Em ngủ ngon ! Tôi mua cho em chút gì bỏ bụng ! - Hắn nhìn nó đang say ngủ rồi nhẹ nhàng đi ra cửa.
*Phòng bên cạnh một chàng trai gương mặt thanh tú đôi mắt rung rung dần mở.
_ Con tĩnh rồi à ? Cảm thấy thế nào ? Ta gọi bác sĩ nhé ? - Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp với giọng nói nhẹ nhàng có phần lo lắng khẩn trương, đôi mắt mang một nổi buồn khó tả.
_ Con không sao ! Nhưng con cần thứ gì đó để ăn ! - Chàng trai cười nhẹ.
_ Được rồi đợi ta nhé ! Nhưng con có chắc là không cần gọi bác sĩ chứ ? - Khuôn mặt bà thoáng vẻ lo lắng.
_ Dạ được mà ! - Chàng trai khẽ gật đầu
* Người phụ nữ mở cửa nhẹ nhàng bước ra
_ Cạch ! - Lại một tiếng mở cửa một cô gái mắt nhắm mắt mở bước vào leo lên giường đắp chăng ngủ ngon lành
_ Này ! - Chàng trai dùng ngón tay khều lên mặt con người lạ lùng vừa xuất hiện
_ Để tôi yên nào ! - Nó lấy tay gạt ra
_ Đây là phòng tôi !? - Chàng trai ra chiều khó hiểu
_ Thì anh cứ ngủ đi ! - Nó trả lời sản
_ Đáng ra cô không nên ở đây ! - Anh chàng tiếp tục kêu nó
_ Ủa ! Cơ mà phòng anh ? - Nó bật dậy
_ Chứ cô nghĩ mình vô đúng phòng sao ? - Chàng trai nghiêm nghị Thú vị đó chứ,́ thật khiến cho người ta muốn bảo vệ mà ! - cười thầm
_ Ái chời chời ! Tui nhầm phòng, xin lỗi nha ! - Nó cười trừ
_ Phòng cô ở đâu ? - Chàng trai nghiêng đầu tỏ vẻ lắng nghe
_ 502 ! - Nó đáp khi xỏ chân vào đôi dép bệnh nhân
_ À ! Phòng bên cạnh ! Để tôi đưa cô về phòng không thì cô lại vào nhầm 501 mất ! - Chàng trai đề nghị
_ Thôi được rồi, tại tôi buồn ngủ quá thôi mà ! - Nó từ chối
_ Thôi nào ! A ui ! - Chàng trai bước xuống giường do vết thương chưa khỏi hẳn nên anh ngã nhào
_ Tui mới là người bảo anh thôi nào thì có ! - Nó vội vàng đở anh lên giường
_ Thôi được rồi nhưng cho tôi biết tên cô được chứ ? - Chàng trai nhìn nó chờ đợi
_ Anh chưa nói tên cho tui mà đòi biết tên tui ? - Nó cau có
_ À phải rồi xin lỗi nhé ! Ha Ha ! Tên của tôi là Dương Tường An - Chàng trai cười lớn rồi giới thiệu về mình
_ Cơ mà mắc gì tôi lại phải cho anh biết tên chứ ? - Nó ương bướng
_ Vậy nhỡ tôi có gặp cô ngoài đường mà muốn gọi thì phải xưng hô thế nào nhỉ ? 'cô nhầm phòng ơi ' hay là ' cô chưa tỉnh ngủ ơi ' ? - Chàng trai tỏ vẻ trêu chọc
_ Châu Hoàng Diệu được chưa ? - Nó bỏ ra khỏi phòng
*Nó hậm hực về phòng
_ Á ! - Nó đụng phải một người trước cửa phòng
_ Em không sao chứ ? - Hắn đỡ nó lên
_ Là anh sao ? Giật hết cả mình ! - Nó mở cửa bước vào
- Em đi đâu vậy ? - Hắn theo sau nó vừa hỏi vừa đóng cửa
_ Tôi cũng chả biết ! - Nó nhún vai
_ Ăn đi này ! Em đừng tự mình đi lại nữa dễ́ xảy ra chuyện lắm biết chưa ? - Hắn mở thức ăn cho nó
_ Chuyện gì chứ ? - Nó đón thức ăn từ hắn
_ Thôi không có gì đâu ! - Hắn chùng xuống
_ Tôi có cảm giác dù cho có chuyện gì xảy ra anh cũng vẫn bảo vệ tôi đúng không ? - Nó nói với vẻ thảng nhiên
_ Đương nhiên rồi ! Nhưng sao em lại hỏi vậy ? - Hắn để tay ra sau đầu nó và áp trán mình vào trán nó
_ Không...không biết, cảm giác thôi ! - Nó đỏ mặt đẩy hắn ra đưa hai tay để lên hai gò má đỏ như quả cà chua chính của mình tim đập mạnh quá cảm giác rất hồi hộp , mặt nóng quá
*Phòng bên cạnh một chàng trai gương mặt thanh tú đôi mắt rung rung dần mở.
