trong này có chỗ tu luyện riêng của hai gia tộc, miễn là số người không vượt qua quy định thì không cần tốn thêm tiền.
Lâm Tiêu khó hiểu hỏi:
- Đại lý?
- Đúng vậy!
Nhiếp Phúc cười nói:
- Lâm thiếu hiệp nhìn xem, mỗi ngày có mấy trăm võ giả tu luyện bên ngoài Đao Vương cốc, đa số là võ giả trên mỗi đảo Sông Đao Lãng , số khác đến từ quận Hiên Dật, quận An Định, các thành trì trong phạm vi quận thành đế quốc. Mỗi ngày thu nhập mấy trăm vạn lượng.
- Vòng trong mỗi ngày có khoảng hai trăm võ giả tu luyện, thu nhập một ngày là hai ngàn vạn lượng.
- Chỗ sâu nhất thì mỗi ngày có hai mươi võ giả tu luyện, một ngày cũng được hơn hai ngàn vạn lượng.
- Cộng lại một ngày Đao Vương cốc thu nhập gần năm ngàn vạn lượng, một năm là một trăm ức. Khương gia, Nhiếp gia chúng ta chỉ là gia tộc nhỏ, không có cả cường giả Quy Nguyên cảnh làm sao ôm được thu nhập lớn như thế? Số tiền này chỉ có một phần trăm thuộc về hai nhà, trong đó bao gồm chi phí quản lý Thành Đao, Đao Vương cốc. Chín phần khác phải nộp lên các thế lực lớn trong Sông Đao Lãng , Quận Hiên Dật.
Lâm Tiêu gật gù:
- Ra là vậy.
Lợi nhuận to như thế cường giả Quy Nguyên cảnh cũng phải động lòng. Nhiếp gia, Khương gia không có một võ giả Quy Nguyên cảnh nào, nếu muốn độc chiếm lợi nhuận Đảo Đao Vương thì đã sớm bị nhổ tận gốc.
- Đi.
Đoàn người ra cảng, đi hướng cửa thành gần đó.
Thành trì trên Đảo Đao Vương tên là thành Đao, chiếm diện tích không lớn, nhỏ hơn Thành Tân Vệ nhiều. Nhưng số võ giả vào thành trì đông như trẩy hội, xếp hai hàng dài trước cổng. Chính giữa hai đội là con đường trống.
Thấy nhiều võ giả đến, mấy võ giả canh gác cửa thành cao giọng quát:
- Mỗi người vào Thành Đao phải giao nộp năm trăm lượng, xếp hai hàng, không được chen lấn. Võ giả đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ có thể đi đường chính giữa, phí vào thành vẫn là năm trăm lượng.
Nhiếp Phúc dẫn Lâm Tiêu, Nhiếp Lãng đi đường chính giữa:
- Chúng ta đi từ giữa.
Mấy võ giả giữ cửa thành thấy Nhiếp Phúc thì biểu tình cung kính tiến lên chào:
- Thì ra là Tổng quản Nhiếp Phúc và Nhiếp Lãng thiếu gia, mau mời vào.
Nhiếp Phúc giới thiệu Lâm Tiêu với mấy võ giả:
- Vị này là khách của Nhiếp gia chúng ta.
Các võ giả cười chào Lâm Tiêu:
- Vâng vâng, hoan nghênh thiếu hiệp quang lâm Thành Đao.
Lâm Tiêu cười đáp lễ.
- Là người của Nhiếp gia.
- Một trong hai đại gia tộc của Thành Đao, Nhiếp gia và Khương gia cùng quản lý Đao Vương cốc.
- Nhưng mà giá ở đây cắt cổ nhau quá, vào vòng ngoài Đao Vương cốc một ngày phải nộp một vạn lượng, ở bên trong một ngày thì mười vạn lượng, còn đến sâu trong vực đao nhất thì cần một trăm vạn lượng một ngày. Khương gia, Nhiếp gia kiếm được vố lớn.
- Suỵt, nhỏ giọng chút, đắc tội người của Nhiếp gia coi chừng khó sống trong Thành Đao.
