Thi đợt một vẫn là lực công kích, lực lượng, xuất hiện trước mặt mọi người là các ngôi sao ngáng đường. Đợt thi thứ hai là các ánh sao cắt, yêu cầu rất cao về phản ứng, tốc độ, lực lượng của võ giả. Tầng ba là dược tinh uyên, trước mắt mọi người là một cái tinh uyên rộng chừng vài trăm thước, sâu không thấy đáy. Từ đáy tinh uyên toát ra lực hút mạnh mẽ, có thể vượt qua được tinh uyên, leo lên tường Thành Tinh Tú toàn là người nổi bật.
Xẹt xẹt xẹt!
Lâm Nhu bay nhanh trong Tinh Quang Huyễn giới, không chút dừng lại, không có cửa ải nào cản trở nàng nổi một phút đồng hồ. Chớp mắt Lâm Nhu nhảy lên tường thành cao cao, sau lưng nàng là một đám rơi vào các tầng cuộc thi, lục tục bị đào thải. Chỉ có vài thiên tài Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mới theo sát Lâm Nhu nhảy lên tường Thành Tinh Tú, ánh mắt kinh diễm và kinh sợ nhìn Lâm Nhu.
- Mạnh quá, thiếu nữ của Quận Hiên Dật này là ai ?
- Thật khó tin, tốc độ quá mau, nhanh còn hơn đại sư huynh của quận ta.
- Nghe nói nàng tên Lâm Nhu, là thiên tài xếp hạng nhất trong Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, là muội muội của Lâm Tiêu quán quân đại tái Phong Vân bảng quý trước.
- Cái gì ? Muội muội của Lâm Tiêu ? Hèn chi.
Mọi người bàn tán xôn xao, rất giật mình.
Phó doanh chủ Nguyên Chí Sĩ nhỏ giọng nói:
- Thực lực của Lâm Nhu dư sức được ba hạng đầu đại tái lần này, rất có hy vọng được quán quân. Không biết Lâm Tiêu thì sao đây ?
Nguyên chí Sĩ nhìn hướng đế đô, tràn ngập lo lắng.
Đế đô.
Vù vù vù!
Hai luồng sáng xẹt qua không trung, đáp xuống bên ngoài đế đô thành.
Đế đô của Đế quốc Võ Linh là nơi thần thánh nhất đế quốc. Tại đây không ai được bay trên trời, chỉ có thể đi bộ, đương nhiên bay là đà dưới đất thì được.
Có một số người ngoại lệ, đó là Vương giả Sinh Tử cảnh. Đến Sinh Tử cảnh là có thể khám phá mọi quy tắc, không chịu trói buộc. Tiếc rằng Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên không nằm trong diện đặc biệt đó.
Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên mới vào đế đô đã khiến nhiều người chú ý, vì Lâm Tiêu quá nổi tiếng. Cả Đế quốc Võ Linh không ai không biết đến Lâm Tiêu. Sau lưng hai người là nhóm quận vương Uất Trì Chiến, thậm chí mấy cường giả Trần Huân của Quận Võ Uy cũng theo sát.
Cộp cộp cộp!
Mọi người đi hướng hoàng cung nội thành đế đô không lâu chợt vang tiếng vó ngựa. Các chiếc xe ngựa dát vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tướng quân thủ lĩnh ồm ồm nói:
- Bệ hạ có lệnh, tuyên Quận vương Đông Phương Hiên Viên, Lâm Tiêu, quận vương các quận, cường giả Quận Võ Uy lên xe vào cung.
Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên liếc nhau, chui vào một chiếc xe ngựa. Các quận vương cũng vào trong.
Móng ngựa rầm rập chạy hướng hoàng cung.
Trong xe ngựa, Đông Phương Hiên Viên mỉm cười hỏi:
- Lâm Tiêu, ngươi sợ không ?
Lâm Tiêu bình tĩnh nói:
- Không thẹn với lòng.