_ Con tĩnh rồi à ? Cảm thấy thế nào ? Ta gọi bác sĩ nhé ? - Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp với giọng nói nhẹ nhàng có phần lo lắng khẩn trương, đôi mắt mang một nổi buồn khó tả.
_ Con không sao ! Nhưng con cần thứ gì đó để ăn ! - Chàng trai cười nhẹ.
_ Được rồi đợi ta nhé ! Nhưng con có chắc là không cần gọi bác sĩ chứ ? - Khuôn mặt bà thoáng vẻ lo lắng.
_ Dạ được mà ! - Chàng trai khẽ gật đầu
* Người phụ nữ mở cửa nhẹ nhàng bước ra
_ Cạch ! - Lại một tiếng mở cửa một cô gái mắt nhắm mắt mở bước vào leo lên giường đắp chăng ngủ ngon lành
_ Này ! - Chàng trai dùng ngón tay khều lên mặt con người lạ lùng vừa xuất hiện
_ Để tôi yên nào ! - Nó lấy tay gạt ra
_ Đây là phòng tôi !? - Chàng trai ra chiều khó hiểu
_ Thì anh cứ ngủ đi ! - Nó trả lời sản
_ Đáng ra cô không nên ở đây ! - Anh chàng tiếp tục kêu nó
_ Ủa ! Cơ mà phòng anh ? - Nó bật dậy
_ Chứ cô nghĩ mình vô đúng phòng sao ? - Chàng trai nghiêm nghị Thú vị đó chứ,́ thật khiến cho người ta muốn bảo vệ mà ! - cười thầm
_ Ái chời chời ! Tui nhầm phòng, xin lỗi nha ! - Nó cười trừ
_ Phòng cô ở đâu ? - Chàng trai nghiêng đầu tỏ vẻ lắng nghe
_ 502 ! - Nó đáp khi xỏ chân vào đôi dép bệnh nhân
_ À ! Phòng bên cạnh ! Để tôi đưa cô về phòng không thì cô lại vào nhầm 501 mất ! - Chàng trai đề nghị
_ Thôi được rồi, tại tôi buồn ngủ quá thôi mà ! - Nó từ chối
_ Thôi nào ! A ui ! - Chàng trai bước xuống giường do vết thương chưa khỏi hẳn nên anh ngã nhào
_ Tui mới là người bảo anh thôi nào thì có ! - Nó vội vàng đở anh lên giường
_ Thôi được rồi nhưng cho tôi biết tên cô được chứ ? - Chàng trai nhìn nó chờ đợi
_ Anh chưa nói tên cho tui mà đòi biết tên tui ? - Nó cau có
_ À phải rồi xin lỗi nhé ! Ha Ha ! Tên của tôi là Dương Tường An - Chàng trai cười lớn rồi giới thiệu về mình
_ Cơ mà mắc gì tôi lại phải cho anh biết tên chứ ? - Nó ương bướng
_ Vậy nhỡ tôi có gặp cô ngoài đường mà muốn gọi thì phải xưng hô thế nào nhỉ ? 'cô nhầm phòng ơi ' hay là ' cô chưa tỉnh ngủ ơi ' ? - Chàng trai tỏ vẻ trêu chọc
_ Châu Hoàng Diệu được chưa ? - Nó bỏ ra khỏi phòng
*Nó hậm hực về phòng
_ Á ! - Nó đụng phải một người trước cửa phòng
_ Em không sao chứ ? - Hắn đỡ nó lên
_ Là anh sao ? Giật hết cả mình ! - Nó mở cửa bước vào
- Em đi đâu vậy ? - Hắn theo sau nó vừa hỏi vừa đóng cửa
_ Tôi cũng chả biết ! - Nó nhún vai
_ Ăn đi này ! Em đừng tự mình đi lại nữa dễ́ xảy ra chuyện lắm biết chưa ? - Hắn mở thức ăn cho nó
_ Chuyện gì chứ ? - Nó đón thức ăn từ hắn
_ Thôi không có gì đâu ! - Hắn chùng xuống
_ Tôi có cảm giác dù cho có chuyện gì xảy ra anh cũng vẫn bảo vệ tôi đúng không ? - Nó nói với vẻ thảng nhiên
_ Đương nhiên rồi ! Nhưng sao em lại hỏi vậy ? - Hắn để tay ra sau đầu nó và áp trán mình vào trán nó
_ Không...không biết, cảm giác thôi ! - Nó đỏ mặt đẩy hắn ra đưa hai tay để lên hai gò má đỏ như quả cà chua chính của mình tim đập mạnh quá cảm giác rất hồi hộp , mặt nóng quá
/21
|