* 4h sáng tại bệnh viện
_ Mày ăn chút gì đi, 6 tiếng hơn rồi mày có gì vào bụng đâu! - Quân đưa miếng pizza cho hắn
_ Tao không đói! - Hắn lắc đầu mắt nhìn khư khư vào phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn
_ Anh ấy nói phải, anh đừng ngược đãi bản thân mình nữa!! - Nhật đặt tay lên vai hắn
_ Tao nhờ mày một việc nhé! - Hắn nhìn Quân
_ Bao nhiêu năm rồi còn khách sáo như vậy? Mày nói đi! - Quân cười
_ Điều tra giúp tao chiếc moto hôm qua ai lái - Trong mắt hắn có tia phẫn nộ
_ Tao hiểu! - Quân gật đầu
_ Tít...- Đèn phòng phẫu thuật tắt
_ Sao rồi bác sĩ? - Hắn chạy đến cầm tay vị bác sĩ trẻ
_ Trước tiên cậu pỏ tay tôi đã đau đấy!! - Anh cười hiền
_ Tôi xin lỗi!! - Hắn pỏ tay anh ra
_ À không sao! Hiện giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm,tuy nhiên mọi người phải chuẩn bị tâm lí vì cô bé có thể sẽ quên một số chuyện!! - Bác sĩ giải thích
_ Sao lại như vậy? - Mẹ nó chân đứng không vững
_ Bà ơi bình tĩnh! - Ba nó trấn an bà
_ Vì trong não của cô bé động lại 1 cục máu bầm đè lên não nên có thể sẽ dẫn đến mất trí tạm thời và ở phần não đó chứa phần kí ức nào thì cô bé sẽ quên người đó hoặc sự việc đó! - Bác sĩ tiếp lời
_ Mất trí tạm thời? Vậy thì khi nào cô ấy mới nhớ lại? - Hắn nhìn anh
_ Cái đó chúng tôi cũng không thể nói trước được, tùy theo mức độ tan máu bầm ở não nhanh chậm thôi! Có thể từ 3 tháng đến 5-10 năm! - Vị bác sĩ trả lời
_ Tôi hiểu rồi, vậy khi nào chúng tôi có thể thăm con bé? - Ba ba hắn hỏi
_ Bây giờ tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức là các vị có thể thăm rồi!! - Anh đáp
_ Cám ơn bác sĩ! - Ba ba hắn bắt tay anh
_ Đi thăm chị ấy thôi anh!! - Nhật kéo tay hắn đang đứng chết lặng
_ À ờ!! - Đột nhiên trong lòng hắn gợi lên sự bất an nặng nề
* Phòng hồi sức
_ Tỉnh rồi!! - Nhật mừng rỡ
_ Mọi người! - Nó cười yếu ớt
_ Con nhận ra ta không? - Ma ma nó hồi hộp
_ Mámi nói gì vậy? Sao con lại không nhận ra người? - Nó nắm tay bà
_ Còn ta? - Ba ba nó tiến đến
_ Người là baba con mà? Sao hai người lại nói những điều khó hiểu như vậy? - Nó nhìn một cách yếu ớt
_ À không có gì! Con nhìn thử xem ở đây có ai lạ với con không? - Ba ba nó đề nghị
_ Anh ta là ai? - Nó nhìn hết một lượt rồi chỉ hắn và hỏi
_ Con không nhận ra thằng bé sao? - Mama hắn hỏi nó
_ Vâng! - Nó nhìn chằm chằm hắn
_ Vậy con nhận ra chúng ta không? - Baba hắn đi đến choàng tay qua vai vợ
_ Sao lại không ạ? Hai bác là chú và thím của Nhật mà? Sao hôm nay mọi người lạ vậy chứ? Mà sao con lại ở trong này? - Nó lấy một tay ôm đầu
_ Em không nhớ tôi thật à? - Hắn ngồi xuống cạnh nó
_ Anh là ai, mà tôi có cảm giác thân quen ấm áp đến vậy? - Nó đưa tay sờ mặt hắn
_ Có vẻ phấn kí ức mất đi nhưng cảm xúc vẫn còn! - Quân mỉm cười choàng tay qua vai Nhật
_ Chúng ta về đây! Ngày mai chúng ta sẽ lại đến thăm con! Con nghĩ ngơi đi! - Baba nó cười hiền
_ Nhưng con vẫn có chuyện muốn hỏi! - Nó nhìn ông
_ Mai rồi chúng ta sẽ giải đáp cho con! Được chứ ? - Ông đưa mắt nhìn nó
_ Vâng! - Nó gật đầu
_ Con muốn ở thêm chút nữa ! - Hắn vẫn ngồi yên vị trí cũ bênh cạnh nó
_ Con cũng mệt lắm rồi về nghỉ đi! -Mama hắn khuyên
_ Chỉ một chút thôi! - Hắn nhìn bà ánh mắt cầu xin
_ Được rồi! Ta hiểu cảm giác của con! - Bà đồng ý