Đông Phương Hiên Viên sửng sốt sau đó cười phá lên, vẻ mặt thoải mái:
- Hay cho câu không thẹn với lòng. Hôm nay ngươi và ta chờ xem Bách Lý Tỉ bệ hạ sẽ phán xử hai ta như thế nào.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Ta cũng rất muốn biết quyết định của Bách Lý Tỉ bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng làm ra lựa chọn hối hận.
Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, hoàn toàn không để bụng triệu kiến sắp đến.
Đông Phương Hiên Viên rung động, gã nghe ra Lâm Tiêu không nói khoác hay ngông, hắn tràn ngập tự tin, tự tin đến nỗi thờ ơ trước thẩm phán của hoàng đế một đế quốc. Lần đầu tiên Đông Phương Hiên Viên cảm thấy gã hiểu biết rất ít về Lâm Tiêu, tương lai của hắn mênh mông, gã không đủ tư cách suy ngẫm.
Xe ngựa chạy rất nhanh, nửa canh giờ sau mọi người đến hoàng cung. Một thị vệ dẫn đường đoàn người vào đại điện. Cách năm năm, Lâm Tiêu lại gặp Bách Lý Tỉ bệ hạ.
Bách Lý Tỉ bệ hạ cao cao tại thượng, toát ra khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng, như vị đế vương chấp chưởng nhân gian, trở thành trung tâm duy nhất trong đại điện trang nghiêm.
Bách Lý Tỉ bệ hạ uy nghiêm mở miệng nói:
- Lâm Tiêu, chúng ta lại gặp mặt.
Lâm Tiêu hơi hành lễ:
- Lâm Tiêu kính chào bệ hạ.
Quanh đại điện có nhiều cường giả lạnh lùng đứng nhìn, có cả một số Vương giả Sinh Tử cảnh. Có Võ Vương Bách Lý Chiến Lâm Tiêu từng gặp, có lão tổ La Sơn tông La Kinh Thiên, La Bá Thiên đứng bên cạnh La Kinh Thiên. Có mặt tại đây toàn là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Ngoài ra tứ hoàng tử Bách Lý Huyền cũng nằm trong đám người, ánh mắt lạnh băng nhìn, Lâm Tiêu nhạy bén phát hiện sát khí và hận thù trong đó.
Các cặp mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm. Có thưởng thức, coi rẻ, cười nhạt, kiêng dè, thương tiếc.
Cảm nhận ánh mắt của Lâm Tiêu nhưng Lâm Tiêu vẫn rất bình tĩnh, thái độ tôn trọng Bách Lý Tỉ bệ hạ.
Lâm Tiêu mở miệng hỏi:
- Không biết bệ hạ triệu ta và Hiên Viên quận vương đến có chuyện gì ?
Thanh âm chứa cung kính nhưng không rụt rè.
Bỗng có người gầm lên:
- To gan! Lâm Tiêu, ngươi phạm tội lớn tày trời còn dám kiêu căng ? Không tự biết lượng sức, mau quỳ xuống nhận tội!
Lâm Tiêu đứng thẳng, đưa mắt nhìn thấy một lão nhân mặc trường bào màu đen, khí thế khủng bố không thua gì Thiên Ma lão nhân, là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Lâm Tiêu không biết lão nhân này.
- Không biết các hạ là ai, Lâm Tiêu lại có tội gì ?
Lâm Tiêu nhìn lão nhân, thản nhiên nói:
- Ngoài ra bệ hạ chưa lên tiếng, các hạ là ai dám kiêu ngạo trước mặt bệ hạ ? Hay các hạ mới là chủ của đế quốc này ?
Lão nhân tức giận há mồm:
- Ngươi . . .!
Bách Lý Tỉ lạnh nhạt nói:
- Đủ rồi.
Lão nhân áo đen im ngay.
