Vô Hận Ca Ca

Chương 41

/44


Hạ phủ, bên trong một căn phòng, Thất Thất nằm ỳ trên ghế dài, trong lòng ôm một cái ấm lô, trên người đắp một tấm thảm dày, ngơ ngác nhìn một khối vải nhiễm máu trong tay, đây chính là khối vải mà Dực Chi lưu lại băng bó vết thương cho nàng lúc trên vách đá.

Bỗng dưng cửa mở, một cơn gió lạnh tiến vào, mũi của Thất Thất cảm thấy không thoải mái, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Diễm nhi đang bưng một chén thuốc.

Thất Thất nhăn mày lại : “ Ta không có bệnh, vì sao lại uống thuốc chứ ?”

“ Đây không phải là thuốc, là phu nhân cố ý sai hạ nhân nấu thuốc bổ cho người, đến đây, thừa dịp còn nóng mau uống!” Diễm Nhi nhẹ giọng dụ nàng.

Cái miệng nhỏ của Thất Thất thở dài một chút, không thể không uống, nếu không mẫu thân lại tự mình đến đây bức nàng. Từ sau khi nàng sống lại, mẫu thân đối với nàng mà nói chỉ thêm yêu thương, thuốc bổ lớn nhỏ, không kể tác dụng đều đem đến miệng của nàng. Đã nhiều ngày, lại khoa trương muốn thu xếp hôn sự cho nàng, cái gì là đại nạ không chết ắt hẳn có phúc, cái gì nhân duyên trời định nàng cùng với Lý công tử kia là trời tạo một đôi. Còn nói, Lý công tử lúc trước nghe tin nầng chết đã khóc lớn một hồi, hiện tại nghe nói nàng sống lại lần thứ hai dùng tâm ý nhắc tới chuyện thành thân.

Thất Thất cảm thấy kì quái, đối phương vì sao đối với si nhi như nàng lại tình thâm ý trọng, chắc sẽ không vì cơ nghiệp nhà hắn suy sụp, muốn được sự giúp đỡ của đại ca mới vội vã mang nàng cưới về chứ. Nhớ tới dáng vẻ khúm núm khép nép của Lý công tử khi gặp đại ca, Thất Thất bất giác cảm thấy một trận ghê tởm.

Vẫn là Dực Chi của nàng là xinh đẹp nhất, đối với nàng tốt nhất. Nhớ tới Dực Chi, vẻ mặt nàng bất giác lại tở nên ảm đạm, Dực Chi rốt cục đang ở đâu ? khi nào mới tới tiếp nàng ? Nàng thực ngoan ! vẫn ngoan ngoãn chờ hắn đến đón, vì sao còn chưa đến chứ ? Lễ mừng năm mới sắp đến, hắn vì sao còn chưa đến ? Đến đây đi ! đến đây đi ! chỉ cần tới đón nàng, nàng sẽ không bao giờ làm cho hắn tức giận nữa ! Đến đây đi! đến đây đi ! nàng còn chưa nói với hắn là àng thích hắn đâu ! Nghĩ tới hắn, vừa mới học được một câu thơ : bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, liền hại tương tư ! Dực Chi !

“ Tiểu thưm người vì sao lại khóc ! chuyện gì vậy ! có phải cảm thấy không thoái mái chỗ nào không ?” Âm thanh lo lắng của Diễm nhi vang lên bên tai.

Thất Thất mờ mịt ngẩng đầu, tay sờ lên mặt có chút ẩm ướt, thì ra nàng thật sự khóc, cười ngây ngốc một chút, “ ta không sao a !”

Chính là nàng đột nhiên hiểu được một chuyện, hiểu được nàng vui vẻ nhớ về một người, mà người kia có lẽ kiếp này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng.

“ Tiểu thư, người đừng làm nô tỳ sợ, vừa khóc vừa cười, như vậy là làm sao đây ? Nô tỳ…nô tỳ đi tìm phu nhân !”

“ Đừng !” Thất Thất nắm được tay Diễm Nhi, “ Diễm Nhi, đừng đi, ta…một mình rất sợ hãi, ngươi ở lại với ta.”

“ Tốt, tốt ! Diễm nhi không đi, Diễm Nhi tuyệt đối không rời khỏi tiểu thư!”

Thất Thất lau nước mắt trên mặt, mỉm cười, “ Diễm Nhi , ta hát cho ngươi nghe một khúc !”

“ A ?” Diễm Nhi có chút run sợ, trong nahsy mắt tiểu thư tươi cười thật sạch sẽ, thật đẹp quá ! ánh mắt tiểu thư lượng lượng, giống như trân châu, sau lần trở về này, tiểu thư như thay đổi, người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng nàng thì có thể nhận biết được.

Thất Thất không nhìn Diễm nhi, tự mình hát lên.

“Gặp ngươi, có thể nào làm cho ta không tin đây là số mệnh; mộng ngươi, mới biết này phân thâm tình vô lực kháng cự. Chợt xa chợt gần, tâm tình theo khoảng cách mơ hồ không chừng; khó xá khó cách, tưởng niệm sẽ làm người yếu ớt vô lực. Yêu như gần như xa, ta không cầu thề non hẹn biển ước định, ta chỉ nghĩ trong phút chốc xinh đẹp thành vĩnh viễn nhớ lại; yêu như gần như xa, ta không cầu thiên trường địa cửu cảnh đẹp, ta chỉ muốn đời đời kiếp kiếp luân hồi có ngươi…”

Một lúc sau Diễm nhi mới khôi phục lại tinh thần, “Tiểu thư, khúc hát này rất lạ, Diễm Nhi vẫn là nghe thấy lần đầu, rất êm tai, nhưng lại có chút thương tâm.”

“ Phải không ? ha ha !” Thất thất cười hai tiếng, “ khúc hát rất lạ sao ? ta cũng không có hiểu được đâu !” Tay lại gãi đàu, “ ta vì sao lại hát khúc hát lạ như vậy chứ ? ha ha!” Nói xong, lại cười, nhưng trong nụ cười có hàm chứa nước mắt.


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status