* 18 giờ 30 chổ hắn
_ Chúng ta đốt lửa trại đi mọi người ! - Nhật khởi xướng
+ Mọi thứ hoạt động bình thường và không ai nhận ra sự mất tích của nó ngoại trừ bảy con người
_ Cô bé của mày không sao đâu, mày đừng lo ! - Quân vỗ vai hắn
_ Mọi thứ sẽ ổn ! - Hắn gật đầu
* Tại một cái lều cách đó không xa
_ Người mà hoàng tử nên lấy là tao mới phải ! - Nghi cười nhếch môi
_ Mày đáng có kết thúc như vậy ! - My cười đáo để
* Tối hôm đó dưới vực ...
_ Ui da ! Đây là đâu vậy, chuyện gì đã xảy ra vậy ? Ở đây tối quá ! - Nó mở mắt, đau nhức khắp mình và bắt đầu sợ hãi
* 12 giờ 30 Trên vực
_ Chúng ta làm gì đây anh ? - Nhật nhìn hắn
+ Hắn không nói gì chỉ lấy ra một sợi dây thừng rồi buột quanh hông
_ Anh định xuống đó ?? - Nhật mắt chữ A miệng chữ O
_ Chứ ở trên này cũng không tìm được cô ấy ! - Hắn cương quyết
_ Em đừng cố ngăn nó ! - Quân đặt tay lên vai Nhật
_ Nhưng rất nguy hiểm ! - Nhật lo lắng
_ Em nghĩ nó là ai ?? Nó là Phương Thiên Quang đó, không phải một đứa tầm thường đâu ! Với cả giờ em có ngăn nó lại cũng vô ích ! - Quân giúp hắn buột dây thừng vào thân cây to gần nhất
_ Phù !!! Dạ em hiểu rồi, anh hai cẩn thận ! - Nhật thở hắt ra
_ Em đừng lo ! - Hắn xoa đầu Nhật
+ Hắn tuột từ từ xuống vực một cách thành thạo.
* Phía trên
_ Hy vọng hai người đó ổn ! - Nhật cuối xuống nhìn theo bóng hắn khuất dần
_ Em đừng lo ! - Quân đi ra phía sau Nhật đặt tay lên trán cô và kéo đầu cô về ngực mình
_ Anh... ! - Nhật đỏ mặt
_ Anh yêu em ! - Quân vòng tay lên trước ôm Nhật từ phía sau
* Dưới vực
_ ÁNH ! EM CÓ Ở ĐÂY KHÔNG ! TRẢ LỜI ANH ĐƯỢC KHÔNG ? - Hắn rọi cây đèn pin chuẩn pị từ trước ra rọi từng góc
_ Quang ! Anh đấy phải không ?? - Giọng nó yếu ớt
_ Phải anh đây ! - Hắn rọi chiếc đèn pin về hướng vừa cất ra tiếng nói
_ Là anh, thật là may quá, anh tìm được tôi rồi ! Hức... Hức... ! - Nó khóc nấc lên
_ Ổn rồi ! Ngoan nào ! - Hắn kéo nó vào lòng " Tìm thấy em rồi ! " - Lòng hắn vui không kể xiếc
_ Sao anh biết tôi ở dưới này ? Tôi đã nghĩ sẽ không có ai biết tôi ở đây hay còn tệ hơn là họ không biết tôi đã biến mất ! - Nó mếu máo
_ Khờ quá ! Dù em có ở bất cứ đâu anh cũng sẽ tìm ra em ! Bất cứ khi nào ở đâu anh lúc nào cũng để mắt đến sự tồn tại của em cả ngốc ạ ! - Hắn mỉm cười ấm áp
_ Thật không ? Anh để mắt đến sự tồn tại của tôi từ khi nào ? Sao anh lại tốt với tôi như vậy ?? - Nó thắc mắc vậy thôi chứ nó cũng cảm nhận được sự che chở từ câu nói của hắn
_ Thật ! Anh bắt đầu để ý đến sự tồn tại của em khi ngày đâu tiên anh gặp một con heo ục ịch tông sầm vào anh chẳng những không xin lỗi mà còn ngang ngược đến mức bắt anh xin lỗi nữa chứ ! Anh tốt với em là vì anh yêu em ! Em hĩu chưa vợ heo ngốc nghếch - Hắn đưa tay lên vuốt tóc nó một cách nhẹ nhàng
_ Em hĩu rồi ! - Nó gật đầu và nước mắt nó lại rơi nhưng không phải vì sợ hãi nữa mà là vì cảm động
_ Chúng ta đốt lửa trại đi mọi người ! - Nhật khởi xướng
+ Mọi thứ hoạt động bình thường và không ai nhận ra sự mất tích của nó ngoại trừ bảy con người
_ Cô bé của mày không sao đâu, mày đừng lo ! - Quân vỗ vai hắn
_ Mọi thứ sẽ ổn ! - Hắn gật đầu
* Tại một cái lều cách đó không xa
_ Người mà hoàng tử nên lấy là tao mới phải ! - Nghi cười nhếch môi
_ Mày đáng có kết thúc như vậy ! - My cười đáo để
* Tối hôm đó dưới vực ...
