" Được rồi, vậy tí nữa chỉ yếu sẽ do tôi đứng ra diễn thuyết, anh ở bên cạnh hỗ trợ” Tần Hoài An nói.
Hai người thảo luận một chút về chi tiết của cuộc thi diễn thuyết, sau đó trở lại phòng họp.
Họ vừa đi thì cửa phòng vệ sinh mở ra, Hàn Âu Dương bước ra khỏi đó.
Thư Thảo, mợ Chử?
Nhớ lại giọng nói quen thuộc của người phụ nữ vừa rồi, Hàn Âu Dương như phát hiện ra điều gì đó thú vị, nhếch môi đầy ẩn ý.
Trong phòng họp.
" Ung thư là cơn ác mộng luôn đeo bám nhân loại.
Với tốc độ phát triển như vũ bão của xã hội hiện đại, ung thư đang phát triển theo hướng trẻ hóa, và nghiên cứu của chúng tôi..”
Người phụ nữ đứng phía trước phòng hội nghị, mặc dù đeo khẩu trang, những lời nói điềm đạm, phân tích rõ ràng, ánh mắt kiên định rõ ràng khiến cho sự chú ý của mọi người vô tình bị cô thu hút và đắm chìm vào bài phát biểu của cô.
| Ngay khi Tần Hoài An xuất hiện, ánh mắt của Chử Châu đã nhận ra cô ngay, nhìn thấy phong độ xuất sắc của cô lúc này, ông ấy mỉm cười tán dương, đồng thời trong lòng nảy sinh một kế hoạch lâu dài.
Và bên ngoài phòng họp, qua ô cửa kính tròn, Hàn Âu Dương nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, môi cười sâu hơn.
Kết thúc phần thi, ban giám khảo bước vào phần bình chọn.
Tuy nhiên, vì kết quả cuối cùng vẫn cần được giữ bí mật nên Tần Hoài An và những người khác không có quyền tham gia.
Mã Thành nói: " Tôi ở đây chờ tin tức, các em trở về trước đi” "Thầy Mã, thầy vất vả rồi” Tần Hoài An gật đầu rồi bước ra ngoài.
Mã Thành nhìn theo bóng lưng của Tần Hoài An, nhớ tới cuộc duyễn thuyết xuất sắc vượt qua người thường của cô khi nãy, không khỏi cảm thán: Đứa nhỏ này không chỉ có tài về y thuật, mà còn có tài ăn nói, chẳng trách giáo sư Thường lại con trọng cô ấy như vậy!
Thấy Tần Hoài An đến đâu cũng không ngoảnh lại mau chóng rời đi, Trương Nhược Phi lập tức đuổi theo.
Anh ta vẫn giữ khúc mắc về thân phận của Tân Hoài An.
Hai người vừa xuống lầu, một người phụ nữ mặc vest chuyên nghiệp đứng ngoài thang máy nở nụ cười trang nhã, rõ ràng là cố ý đợi ở đây.
" Bạn học này, giám đốc Hàn của chúng tôi có lời mời” Tần Hoài An nghe vậy liền nhíu mày, " Xin lỗi, tôi...” " Giám đốc Hàn nói, lần trước vội vàng từ biệt, không kịp chào hỏi cô” Nữ trợ lý nói.
Trái tim Tần Hoài An chùng xuống, ý của câu nói này cô còn không hiểu được sao? Hàn Âu Dương đã biết thân phận của cô.
Chỉ là, cô bị lộ thân phận khi nào chứ?
Đột nhiên nhớ tới lúc đang nói chuyện trong phòng họp, cô luôn cảm thấy ngoài cửa có ánh mắt như thiêu đốt nhìn mình, chẳng lẽ Hàn Âu Dương ở ngoài cửa nhìn thấy cô sao?
Tần Hoài An không nghĩ nhiều, nếu như bây giờ Hàn Âu Dương đã biết cô rồi, cô lại có chút tò mò anh ta đặc biệt tới mời mình, là muốn làm gì.
Tân Hoài An gật đầu, sau đó đi theo nữ trợ lý vào thang máy.
Trương Nhược Phi không biết nguyên do là gì, cho nên tò mò muốn đi theo, nhưng lại bị nữ trợ lý ngăn lại, " Xin lỗi, cậu Trương, giám đốc Hàn không nói muốn gặp anh"
Trương Nhược Phi vẻ mặt chán nản nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thực sự là rất kỳ quái, đường đường là ông chủ nhà Hàn Thị, làm sao lại đặc biệt muốn gặp Thư Thảo? Trừ khi, danh tính của cô thực sự khác thường...
Trương Nhược Phi đột nhiên muốn tìm hiểu cho rõ, anh ta cười haha, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt đã | biến mất, chỉ còn lại vẻ u sầu.
Biết cô là ai thì có làm sao, người ta đã gả cho cậu Chử tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Tần Hoài An đến văn phòng chủ tịch ở phòng cao nhất, đi vào dưới sự hướng dẫn của nữ trợ lý.
Ngồi vào bàn làm việc, Hàn Âu Dương khi nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Nữ trợ lý lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Hàn Âu Dương lúc này dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Tần Hoài An," Mợ Chử, chúng ta thật sự rất có duyên! ".
/770
|