Bách Lý Tỉ nhìn Lâm Tiêu, thản nhiên nói:
- Lâm Tiêu, ngươi có thực lực siêu phàm, thiên phú dị bẩm, năm năm trước là quán quân đại tái Phong Vân bảng Đế quốc Võ Linh ta, là rường cột cho đế quốc. Nhưng hiện tại nhiều thế lực đế quốc liên danh thượng bẩm nói ngươi làm trái luật pháp đế quốc,
Lâm Tiêu nheo mắt nói:
- Ta muốn hỏi bệ hạ, Lâm Tiêu ta đã làm chuyện gì bậy bạ ? Bản thân ta chưa từng nghe nói.
Bách Lý Tỉ hờ hững liếc hướng lão nhân áo đen lúc trước đã lên tiếng:
- Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn, là ngươi nêu ra chuyện liên danh thượng bẩm, vậy từ ngươi lo nói với Lâm Tiêu, Quận vương Đông Phương Hiên Viên đi.
Lão nhân áo đen cung kính nói:
- Tuân lệnh bệ hạ!
Lão nhân áo đen xoay người, âm trầm nhìn Lâm Tiêu, cười khẩy nói:
- Lâm Tiêu, ngươi cả gan làm loạn. Hai tháng trước ngươi kiêu ngạo ngang ngược trong Quận Võ Uy, giết nhiều cường giả phủ quận vương Quận Võ Uy, giết Quận vương Tương Thiên Thần, khiến Quận Võ Uy hỗn loạn. Đây là tội thứ nhất.
- Thứ hai, bởi vì ngươi giết nhiều cường giả Quận Võ Uy dẫn đến thú triều tập kích, dân chúng Quận Võ Uy tử thương thảm trọng, cơ hồ diệt thành, đây là tội thứ hai.
- Thứ ba, ngươi ở Quận Võ Uy tùy ý giết hại thiên tài của đế quốc. Đoạn Thiên Cừu là thiên tài xếp hạng năm Phong Vân bảng đế quốc quý trước, tương lai có hy vọng nhất định bước vào Sinh Tử cảnh, chinh chiến yêu tộc cho đế quốc. Ngươi giết Đoạn Thiên Cừu, hành động tàn bạo, tội ác tày trời như thế, làm sao có thể tha cho Lâm Tiêu.
Xẹt xẹt xẹt!
Lâm Nhu bay nhanh trong Tinh Quang Huyễn giới, không chút dừng lại, không có cửa ải nào cản trở nàng nổi một phút đồng hồ. Chớp mắt Lâm Nhu nhảy lên tường thành cao cao, sau lưng nàng là một đám rơi vào các tầng cuộc thi, lục tục bị đào thải. Chỉ có vài thiên tài Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mới theo sát Lâm Nhu nhảy lên tường Thành Tinh Tú, ánh mắt kinh diễm và kinh sợ nhìn Lâm Nhu.
- Mạnh quá, thiếu nữ của Quận Hiên Dật này là ai ?
- Thật khó tin, tốc độ quá mau, nhanh còn hơn đại sư huynh của quận ta.
- Nghe nói nàng tên Lâm Nhu, là thiên tài xếp hạng nhất trong Trại huấn luyện thiên tài Quận Hiên Dật, là muội muội của Lâm Tiêu quán quân đại tái Phong Vân bảng quý trước.
- Cái gì ? Muội muội của Lâm Tiêu ? Hèn chi.
Mọi người bàn tán xôn xao, rất giật mình.
Phó doanh chủ Nguyên Chí Sĩ nhỏ giọng nói:
- Thực lực của Lâm Nhu dư sức được ba hạng đầu đại tái lần này, rất có hy vọng được quán quân. Không biết Lâm Tiêu thì sao đây ?
Nguyên chí Sĩ nhìn hướng đế đô, tràn ngập lo lắng.
Đế đô.
Vù vù vù!
Hai luồng sáng xẹt qua không trung, đáp xuống bên ngoài đế đô thành.
