- Ngươi biết tội chưa ?
Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén:
- Nực cười!
Lâm Tiêu ung dung nói:
- Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn đúng không ? Các hạ là thống lĩnh của đế quốc sao có thể không phân trắng đen, thị phi đúng sai ?
- Thứ nhất, Quận vương Tương Thiên Thần năm lần bảy lượt muốn giết ta, ngày đó định giết các cường giả Quận Hiên Dật ngay trong quảng trường. Lâm Tiêu ta là một thành viên của Quận Hiên Dật, tất nhiên phải phản kích, điều này là sai sao ?
- Thứ hai, họa thú triều do Tương Thiên Thần lòng tham không biết đủ, phái võ giả kinh động hư ảnh yêu vương sâu trong Sơn mạch Đoạn Nha mà ra, liên quan gì ta ? Nếu không nhờ ta và các vị quận vương cố gắng đánh nhau với hư ảnh yêu vương, đẩy lùi thú triều thì Quận Võ Uy đã sớm bị hủy diệt, Lâm Tiêu ta chẳng những không còn lỗi thậm chí có công.
- Thứ ba, Đoạn Thiên Cừu mấy lần hại ta, ngày xưa phá hoại tẩy lễ trong Thần Nguyên Trì, còn tấn công ta trước, ta chỉ phản kích, là do Đoạn Thiên Cừu tài nghệ không bằng người.
- Pháp luật nào của đế quốc quy định võ giả bị người tấn công không được đánh trả ? Nếu có luật này thì Lâm Tiêu ta nguyện chịu phạt, còn nếu không, xin Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn hãy tìm hiểu rõ tình huống lúc đó, ít nhất nên khảo sát rõ ràng rồi mới định tội Lâm Tiêu ta!
Lâm Tiêu lần lượt bác bỏ buộc tội, cãi theo lý.
Diệp Lâm Sơn sắc mặt khó xem nói:
- Miệng mồm nhanh nhảu!
Diệp Lâm Sơn đứng ra không phải vì có thù với Lâm Tiêu mà do vài thế lực xúi giục, nhưng xem thái độ của Lâm Tiêu thật sự chọc giận lão.
Diệp Lâm Sơn cho rằng lão là trưởng bối, thống lĩnh của đế quốc, Lâm Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhận tội là được. Không ngờ Lâm Tiêu kiêu ngạo, không thèm để Diệp Lâm Sơn vào mắt, khiến lão hành động tức giận. Đương nhiên Diệp Lâm Sơn không nghĩ lại rằng là lão đòi mạng Lâm Tiêu trước.
Diệp Lâm Sơn mắt lạnh băng, lạnh lùng nói:
- Hừ! Ngươi luôn miệng nói Quận vương Tương Thiên Thần muốn giết ngươi nhưng ai thấy ? Ngươi nói bởi vì có ngươi nên Quận Võ Uy ngăn lại được thú triều, ai có thể chứng minh ? Mồm mép ba hoa, tất cả là lời dối trá ngươi muốn đùn đẩy trách nhiệm!
Đông Phương Hiên Viên tiến lên trước một bước, nhìn đám người:
- Ta có thể chứng minh!
Đông Phương Hiên Viên cung kính nói với Bách Lý Tỉ:
- Bách Lý Tỉ bệ hạ ta có thể chứng minh Lâm Tiêu nói mỗi câu đều là thật. Ngày trước Tương Thiên Thần năm lần bảy lượt phái người giết Lâm Tiêu, năm năm trước khi đại tái Phong Vân bảng vừa kết thúc Tương Thiên Thần tự mình dẫn cường giả chặn lại giữa đường, muốn hại đệ tử Quận Hiên Dật ta, may mắn vi thần ngăn lại. Không chỉ thế, hai tháng trước Tương Thiên Thần miệt thị vi thần trong Quận Võ Uy, muốn giết vi thần và đệ tử Quận Hiên Dật tại chỗ. May mắn Lâm Tiêu đến ngăn cản tất cả, vi thần có thể chứng minh mỗi một câu đều là thật.
