Tống Cẩn Dung lắc đầu hỏi: “Chuyện của con với con nhóc Tân Hoài An đó, tính giải quyết thế nào?”
Chử Chấn Phong thoáng giao động, nhẹ giọng nói: “Sau khi xong lễ tiếp quản thì sẽ ly hôn, đến lúc đó bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ấy, đều không liên quan đến con, con cũng sẽ không làm cô ấy khó xử”
Nhìn thấy trên mặt của Tống Cẩn Dung hiện lên một tia mất mát, ánh mắt của Chử Chấn Phong chợt lóe lên, “Bà nội, lẽ nào bà nghĩ đến cách khác sao?”
Tống Cẩn Dung ho khan một tiếng, nghiêm túc nhìn anh, “Chấn Phong, bà nội muốn nghiêm túc hỏi con, con phải dùng thật tâm mình để nói, giữa con nhóc Tân Hoài An và Vương Thanh Hà, con thấy ai tốt hơn?”
Chử Chấn Phong nghe hiểu ý tứ đăng sau câu nói của bà, cau mày.
nói: “Bà nội, cái này còn phải so sánh sao.
Con đã hứa sẽ kết hôn với Thanh Hà, còn Tân Hoài An chỉ là một sự cố thôi.
Cho dù cô ấy có cứu bà mấy lần, bà cũng có ấn tượng tốt với cô ấy, con cũng không thể thay đổi quyết định của mình vì điều này đâu.
“
Tống Cẩn Dung thì thầm: “Bà chỉ cảm thấy rằng con nhóc đó khá tốt Anh bất lực lắc đầu quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, nhưng dòng suy nghĩ miên man vẫn không dừng lại.
Tập đoàn Hàn Thị, trong văn phòng giám đốc.
Hàn Âu Dương ngồi ở trên ghế trong văn phòng nhìn trợ lý từ bên ngoài đi vào, “Điều tra thế nào rồi?”
“Giám đốc Hàn,cả hai vợ chồng Chung Chỉ Viễn đều rất kín tiếng.
Dù hỏi gì bọn họ vẫn mập mờ không trả lời.
Như thể đã biết mục đích của chúng ta, có lẽ đã có người trước đây đã từng nói trước cho bọn họ vậy”.
Nghe vậy, Hàn Âu Dương rút điếu thuốc trong tay ra.
“Đúng là Chử Chấn Phong, thật sự quá cẩn thận kín kẽ! Nhưng anh ta càng làm như vậy, càng cho thấy có vấn đề!”
Anh ta hai mắt lóe sáng nhìn trợ lý, “Tiếp tục điều trai”
Trợ lý gật đầu, đang định đi ra thì điện thoại di động trên bàn của Hàn Âu Dương vang lên Nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt của người trợ lý thay đổi, “Là cô cả?”
Hàn Âu Dương giơ tay ngăn cản anh ta nói tiếp, ra hiệu cho anh ta rời đi.
Ngay khi trợ lý vừa rời đi, anh ta lập tức không chút do dự cầm điện thoại lên, giọng điệu thay đổi so với giọng điệu cao vút trước đó, chuyển thành có phần thận trọng và khiêm tốn, “Cô cả…”
Giọng nữ trung tính từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm như muốn đánh người, “Hàn Âu Dương, mọi chuyện anh đã sắp xếp như thế nào rồi? Còn hai ngày nữa là đến lễ tiếp quản của Chử Chấn Phong.
Anh nên biết rằng nhà họ Hàn của chúng tôi, không hi vọng sẽ thấy anh ta trở thành người thừa kế của nhà Chử.
“
Hàn Âu Dương nhíu mày, có chút khó xử, “Cô cả, thật ra để Chử Chấn Phong đảm nhiệm vị trí này cũng không phải là một điều không tốt, có cần thiết…
“Anh thì biết cái gì?!” Người phụ nữ hét lên, cố nén giọng lại nói, “Đừng tưởng rằng tôi không biết ý tứ của anh, vừa rồi bà của Chử Chấn Phong đã giúp anh trị căn bệnh khó nói ra đó rồi phải không? Anh sợ xúc phạm nhà họ Chử và mất cơ hội chữa trị chứ gì? “
Hàn Âu Dương cầm chặt điện thoại, vẻ mặt chán ghét.
Nhưng trong giọng điệu của anh ta hoàn toàn không để lộ ra cảm xúc này, cười nhẹ nói: “Cảm ơn cô cả đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ làm được việc này!”
“Vậy cứ như thế đi” Người phụ nữ khịt mũi rồi cúp điện thoại.
Hàn Âu Dương đấm mạnh lên cái bàn trước mặt.
Nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ đó, anh ta âm thầm nghiến răng tức giận.
Đợi đến khi anh trở về nhà của mình, anh ta chắc chắn sẽ để cho tất cả những người coi thường anh ta bị chà đạp dưới chân mình!
Tập đoàn Hàn Thị thực ra là thuộc về một dòng họ lớn mạnh và lâu đời, dòng họ này có một truyền thống kỳ lạ.
Người thừa kế gia tộc không được quyền thừa kế huyết mạch của gia đình mình, mà phải chọn những người có đủ điều kiện và dũng khí để thừa kế từ gia đình.
Vì vậy tập đoàn Hàn Thị thực sự vô cùng lợi hại, thực ra tập đoàn Hàn thị là nhà của anh ta.
“Được- Hàn Âu Dương gật đầu, nhưng lại nói thêm một câu: “Nhớ một điều, đừng làm bà Chử bị thương”.
/770
|