Đế đô của Đế quốc Võ Linh là nơi thần thánh nhất đế quốc. Tại đây không ai được bay trên trời, chỉ có thể đi bộ, đương nhiên bay là đà dưới đất thì được.
Có một số người ngoại lệ, đó là Vương giả Sinh Tử cảnh. Đến Sinh Tử cảnh là có thể khám phá mọi quy tắc, không chịu trói buộc. Tiếc rằng Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên không nằm trong diện đặc biệt đó.
Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên mới vào đế đô đã khiến nhiều người chú ý, vì Lâm Tiêu quá nổi tiếng. Cả Đế quốc Võ Linh không ai không biết đến Lâm Tiêu. Sau lưng hai người là nhóm quận vương Uất Trì Chiến, thậm chí mấy cường giả Trần Huân của Quận Võ Uy cũng theo sát.
Cộp cộp cộp!
Mọi người đi hướng hoàng cung nội thành đế đô không lâu chợt vang tiếng vó ngựa. Các chiếc xe ngựa dát vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Tướng quân thủ lĩnh ồm ồm nói:
- Bệ hạ có lệnh, tuyên Quận vương Đông Phương Hiên Viên, Lâm Tiêu, quận vương các quận, cường giả Quận Võ Uy lên xe vào cung.
Lâm Tiêu, Đông Phương Hiên Viên liếc nhau, chui vào một chiếc xe ngựa. Các quận vương cũng vào trong.
Móng ngựa rầm rập chạy hướng hoàng cung.
Trong xe ngựa, Đông Phương Hiên Viên mỉm cười hỏi:
- Lâm Tiêu, ngươi sợ không ?
Lâm Tiêu bình tĩnh nói:
- Không thẹn với lòng.
Đông Phương Hiên Viên sửng sốt sau đó cười phá lên, vẻ mặt thoải mái:
- Hay cho câu không thẹn với lòng. Hôm nay ngươi và ta chờ xem Bách Lý Tỉ bệ hạ sẽ phán xử hai ta như thế nào.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói:
- Ta cũng rất muốn biết quyết định của Bách Lý Tỉ bệ hạ, hy vọng bệ hạ đừng làm ra lựa chọn hối hận.
Ánh mắt Lâm Tiêu bình tĩnh, hoàn toàn không để bụng triệu kiến sắp đến.
Đông Phương Hiên Viên rung động, gã nghe ra Lâm Tiêu không nói khoác hay ngông, hắn tràn ngập tự tin, tự tin đến nỗi thờ ơ trước thẩm phán của hoàng đế một đế quốc. Lần đầu tiên Đông Phương Hiên Viên cảm thấy gã hiểu biết rất ít về Lâm Tiêu, tương lai của hắn mênh mông, gã không đủ tư cách suy ngẫm.
Xe ngựa chạy rất nhanh, nửa canh giờ sau mọi người đến hoàng cung. Một thị vệ dẫn đường đoàn người vào đại điện. Cách năm năm, Lâm Tiêu lại gặp Bách Lý Tỉ bệ hạ.
Bách Lý Tỉ bệ hạ cao cao tại thượng, toát ra khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng, như vị đế vương chấp chưởng nhân gian, trở thành trung tâm duy nhất trong đại điện trang nghiêm.
Bách Lý Tỉ bệ hạ uy nghiêm mở miệng nói:
- Lâm Tiêu, chúng ta lại gặp mặt.
Lâm Tiêu hơi hành lễ:
- Lâm Tiêu kính chào bệ hạ.
Quanh đại điện có nhiều cường giả lạnh lùng đứng nhìn, có cả một số Vương giả Sinh Tử cảnh. Có Võ Vương Bách Lý Chiến Lâm Tiêu từng gặp, có lão tổ La Sơn tông La Kinh Thiên, La Bá Thiên đứng bên cạnh La Kinh Thiên. Có mặt tại đây toàn là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Ngoài ra tứ hoàng tử Bách Lý Huyền cũng nằm trong đám người, ánh mắt lạnh băng nhìn, Lâm Tiêu nhạy bén phát hiện sát khí và hận thù trong đó.