Diệp Lâm Sơn cười khẩy nói:
- Đông Phương Hiên Viên, theo ta được biết lúc đó ngươi tham gia trong cuộc vây giết Quận vương Tương Thiên Thần, cường giả Quận Võ Uy. Hôm nay trong số người bị Bách Lý Tỉ bệ hạ thẩm phán cũng có ngươi, ngươi có tư cách gì bảo đảm cho Lâm Tiêu ?
Đông Phương Hiên Viên cung kính nói:
- Bệ hạ, vi thần nói mỗi câu đều là thật, xin bệ hạ minh giám.
Bách Lý Tỉ nghe hai bên tranh luận, nhíu mày nói:
- Được rồi.
Bách Lý Tỉ nhìn đám cường giả trong đại điện:
- Các vị ái khanh thấy sao ?
Mọi người nhìn nhau, im lặng không trả lời. Người tin tức nhạy bén biết thế cục bây giờ không đơn giản là thẩm phán Lâm Tiêu mà là một số thế lực đáng sợ trong đế quốc ngầm thúc đẩy. Nói giúp Lâm Tiêu vài câu cũng không sao, nhưng vì điều này đắc tội vài thế lực thì mất nhiều hơn được.
Bách Lý Tỉ cười nhạt, không giục nữa.
Bách Lý Tỉ chuyển sang nhìn Võ Vương Bách Lý Chiến:
- Bách Lý Chiến, ngươi thấy sao ?
Võ Vương Bách Lý Chiến cung kính nói:
- Bệ hạ, nếu hai bên mỗi người một lời, hay chúng ta nghe người khác nói xem ? Hôm nay có quận vương của sáu quận, nhóm điện chủ Trần Huân Quận Võ Uy, bọn họ tự mình trải qua, càng có thể chứng thực chuyện đã xảy ra.
Bách Lý Tỉ nhìn mấy quận vương, điện chủ Trần Huân:
- Các vị.
Bên kia đại điện, đám người La Kinh Thiên nhếch mép cười nhạt. Đối với Lâm Tiêu tai họa mới lên, La Kinh Thiên tin tưởng mấy quận vương biết nên nói sao.
Quả nhiên Lương Quang tổng quản Nguyên Võ thánh địa Quận Võ Uy bước ra đầu tiên, gã cười khẩy liếc xéo Lâm Tiêu, cung kính nói với Bách Lý Tỉ:
- Bệ hạ, đúng như Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn nói, hôm đó Lâm Tiêu tùy ý làm bậy, gan to bằng trời, ngang nhiên tập sát Quận vương Tương Thiên Thần. Vi thần từng ra mặt ngăn cản, hắn lại nhắm mắt làm ngơ, thậm chí muốn giết luôn vi thần, thật là vô pháp vô thiên!
Vương Tương quận vương quận An Định thì nói:
- Vi thần không biết Quận vương Tương Thiên Thần có phái người truy sát Lâm Tiêu không nhưng ngày đó thủ đoạn của Lâm Tiêu tàn nhẫn, giết Quận vương Tương Thiên Thần tại chỗ, còn có nhiều cường giả Quận Võ Uy chết, máu chảy thành sông. Điều này là nguyên nhân quan trọng dẫn đến Quận Võ Uy không thể giữ được quận thành.
quận vương Hoàng Phủ Vô Danh quận Đôn Hoàng, quận vương Tuyệt Vô Thần quận Lộ Tây cũng nói y như Vương Tương.
Đám người La Kinh Thiên, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, Diệp Lâm Sơn cười khẩy.
Đột nhiên một thanh âm vang dội cất lên:
- Hừ! Một đám vong ơn phụ nghĩa. Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì mấy người sớm chết trong Sơn mạch Đoạn Nha, làm gì có cơ hội ở đây thối mồm ?
Uất Trì Chiến quận Sóc Phương bước ra từ đám người đang đứng, ánh mắt coi thường, đại điện chấn động.
Nhóm Hoàng Phủ Vô Danh sắc mặt âm trầm quát to:
- Uất Trì Chiến, ngươi nói cái gì ?
- Chúng ta chỉ nói lời thật lòng!