_ Ui da ! Đây là đâu vậy, chuyện gì đã xảy ra vậy ? Ở đây tối quá ! - Nó mở mắt, đau nhức khắp mình và bắt đầu sợ hãi
* 12 giờ 30 Trên vực
_ Chúng ta làm gì đây anh ? - Nhật nhìn hắn
+ Hắn không nói gì chỉ lấy ra một sợi dây thừng rồi buột quanh hông
_ Anh định xuống đó ?? - Nhật mắt chữ A miệng chữ O
_ Chứ ở trên này cũng không tìm được cô ấy ! - Hắn cương quyết
_ Em đừng cố ngăn nó ! - Quân đặt tay lên vai Nhật
_ Nhưng rất nguy hiểm ! - Nhật lo lắng
_ Em nghĩ nó là ai ?? Nó là Phương Thiên Quang đó, không phải một đứa tầm thường đâu ! Với cả giờ em có ngăn nó lại cũng vô ích ! - Quân giúp hắn buột dây thừng vào thân cây to gần nhất
_ Phù !!! Dạ em hiểu rồi, anh hai cẩn thận ! - Nhật thở hắt ra
_ Em đừng lo ! - Hắn xoa đầu Nhật
+ Hắn tuột từ từ xuống vực một cách thành thạo.
* Phía trên
_ Hy vọng hai người đó ổn ! - Nhật cuối xuống nhìn theo bóng hắn khuất dần
_ Em đừng lo ! - Quân đi ra phía sau Nhật đặt tay lên trán cô và kéo đầu cô về ngực mình
_ Anh... ! - Nhật đỏ mặt
_ Anh yêu em ! - Quân vòng tay lên trước ôm Nhật từ phía sau
* Dưới vực
_ ÁNH ! EM CÓ Ở ĐÂY KHÔNG ! TRẢ LỜI ANH ĐƯỢC KHÔNG ? - Hắn rọi cây đèn pin chuẩn pị từ trước ra rọi từng góc
_ Quang ! Anh đấy phải không ?? - Giọng nó yếu ớt
_ Phải anh đây ! - Hắn rọi chiếc đèn pin về hướng vừa cất ra tiếng nói
_ Là anh, thật là may quá, anh tìm được tôi rồi ! Hức... Hức... ! - Nó khóc nấc lên
_ Ổn rồi ! Ngoan nào ! - Hắn kéo nó vào lòng " Tìm thấy em rồi ! " - Lòng hắn vui không kể xiếc
_ Sao anh biết tôi ở dưới này ? Tôi đã nghĩ sẽ không có ai biết tôi ở đây hay còn tệ hơn là họ không biết tôi đã biến mất ! - Nó mếu máo
_ Khờ quá ! Dù em có ở bất cứ đâu anh cũng sẽ tìm ra em ! Bất cứ khi nào ở đâu anh lúc nào cũng để mắt đến sự tồn tại của em cả ngốc ạ ! - Hắn mỉm cười ấm áp
_ Thật không ? Anh để mắt đến sự tồn tại của tôi từ khi nào ? Sao anh lại tốt với tôi như vậy ?? - Nó thắc mắc vậy thôi chứ nó cũng cảm nhận được sự che chở từ câu nói của hắn
_ Thật ! Anh bắt đầu để ý đến sự tồn tại của em khi ngày đâu tiên anh gặp một con heo ục ịch tông sầm vào anh chẳng những không xin lỗi mà còn ngang ngược đến mức bắt anh xin lỗi nữa chứ ! Anh tốt với em là vì anh yêu em ! Em hĩu chưa vợ heo ngốc nghếch - Hắn đưa tay lên vuốt tóc nó một cách nhẹ nhàng
_ Em hĩu rồi ! - Nó gật đầu và nước mắt nó lại rơi nhưng không phải vì sợ hãi nữa mà là vì cảm động
/21
|