Các cặp mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm. Có thưởng thức, coi rẻ, cười nhạt, kiêng dè, thương tiếc.
Cảm nhận ánh mắt của Lâm Tiêu nhưng Lâm Tiêu vẫn rất bình tĩnh, thái độ tôn trọng Bách Lý Tỉ bệ hạ.
Lâm Tiêu mở miệng hỏi:
- Không biết bệ hạ triệu ta và Hiên Viên quận vương đến có chuyện gì ?
Thanh âm chứa cung kính nhưng không rụt rè.
Bỗng có người gầm lên:
- To gan! Lâm Tiêu, ngươi phạm tội lớn tày trời còn dám kiêu căng ? Không tự biết lượng sức, mau quỳ xuống nhận tội!
Lâm Tiêu đứng thẳng, đưa mắt nhìn thấy một lão nhân mặc trường bào màu đen, khí thế khủng bố không thua gì Thiên Ma lão nhân, là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Lâm Tiêu không biết lão nhân này.
- Không biết các hạ là ai, Lâm Tiêu lại có tội gì ?
Lâm Tiêu nhìn lão nhân, thản nhiên nói:
- Ngoài ra bệ hạ chưa lên tiếng, các hạ là ai dám kiêu ngạo trước mặt bệ hạ ? Hay các hạ mới là chủ của đế quốc này ?
Lão nhân tức giận há mồm:
- Ngươi . . .!
Bách Lý Tỉ lạnh nhạt nói:
- Đủ rồi.
Lão nhân áo đen im ngay.
Bách Lý Tỉ nhìn Lâm Tiêu, thản nhiên nói:
- Lâm Tiêu, ngươi có thực lực siêu phàm, thiên phú dị bẩm, năm năm trước là quán quân đại tái Phong Vân bảng Đế quốc Võ Linh ta, là rường cột cho đế quốc. Nhưng hiện tại nhiều thế lực đế quốc liên danh thượng bẩm nói ngươi làm trái luật pháp đế quốc,
Lâm Tiêu nheo mắt nói:
- Ta muốn hỏi bệ hạ, Lâm Tiêu ta đã làm chuyện gì bậy bạ ? Bản thân ta chưa từng nghe nói.
Bách Lý Tỉ hờ hững liếc hướng lão nhân áo đen lúc trước đã lên tiếng:
- Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn, là ngươi nêu ra chuyện liên danh thượng bẩm, vậy từ ngươi lo nói với Lâm Tiêu, Quận vương Đông Phương Hiên Viên đi.
Lão nhân áo đen cung kính nói:
- Tuân lệnh bệ hạ!
Lão nhân áo đen xoay người, âm trầm nhìn Lâm Tiêu, cười khẩy nói:
- Lâm Tiêu, ngươi cả gan làm loạn. Hai tháng trước ngươi kiêu ngạo ngang ngược trong Quận Võ Uy, giết nhiều cường giả phủ quận vương Quận Võ Uy, giết Quận vương Tương Thiên Thần, khiến Quận Võ Uy hỗn loạn. Đây là tội thứ nhất.
- Thứ hai, bởi vì ngươi giết nhiều cường giả Quận Võ Uy dẫn đến thú triều tập kích, dân chúng Quận Võ Uy tử thương thảm trọng, cơ hồ diệt thành, đây là tội thứ hai.
- Thứ ba, ngươi ở Quận Võ Uy tùy ý giết hại thiên tài của đế quốc. Đoạn Thiên Cừu là thiên tài xếp hạng năm Phong Vân bảng đế quốc quý trước, tương lai có hy vọng nhất định bước vào Sinh Tử cảnh, chinh chiến yêu tộc cho đế quốc. Ngươi giết Đoạn Thiên Cừu, hành động tàn bạo, tội ác tày trời như thế, làm sao có thể tha cho Lâm Tiêu.
/1338
|