Vô Hận Ca Ca

Chương 42

/44


Ngày lại ngày qua đi, vào đêm Trừ tịch, cả nhà đoàn viên, Thất Thất rốt cục gặp đoàn mọi người trong Hạ gia, không nghĩ tới nàng lại có nhiều huynh đẹ tỷ muội như vậy. Khi chúc tết, Thất Thất sợ nói sai lại bị người ta chê cười, vì thế cuối cùng nam tử nàng đều kêu đệ đệ, nữ tử đều kêu là tỷ tỷ ! Ai ngờ người nàng vừa kêu bừa bãi lại chính là tiểu thiếp mới nạp vào cửa của cha nàng, rất được sủng ái.

Nàng cũng gặp một vị tỷ tỷ xinh đẹp, liền đi theo phía sau người ta, không chịu để yên, làm cho Diễm Nhi một bên gấp đến độ dẫm chân, cuối cùng Thất Thất còn lớn tiếng hỏi Hạ lão gia một câu : “ Cha, tỷ tỷ là do vị phu nhân kia sinh ra sao ? Thật xinh đẹp, một chút cũng không giống người.”

Một mãnh yên tính, râu của lão nhân gia run run, sau đó Thất Thất liền bị hạ nhân áp giải về phòng, Hạ lão gia trước mặt mọi người cảnh cáo mẫu thân của Thất Thất không được để cho nàng tùy tiện xuất hiện — Thật là mất mặt cùng xấu hổ.

Thất Thất thật ra không thèm để ý, thừa dịp người khác không chú ý, lén lút chớp mắt đưa tình với vị mũ nhân kia, sau đó sôi nổi đẻ hạ nhân đưa về phòng.

Sau lần đó ra, Hạ lão gia không còn trách cứ v, cũng chỉ là một si nhi, trách phạt cũng vô dụng.

Thất Thất có chút khó hiểu, nàng làm sao trải qua đêm trừ tịch, Diếm Nhi nói nàng trước kia rất nhút nhát không bao giờ muốn ra khỏi phòng, ai ngờ năm nay lại thay đổi, chẳng những đi ra đại sảnh, còn dám ở trước mặt mọi người nói chuyện! Tuy rằng câu nói kia làm cho lão gia tức giận chết khiếp, đem công tử lo lắng chêt khiếp, làm mọi người kinh ngạc chết khiếp.

Ngày lặng lẽ trôi qua, nháy mắt băng tuyết đã tan, xuân về hoa nởm Thất Thất không sợ lãnh mỗi ngày tránh ở trong phòng, thỉnh thoảng sẽ ra bên ngoài đi đi lại lại, chẳng qua vẻ mặt vẫn có chút ủ rũ, giống như bệnh nặng mới khỏi, không có chút tinh thần.

Diễm Nhi tìm được nàng ở một bức tường thaaspm Thất Thất đang ngôi ở trên, mơ mơ màng màng, dáng vẻ buồn ngủ.

“ Tiểu thư, mau xuống dưới, đừng ngồi ngủ trên đó, ngã xuống bây giờ.”

“ Ta muốn phơi nắng, phơi nắng sẽ không ngủ !” Thất Thất giống như con mèo, thoái mái vươn tay vươn chân, ngáp một cái, đột nhiên khối vải đang ở trên tay nàng bị gió thổi bay xuống, không đợi Diễm Nhi xoay người kiếm, Thất Thất < đằng > một chút đã nhảu xuống dưới đem khối vải cất vào trong lòng.

Diễm Nhi bất giác bật cười, “ Tiểu thư, khối vải đó người rất thích, để Diễm nhi đem đi giặt sạch, ngươi lại cất đi được không ?” Khối vải kia từ sau khi lấy ra khỏi vết thương của nàng, Thất Thất liền mang theo bên người, ngay cả khi ngủ vẫn gắt gao cầm trong tay, thật không hiểu một khối vải dính máu thì có gì tốt.