Lúc Lâm Tiêu theo Nhiếp Phúc vào Thành Đao, tinh thần lực nhạy bén nghe nhiều người xung quanh xì xầm.
Thành Đao không lớn, nhưng đi vào rồi Lâm Tiêu mới thấy số lượng võ giả nhiều kinh khủng, đa số võ giả là đao khách. Đi trên đường, toàn là võ giả lưng đeo bảo đao đi tới đi lui. Từ chân võ giả đến Hóa Phàm cảnh, nhưng nhiều nhất là Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, trung kỳ.
Đinh đinh đang đang!
Tiếng gõ sắt thép vang lên. Hai bên đường có nhiều tiệm vũ khí. Lâm Tiêu nhìn lướt qua, tám mươi phần trăm vũ khí là các loại chiến đao, còn lại hai mươi phần trăm là vũ khí khác, tỷ lệ chênh lệch kinh khủng.
Nhiếp Phúc giải thích rằng:
- Tu luyện trong Đảo Đao Vương có ích lợi rất lớn cho đao khách, nên võ giả đi vào đa số là đao khách. Các tiệm buôn bán trong thành chủ yếu phục vụ cho đao khách.
Lâm Tiêu gật gù. Đao khách là nhóm đông nhất trong võ giả, đi vào Thành Đao rồi Lâm Tiêu cảm giác rõ ràng hơi thở nhàn nhạt bao phủ nơi này. Loại hơi thở đó khiến Lâm Tiêu vốn là đao khách thấy rất thoải mái, tinh thần càng khỏe khoắn hơn.
Không lâu sau Nhiếp Phúc dẫn Lâm Tiêu đến kiến trúc vô cùng hùng vĩ nằm ở phía đông thành.
Thấy nhóm Nhiếp Phúc đến, hộ vệ canh cửa mừng rỡ kêu lên:
- Thiếu gia, đại quản gia, các người đã về!
Hộ vệ mang nhóm Lâm Tiêu vào trong phủ đệ.
Gia chủ Nhiếp gia, Nhiếp Hùng là một nam nhân trung niên cao to, râu ria xồm xoàm, rất là hào sảng, thực lực đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Nhiếp Hùng nghe nói Lâm Tiêu cứu Nhiếp Lãng thì rất nhiệt tình mở tiệc cảm ơn.
Ăn cơm trưa xong Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc nhiệt tình mời Lâm Tiêu đi tham quan Đao Vương cốc.
- Lâm đại ca, chúng ta mang đại ca đi Đao Vương cốc xem!
Đao Vương cốc nằm ở phía đông Đảo Đao Vương, bốn phía là dãy núi trắc trở, chính giữa có một hiệp cốc lớn, hình dạng như thanh đao, mũi nhắm ngay Thành Đao. Hiệp cốc gần vực đao nhất trong khu vực Đảo Đao Vương, cách vực đao chỉ khoảng mấy chục dặm.
Cửa Đao Vương cốc có hàng đống võ giả mặc áo giáp canh gác.
Có võ giả hét to:
- Tất cả võ giả vào Đao Vương cốc hãy đến đây mua lệnh bài. Khu vực vòng ngoài, một ngày một vạn lượng. Khu vực bên trong, một ngày mười vạn lượng. Chỗ sâu nhất, mỗi ngày một trăm vạn lượng.
Võ giả vừa thu phí vừa tổ chức đoàn thể đi vào Đao Vương cốc. Các võ giả đến Đao Vương cốc đa số thực lực là Hóa Phàm cảnh trung kỳ, ngẫu nhiên chân võ giả, cường giả Hóa Phàm cảnh hậu kỳ. Nhưng dù là đẳng cấp gì thì phải mua lệnh bài mới được vào.
Nhiếp Lãng mang Lâm Tiêu đến cửa cốc:
- Lâm đại ca, chúng ta đi bên này.
Nhiếp Phúc lấy ba vạn lượng ngân phiếu ra:
- Cho chúng ta ba lệnh bài vòng ngoài.
Hộ vệ canh gác biểu tình cung kính nhận ngân phiếu:
- Thì ra là Tổng quản Nhiếp Phúc và Nhiếp Lãng thiếu gia.