Uất Trì Chiến cười nhạt, không cãi dài dòng, giọng ồm ồm vang vọng trong đại điện.
- Bệ hạ, đúng là Lâm Tiêu giết Quận vương Tương Thiên Thần nhưng Quận vương Đông Phương Hiên Viên và Lâm Tiêu nói đúng. Ngày đó trong Quận Võ Uy, Quận vương Tương Thiên Thần muốn xuống tay với Quận vương Đông Phương Hiên Viên. Ngày xưa ở thành Hắc Lĩnh, Thiên Ma lão nhân truy sát Lâm Tiêu đã ẩn núp trong phủ quận vương Quận Võ Uy. Nghe hai người đó đối thoại, tin tưởng Quận vương Tương Thiên Thần và Thiên Ma lão nhân có mối quan hệ không cho ai biết. Vi thần có lý do tin tưởng ngày xưa Thiên Ma lão nhân truy sát Lâm Tiêu là vì Quận vương Tương Thiên Thần.
Tinh Băng Vân quận Vân Long, Trương Ngạo Thiên quận Kim Hà đứng ra lên tiếng:
- Vi thần cũng có thể chứng minh!
- Sự thật đúng là vậy!
Trương Ngạo Thiên quận Kim Hà nghiêm nghị chính nghĩa nói:
- Bệ hạ, còn một điều nữa. Thú triều Quận Võ Uy sinh ra hoàn toàn là vì lòng tham của Quận vương Tương Thiên Thần. Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì mấy người chúng ta đã chết trong Sơn mạch Đoạn Nha, Quận Võ Uy cũng bị đánh chiếm. Toàn bộ dân chúng Quận Võ Uy đều biết chuyện này, bao gồm điện chủ Trần Huân, Lương Quang tổng quản. Bách Lý Tỉ bệ hạ có thể tự mình nghiệm chứng!
Bách Lý Tỉ bình tĩnh nhìn sang:
- Lời Trương Ngạo Thiên nói có đúng không ?
Ánh mắt Lâm Tiêu sắc bén:
- Nực cười!
Lâm Tiêu ung dung nói:
- Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn đúng không ? Các hạ là thống lĩnh của đế quốc sao có thể không phân trắng đen, thị phi đúng sai ?
- Thứ nhất, Quận vương Tương Thiên Thần năm lần bảy lượt muốn giết ta, ngày đó định giết các cường giả Quận Hiên Dật ngay trong quảng trường. Lâm Tiêu ta là một thành viên của Quận Hiên Dật, tất nhiên phải phản kích, điều này là sai sao ?
- Thứ hai, họa thú triều do Tương Thiên Thần lòng tham không biết đủ, phái võ giả kinh động hư ảnh yêu vương sâu trong Sơn mạch Đoạn Nha mà ra, liên quan gì ta ? Nếu không nhờ ta và các vị quận vương cố gắng đánh nhau với hư ảnh yêu vương, đẩy lùi thú triều thì Quận Võ Uy đã sớm bị hủy diệt, Lâm Tiêu ta chẳng những không còn lỗi thậm chí có công.
- Thứ ba, Đoạn Thiên Cừu mấy lần hại ta, ngày xưa phá hoại tẩy lễ trong Thần Nguyên Trì, còn tấn công ta trước, ta chỉ phản kích, là do Đoạn Thiên Cừu tài nghệ không bằng người.
- Pháp luật nào của đế quốc quy định võ giả bị người tấn công không được đánh trả ? Nếu có luật này thì Lâm Tiêu ta nguyện chịu phạt, còn nếu không, xin Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn hãy tìm hiểu rõ tình huống lúc đó, ít nhất nên khảo sát rõ ràng rồi mới định tội Lâm Tiêu ta!
Lâm Tiêu lần lượt bác bỏ buộc tội, cãi theo lý.
Diệp Lâm Sơn sắc mặt khó xem nói:
- Miệng mồm nhanh nhảu!
Diệp Lâm Sơn đứng ra không phải vì có thù với Lâm Tiêu mà do vài thế lực xúi giục, nhưng xem thái độ của Lâm Tiêu thật sự chọc giận lão.
