Nghe thấy cách gọi của anh ta, Tần Hoài An đã sớm có chuẩn bị tâm lý, vì vậy rất thản nhiên gật đầu, " Không biết giám đốc Hàn đặc biệt tìm tôi, có chuyện gì sao?"
" Tôi chỉ không ngờ rằng với thân phận mợ Chử của cô, lại đến tham gia kiểu cuộc thi như thế này.
Chỉ với 3 tỷ tiền thưởng đã lọt được vào mắt cô rồi?"
" Nếu tôi nói là vì hứng thú thì sao?" Tần Hoài An phản bác nói.
Tất nhiên cô không thể nói với Hàn Âu Dương rằng cô chính là đang chạy đua vì tiền thưởng đấy, dù sao, cô cũng nghèo.
ngôn tình ngược
Hàn Âu Dương không ngạc nhiên lắm khi nghe thấy lời này của cô.
Dù sao, Tần Hoài An trước đó đã gây chuyện lớn ở buổi họp báo, tại chỗ dùng châm cứu người, mặc dù Chử Chấn Phong đã xóa bỏ điểm tìm kiếm nóng, nhưng cơ sở ngầm của Hàn Âu Dương đã sớm nói cho anh biết tình hình tại đó.
" Vậy thì cô nhất định phải có lý do đặc biệt, mới không muốn bị người ta biết đến thân phận của mình” Hàn Âu Dương cười nói.
Tần Hoài An không đồng ý, nhẹ giọng nói: " Chắc là vậy.” Hàn Âu Dương quả nhiên thay đổi vẻ mặt.
Rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện ở bệnh viện.
Bí mật về thái độ khinh người khác của anh ta, đã bị người phụ nữ này phả vỡ.
Hàn Mộ Hàn đè nén nụ cười trên mặt, đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc, đi về phía Tần Hoài An.
Anh ta chậm rãi nói: “ Mợ Chử, hay là chúng ta làm một giao dịch.
Cô giúp tôi giữ bí mật, tôi sẽ toàn lực ủng hộ sở thích của cô trong lĩnh vực y học”
| " Giám đốc Hàn có ý gì? Anh nghĩ tôi có hứng thú với chuyện riêng tư cá nhân của anh sao?” Tần Hoài An không khỏi cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói: “ Kết quả cuộc thi không cần anh can thiệp.
Tôi tin rằng các giám khảo có sự công bằng trong tính quyết đoán của riêng họ.”
Hàn Âu Dương cẩn thận nhìn Tần Hoài An, cố gắng nhìn ra một chút khuyết điểm trên gương mặt cô.
Tuy nhiên, không hề có.
Cô dường như thực sự không quan tâm đến căn bệnh không tiện nói của anh ta.
Nhưng cô là người phụ nữ của Chử Chấn Phong, cô có lẽ biết mối quan hệ giữa anh ta và Chử Chấn Phong là như thế nào, lẽ nào lại không lợi dụng điều này để giúp Chử Chấn Phong sao?
Có nên tin cô không?
Sự do dự lóe lên trong mắt Hàn Âu Dương, đây là lần đầu tiên anh ta không thể hạ quyết tâm trước mặt một người phụ nữ.
Cuối cùng, anh ta cười nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra là do tôi nhỏ nhen quá rồi”.
" Tấm lòng của mợ Chử thật khiến người khác khâm phục.
Theo tôi được biết, nghiên cứu của các người mới chỉ thử nghiệm sơ bộ.
Nếu cô có thể giành được chức vô địch lần này, tôi thay mặt Hàn Thị nhận lời với cô, sau này sẽ toàn lực ủng hộ cho các nghiên cứu tiếp theo của các người trong tương lai”."
Nói xong, anh ta bổ sung thêm một câu," Mặc dù, với nguồn tài chính của Chử Thị, sự hỗ trợ như vậy có thể là không cần thiết.”
Tần Hoài An mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, thản nhiên nói: “ Cảm ơn tầm ý tốt của giám đốc Hàn” Cô cũng không ở trong văn phòng của Hàn Âu Dương quá lâu, rất nhanh đã chào tạm biệt rồi rời đi.
Tần Hoài An ra khỏi công ty Hàn Thị, đi ở ven đường.
Một chiếc ô tô từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Cô vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú trưởng thành.
" Chú hai? " Chử Châu liếc mắt tới một phương hướng nào đó, rồi nói: “ Lên xe đi”
Thấy sắc mặt của ông ấy không ổn, Tần Hoài An cũng không hỏi nhiều, mở cửa xe ngồi vào.
Vừa lên xe, Chử Châu liền hỏi: " Cháu bị người khác theo dõi rồi sao?" Tần Hoài An nhìn ông ấy nghi hoặc lắc đầu, " Có lẽ là không có đâu” Chử Châu không nói gì, trầm ngâm.
Chiếc xe vừa rồi...!là ảo giác của ông ấy sao?
Tần Hoài An cũng thấy lạ.
Với phong cách làm việc của chủ hai Chử, ông ấy sẽ không chỉ nói những điều như vậy một cách tùy tiện.
Nếu như ông ấy đã chủ động đề cập, có lẽ nào...!có ai đó đang thực sự theo dõi cô? Tần Hoài An vô thức liếc nhìn cửa sổ xe, nhưng không nhìn thấy phương tiện khả nghi nào phía sau.
Chiếc ô tô màu đen dừng lại bên đường.
Người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai đeo tai nghe, nhỏ giọng nói: "Trợ lý Vệ, Tần Hoài An đến công ty Hàn Thị, ở trong phòng làm việc của Hàn Âu Dương mười phút.
Bây giờ vừa mới rời đi, lên xe của chủ hai Chử”..
/770
|