Thất Thất cũng chỉ lắc đầu cười cười, có chút thần bí, không có ai biết khối vải kia quan trọng như thế nào với nàng, cũng không phải đơn giản chỉ là vì Dực Chi dùng nó băng bó vết thương cho nàng, khối vải kia thật ra là…là khối vải nàng dùng để thêu hà bao cho Dực Chi ! Thêu không thành, còn dính vào một chút máu của nàng, về sau nàng không tìm được, lại nghĩ là Diễm Nhi đã ném đi, không nghĩ tới là bị Dực Chi giấu vào trong ngực ! Nghĩ đến đây, Thất Thất cười ngọt ngào, xoay người, vừa muốn lại trèo lên tường phơi nắng đã bị Diễm nhi kéo xuống.

“ tiểu thư, công tử gọi người.”

“ Đại ca?” Thất Thất nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, “ lại muốn ta đi ủ rượu sao ? Ta đã nói rồi, chỉ có thấy mỹ nhân ta mới ủ ra, khuôn mặt của hắn ta không thích.”

Diễm Nhi có chút cứng ngắc, kỳ thật công tử trong lòng là người tốt, nhưng thấy biểu tình của Thất Thất vẫn là không dám nói ra.

Hơn một năm sau, không biết vì sao công việc của tửu phường Hạ gia vẫn không tốt, Hạ Tuấn Nham lại mang chủ ý đánh tới trên người Thất Thất, cũng đem đủ loại rượu ngon đến trước mặt Thất Thất, hy vọng àng lại mèo mù vớ được cá rán, lại chế ra một loại rượu ngon.

Thất Thất chỉ bỏ lại một câu : “ Bộ dạng của ngươi không đẹp mắt bằng Dực Chi, ta chế không ra.” Liền xoay người rời đi, không để ý đến hắn.

Hạ Tuấn Nham bị mọt câu của Thất Thất làm cho xanh mặt, phất tay áo rời đi. Không nghĩ tới hôm nay hắn lại tới !

“ Tiểu thư !” Diễm Nhi có chút không tự nhiên nói, “ Công tử đem rất nhiều gã sai vặt trong phủ có khuôn mặt xinh đẹp đến đây, nói muốn người tự mình xem qua, nhìn xem…thích người nào ? Nếu lại không chọn được, công tử lại ra bên ngoài tìm thêm !”

“ A !” Thất Thất mở miệng kinh ngạc, ước chùng có thể nhét vào được một cái trứng chim.

Kết quả, Thất Thất giống như hoàng đế tuyển phi, dở khóc dở cười ngồi phía sau bức rèm,chọn mỹ nam nhân.

“ Không được, người này mặt đen quá !” Hạ Tuấn Nham vung tay, lại tiến lên một người.

“ Không được, mặt người này quá trắng, giống như một người bệnh quỷ.” Hạ Tuấn Nham cắn chặt răng, lại đổi thêm một người.

Thất Thất vẫn là lắc đầu, “ Miệng quá lớn !”

“ Ánh mắt quá nhỏ!”

“ Lông mi quá rậm !”

“ A !” Bỗng nhiên Thất Thất kêu lên một tiếng sợ hãi, dọa cho mọi người nhảy dựng.

“ Hắn được không ?” Hạ Tuấn Nham vội vàng hỏi.

Đôi mắt Thất Thất chớp chớp, “ Hắn có mụn ruồi !”

“ Xoát!” một chút, khuôn mặt xanh đạm của Hạ Tuấn Nham đã biến thành đen ! trên đỉnh đầu còn giống như đang bốc lửa.

Cắn răng một cái, dậm chân một cái, “được, ta lại ra ngoài tìm cho ngươi, không tin không có ai không được ngươi coi trọng !” nói xong sải bước bước ra khỏi phòng, kinh dị ở chỗ, hắn đi nhưng lại làm cho chim bay toán loạn, bụi đất mù trời.

“ Khụ khụ !” Thất Thất huy huy đám bụi trước mặt, quay đầu lại biểu tình ngây ngốc nhìn về Diễm nhi, “ Diễm Nhi, đại ca không điên đó chứ ?”

Diễm Nhi biểu tình cứng ngắc cười cười, “Sẽ không !” nếu là một đứa điên, một đứa ngốc, phu nhân đúng là mệnh khổ mà !


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status