Diệp Lâm Sơn cho rằng lão là trưởng bối, thống lĩnh của đế quốc, Lâm Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhận tội là được. Không ngờ Lâm Tiêu kiêu ngạo, không thèm để Diệp Lâm Sơn vào mắt, khiến lão hành động tức giận. Đương nhiên Diệp Lâm Sơn không nghĩ lại rằng là lão đòi mạng Lâm Tiêu trước.
Diệp Lâm Sơn mắt lạnh băng, lạnh lùng nói:
- Hừ! Ngươi luôn miệng nói Quận vương Tương Thiên Thần muốn giết ngươi nhưng ai thấy ? Ngươi nói bởi vì có ngươi nên Quận Võ Uy ngăn lại được thú triều, ai có thể chứng minh ? Mồm mép ba hoa, tất cả là lời dối trá ngươi muốn đùn đẩy trách nhiệm!
Đông Phương Hiên Viên tiến lên trước một bước, nhìn đám người:
- Ta có thể chứng minh!
Đông Phương Hiên Viên cung kính nói với Bách Lý Tỉ:
- Bách Lý Tỉ bệ hạ ta có thể chứng minh Lâm Tiêu nói mỗi câu đều là thật. Ngày trước Tương Thiên Thần năm lần bảy lượt phái người giết Lâm Tiêu, năm năm trước khi đại tái Phong Vân bảng vừa kết thúc Tương Thiên Thần tự mình dẫn cường giả chặn lại giữa đường, muốn hại đệ tử Quận Hiên Dật ta, may mắn vi thần ngăn lại. Không chỉ thế, hai tháng trước Tương Thiên Thần miệt thị vi thần trong Quận Võ Uy, muốn giết vi thần và đệ tử Quận Hiên Dật tại chỗ. May mắn Lâm Tiêu đến ngăn cản tất cả, vi thần có thể chứng minh mỗi một câu đều là thật.
Diệp Lâm Sơn cười khẩy nói:
- Đông Phương Hiên Viên, theo ta được biết lúc đó ngươi tham gia trong cuộc vây giết Quận vương Tương Thiên Thần, cường giả Quận Võ Uy. Hôm nay trong số người bị Bách Lý Tỉ bệ hạ thẩm phán cũng có ngươi, ngươi có tư cách gì bảo đảm cho Lâm Tiêu ?
Đông Phương Hiên Viên cung kính nói:
- Bệ hạ, vi thần nói mỗi câu đều là thật, xin bệ hạ minh giám.
Bách Lý Tỉ nghe hai bên tranh luận, nhíu mày nói:
- Được rồi.
Bách Lý Tỉ nhìn đám cường giả trong đại điện:
- Các vị ái khanh thấy sao ?
Mọi người nhìn nhau, im lặng không trả lời. Người tin tức nhạy bén biết thế cục bây giờ không đơn giản là thẩm phán Lâm Tiêu mà là một số thế lực đáng sợ trong đế quốc ngầm thúc đẩy. Nói giúp Lâm Tiêu vài câu cũng không sao, nhưng vì điều này đắc tội vài thế lực thì mất nhiều hơn được.
Bách Lý Tỉ cười nhạt, không giục nữa.
Bách Lý Tỉ chuyển sang nhìn Võ Vương Bách Lý Chiến:
- Bách Lý Chiến, ngươi thấy sao ?
Võ Vương Bách Lý Chiến cung kính nói:
- Bệ hạ, nếu hai bên mỗi người một lời, hay chúng ta nghe người khác nói xem ? Hôm nay có quận vương của sáu quận, nhóm điện chủ Trần Huân Quận Võ Uy, bọn họ tự mình trải qua, càng có thể chứng thực chuyện đã xảy ra.
Bách Lý Tỉ nhìn mấy quận vương, điện chủ Trần Huân:
- Các vị.
Bên kia đại điện, đám người La Kinh Thiên nhếch mép cười nhạt. Đối với Lâm Tiêu tai họa mới lên, La Kinh Thiên tin tưởng mấy quận vương biết nên nói sao.