Hộ vệ đưa ba khối lệnh bài ra, tránh một con đường.
Lâm Tiêu, Nhiếp Lãng, Nhiếp Phúc đi vào sơn cốc.
Ong ong ong!
Luồng đao ý vô hình lan tỏa, đao khí sắc bén bao phủ toàn thân Lâm Tiêu, khiến mặt hắn trắng bệch. Nhưng nhờ có kinh nghiệm trong thuyền Phá Lãng nên Lâm Tiêu không quá giật mình, cộng thêm đao ý trong Đao Vương cốc dịu nhẹ hơn trên thuyền Phá Lãng một chút.
Lâm Tiêu tặc lưỡi:
- Thật thần kỳ.
Trong Đao Vương cốc, đao ý luôn khuếch tán ra ngoài, ở trên thuyền đến gần Đao Vương cốc sẽ cảm nhận được điều đó. Nhưng trên Đảo Đao Vương rất gần Đao Vương cốc thì hầu như không cảm nhận được đao ý sắc bén, vào Đao Vương cốc thì đao ý đột nhiên xuất hiện. Chắc vì lý do đặc biệt nào đó, làm Lâm Tiêu rất là kinh thán.
Trong sơn cốc toàn là võ giả, bọn họ khoanh chân ngoài sơn cốc, cách nhau một khoảng nhất định, cảm ngộ hơi thở đao khí trong sơn cốc.
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Mới rồi hộ vệ kia chẳng phải là đệ tử Nhiếp gia sao? Tại sao các người đi vào vẫn phải trả tiền?
Lâm Tiêu thấy tộc huy Nhiếp gia trên áo giáp của hộ vệ canh gác, cũng nghe nói Nhiếp gia là một trong hai đại gia tộc khống chế Đảo Đao Vương, nên hắn khá là thắc mắc chuyện này.
Nhiếp Phúc cười tủm tỉm giải thích rằng:
- Lâm thiếu hiệp có điều không biết. Tuy Nhiếp gia chúng ta là một trong hai đại gia tộc Đảo Đao Vương nhưng cái gọi là quản lý chỉ là đại lý, đệ tử Nhiếp gia vào Đao Vương cốc vẫn phải mua lệnh bài. Nhưng trong này có chỗ tu luyện riêng của hai gia tộc, miễn là số người không vượt qua quy định thì không cần tốn thêm tiền.
Lâm Tiêu khó hiểu hỏi:
- Đại lý?
- Đúng vậy!
Nhiếp Phúc cười nói:
- Lâm thiếu hiệp nhìn xem, mỗi ngày có mấy trăm võ giả tu luyện bên ngoài Đao Vương cốc, đa số là võ giả trên mỗi đảo Sông Đao Lãng , số khác đến từ quận Hiên Dật, quận An Định, các thành trì trong phạm vi quận thành đế quốc. Mỗi ngày thu nhập mấy trăm vạn lượng.
- Vòng trong mỗi ngày có khoảng hai trăm võ giả tu luyện, thu nhập một ngày là hai ngàn vạn lượng.
- Chỗ sâu nhất thì mỗi ngày có hai mươi võ giả tu luyện, một ngày cũng được hơn hai ngàn vạn lượng.
- Cộng lại một ngày Đao Vương cốc thu nhập gần năm ngàn vạn lượng, một năm là một trăm ức. Khương gia, Nhiếp gia chúng ta chỉ là gia tộc nhỏ, không có cả cường giả Quy Nguyên cảnh làm sao ôm được thu nhập lớn như thế? Số tiền này chỉ có một phần trăm thuộc về hai nhà, trong đó bao gồm chi phí quản lý Thành Đao, Đao Vương cốc. Chín phần khác phải nộp lên các thế lực lớn trong Sông Đao Lãng , Quận Hiên Dật.
Lâm Tiêu gật gù:
- Ra là vậy.
Lợi nhuận to như thế cường giả Quy Nguyên cảnh cũng phải động lòng. Nhiếp gia, Khương gia không có một võ giả Quy Nguyên cảnh nào, nếu muốn độc chiếm lợi nhuận Đảo Đao Vương thì đã sớm bị nhổ tận gốc.
/1338
|