_ Mày ăn chút gì đi, 6 tiếng hơn rồi mày có gì vào bụng đâu! - Quân đưa miếng pizza cho hắn
_ Tao không đói! - Hắn lắc đầu mắt nhìn khư khư vào phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn
_ Anh ấy nói phải, anh đừng ngược đãi bản thân mình nữa!! - Nhật đặt tay lên vai hắn
_ Tao nhờ mày một việc nhé! - Hắn nhìn Quân
_ Bao nhiêu năm rồi còn khách sáo như vậy? Mày nói đi! - Quân cười
_ Điều tra giúp tao chiếc moto hôm qua ai lái - Trong mắt hắn có tia phẫn nộ
_ Tao hiểu! - Quân gật đầu
_ Tít...- Đèn phòng phẫu thuật tắt
_ Sao rồi bác sĩ? - Hắn chạy đến cầm tay vị bác sĩ trẻ
_ Trước tiên cậu pỏ tay tôi đã đau đấy!! - Anh cười hiền
_ Tôi xin lỗi!! - Hắn pỏ tay anh ra
_ À không sao! Hiện giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm,tuy nhiên mọi người phải chuẩn bị tâm lí vì cô bé có thể sẽ quên một số chuyện!! - Bác sĩ giải thích
_ Sao lại như vậy? - Mẹ nó chân đứng không vững
_ Bà ơi bình tĩnh! - Ba nó trấn an bà
_ Vì trong não của cô bé động lại 1 cục máu bầm đè lên não nên có thể sẽ dẫn đến mất trí tạm thời và ở phần não đó chứa phần kí ức nào thì cô bé sẽ quên người đó hoặc sự việc đó! - Bác sĩ tiếp lời
_ Mất trí tạm thời? Vậy thì khi nào cô ấy mới nhớ lại? - Hắn nhìn anh
_ Cái đó chúng tôi cũng không thể nói trước được, tùy theo mức độ tan máu bầm ở não nhanh chậm thôi! Có thể từ 3 tháng đến 5-10 năm! - Vị bác sĩ trả lời
_ Tôi hiểu rồi, vậy khi nào chúng tôi có thể thăm con bé? - Ba ba hắn hỏi
_ Bây giờ tôi sẽ chuyển bệnh nhân sang phòng hồi sức là các vị có thể thăm rồi!! - Anh đáp
_ Cám ơn bác sĩ! - Ba ba hắn bắt tay anh
_ Đi thăm chị ấy thôi anh!! - Nhật kéo tay hắn đang đứng chết lặng
_ À ờ!! - Đột nhiên trong lòng hắn gợi lên sự bất an nặng nề
* Phòng hồi sức
_ Tỉnh rồi!! - Nhật mừng rỡ
_ Mọi người! - Nó cười yếu ớt
_ Con nhận ra ta không? - Ma ma nó hồi hộp
_ Mámi nói gì vậy? Sao con lại không nhận ra người? - Nó nắm tay bà
_ Còn ta? - Ba ba nó tiến đến
_ Người là baba con mà? Sao hai người lại nói những điều khó hiểu như vậy? - Nó nhìn một cách yếu ớt
_ À không có gì! Con nhìn thử xem ở đây có ai lạ với con không? - Ba ba nó đề nghị
_ Anh ta là ai? - Nó nhìn hết một lượt rồi chỉ hắn và hỏi
_ Con không nhận ra thằng bé sao? - Mama hắn hỏi nó
_ Vâng! - Nó nhìn chằm chằm hắn
_ Vậy con nhận ra chúng ta không? - Baba hắn đi đến choàng tay qua vai vợ
_ Sao lại không ạ? Hai bác là chú và thím của Nhật mà? Sao hôm nay mọi người lạ vậy chứ? Mà sao con lại ở trong này? - Nó lấy một tay ôm đầu
_ Em không nhớ tôi thật à? - Hắn ngồi xuống cạnh nó
_ Anh là ai, mà tôi có cảm giác thân quen ấm áp đến vậy? - Nó đưa tay sờ mặt hắn
_ Có vẻ phấn kí ức mất đi nhưng cảm xúc vẫn còn! - Quân mỉm cười choàng tay qua vai Nhật
_ Chúng ta về đây! Ngày mai chúng ta sẽ lại đến thăm con! Con nghĩ ngơi đi! - Baba nó cười hiền
_ Nhưng con vẫn có chuyện muốn hỏi! - Nó nhìn ông
_ Mai rồi chúng ta sẽ giải đáp cho con! Được chứ ? - Ông đưa mắt nhìn nó
_ Vâng! - Nó gật đầu
_ Con muốn ở thêm chút nữa ! - Hắn vẫn ngồi yên vị trí cũ bênh cạnh nó
_ Con cũng mệt lắm rồi về nghỉ đi! -Mama hắn khuyên
_ Chỉ một chút thôi! - Hắn nhìn bà ánh mắt cầu xin
_ Được rồi! Ta hiểu cảm giác của con! - Bà đồng ý
/21
|