Quả nhiên Lương Quang tổng quản Nguyên Võ thánh địa Quận Võ Uy bước ra đầu tiên, gã cười khẩy liếc xéo Lâm Tiêu, cung kính nói với Bách Lý Tỉ:
- Bệ hạ, đúng như Thống lĩnh Diệp Lâm Sơn nói, hôm đó Lâm Tiêu tùy ý làm bậy, gan to bằng trời, ngang nhiên tập sát Quận vương Tương Thiên Thần. Vi thần từng ra mặt ngăn cản, hắn lại nhắm mắt làm ngơ, thậm chí muốn giết luôn vi thần, thật là vô pháp vô thiên!
Vương Tương quận vương quận An Định thì nói:
- Vi thần không biết Quận vương Tương Thiên Thần có phái người truy sát Lâm Tiêu không nhưng ngày đó thủ đoạn của Lâm Tiêu tàn nhẫn, giết Quận vương Tương Thiên Thần tại chỗ, còn có nhiều cường giả Quận Võ Uy chết, máu chảy thành sông. Điều này là nguyên nhân quan trọng dẫn đến Quận Võ Uy không thể giữ được quận thành.
quận vương Hoàng Phủ Vô Danh quận Đôn Hoàng, quận vương Tuyệt Vô Thần quận Lộ Tây cũng nói y như Vương Tương.
Đám người La Kinh Thiên, tứ hoàng tử Bách Lý Huyền, Diệp Lâm Sơn cười khẩy.
Đột nhiên một thanh âm vang dội cất lên:
- Hừ! Một đám vong ơn phụ nghĩa. Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì mấy người sớm chết trong Sơn mạch Đoạn Nha, làm gì có cơ hội ở đây thối mồm ?
Uất Trì Chiến quận Sóc Phương bước ra từ đám người đang đứng, ánh mắt coi thường, đại điện chấn động.
Nhóm Hoàng Phủ Vô Danh sắc mặt âm trầm quát to:
- Uất Trì Chiến, ngươi nói cái gì ?
- Chúng ta chỉ nói lời thật lòng!
Uất Trì Chiến cười nhạt, không cãi dài dòng, giọng ồm ồm vang vọng trong đại điện.
- Bệ hạ, đúng là Lâm Tiêu giết Quận vương Tương Thiên Thần nhưng Quận vương Đông Phương Hiên Viên và Lâm Tiêu nói đúng. Ngày đó trong Quận Võ Uy, Quận vương Tương Thiên Thần muốn xuống tay với Quận vương Đông Phương Hiên Viên. Ngày xưa ở thành Hắc Lĩnh, Thiên Ma lão nhân truy sát Lâm Tiêu đã ẩn núp trong phủ quận vương Quận Võ Uy. Nghe hai người đó đối thoại, tin tưởng Quận vương Tương Thiên Thần và Thiên Ma lão nhân có mối quan hệ không cho ai biết. Vi thần có lý do tin tưởng ngày xưa Thiên Ma lão nhân truy sát Lâm Tiêu là vì Quận vương Tương Thiên Thần.
Tinh Băng Vân quận Vân Long, Trương Ngạo Thiên quận Kim Hà đứng ra lên tiếng:
- Vi thần cũng có thể chứng minh!
- Sự thật đúng là vậy!
Trương Ngạo Thiên quận Kim Hà nghiêm nghị chính nghĩa nói:
- Bệ hạ, còn một điều nữa. Thú triều Quận Võ Uy sinh ra hoàn toàn là vì lòng tham của Quận vương Tương Thiên Thần. Nếu không nhờ Lâm Tiêu thì mấy người chúng ta đã chết trong Sơn mạch Đoạn Nha, Quận Võ Uy cũng bị đánh chiếm. Toàn bộ dân chúng Quận Võ Uy đều biết chuyện này, bao gồm điện chủ Trần Huân, Lương Quang tổng quản. Bách Lý Tỉ bệ hạ có thể tự mình nghiệm chứng!
Bách Lý Tỉ bình tĩnh nhìn sang:
- Lời Trương Ngạo Thiên nói có đúng không ?
/1338
|