Tân Hoài An ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Tân Thanh Giang.
Cô cho bà ấy ăn những miếng trái cây đã cắt, “Bà ơi, ăn thử đi”
Tân Thanh Giang chậm rãi cắn miếng trái cây rồi nuốt xuống, híp mắt nói: “Ngọt.”
Tân Hoài An tiếp tục cho bà ấy ăn, rồi nói: “Con đã hỏi bác sĩ, mấy ngày nữa bà phải tái khám, nếu không có vấn đề gì, nửa tháng nữa là bà có thể xuất viện rồi.”
Đang nói, cô đột nhiên thấy một chút do dự.
“Con ngoan, còn gì muốn nói thì cứ nói đi” Tân Thanh Giang nhìn cô động viên.
“Sau một thời gian nữa có thể con sẽ phải ra nước ngoài với giáo sư Smith, thầy ấy…”
Tân Thanh Giang nhìn thấu suy nghĩ của cô trong nháy mắt, mỉm cười nói: “Lẽ nào con lo lắng một bà già như ta không thể tự mình thu xếp ổn thoả sao?”
Tân Hoài An ngẩn người.
Cô quả thực lo lắng sẽ không có ai chăm sóc cho bà của cô sau khi cô đi, cô cũng đã nghĩ đến việc từ chối việc ra nước ngoài, nhưng lời mời của giáo sư Smith quá hấp dẫn … Cô thật khó xử.
“Con nhóc ngốc này” Tân Thanh Giang cười nói: “Chuyện này con không cần lo lắng, bà còn có thể tự lo cho mình: “Bà… định về nhà họ Chung sao?” Tân Hoài An ngạc nhiên hỏi.
Tân Thanh Giang lắc đầu, “Không được, đứa con trai này vốn cũng không coi bà ra gì.
Bà có một người bạn cũ mở cô nhi viện ở Nam Sơn, đến lúc đó bà sẽ đến sống cùng ông ta.
Không có chuyện gì hết, hai lão già bọn ta ở đó còn có thể cùng nhau huyên thuyên nữa”
Tân Hoài An cảm thấy cái tên cô nhi viện này rất quen thuộc.
Cô chợt nhận ra đó là nơi mà trước đây cô ấy đã “giúp”Vương Thanh Hà quyên góp tiền.
Một giờ sau, Tân Hoài An đến bên ngoài cô nhi viện Nam Sơn.
Cô thay mặt bà nội đến thăm người bạn cũ này.
Khi người trông coi trước cửa nhìn thấy cô, bởi vì đã ấn tượng rất sâu với cô, nên đã nhận ra cô ngay lập tức.
“Thưa cô, cảm ơn cô vì số tiền cô đã quyên góp cho chúng tôi lần trước.
Lần này cô đến có việc gì không?”
“Bà của tôi và Viện trưởng Bành của mọi người là bạn tốt.
Tôi thay mặt bà đến thăm ông ấy”
“Mời vào, phòng làm việc của Viện trưởng Bành ở phía ngoài cùng bên trái của tầng hai”
“Cám ơn” Tân Hoài An xách đồ đi vào.
Bên ngoài cô nhi viện, Chử Chấn Phong xuống xe, chỉ vào Tân Hoài An đang bước đi phía trước, hỏi người trông coi trước cửa: “Cô ấy đã từng quyên góp tiền cho cô nhỉ viện này à?”
Người trông coi trước cửa gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy đã quyên góp 2 tỷ 400 triệu cho chúng tôi.
Nhờ số tiền này, mà viện trưởng đã sửa sang lại được hoàn toàn ký túc xá cho mấy đứa trẻ, lắp đặt bình nóng lạnh và điều hòa, thay bàn ghế mới cho nhà ăn”
Chử Chấn Phong trầm tư, bất giác nhíu mày.
Vệ Nam ở bên cạnh không khỏi kinh ngạc: “Cậu chủ, không phải anh nói cô Tân rất thích tiền sao, cô ấy cũng không có nhiều tiền, làm sao có thể sẵn sàng quyên góp một số tiền lớn như vậy được?”
Người bảo vệ không hài lòng khi nghe điều này và nói: “Chẳng nhẽ những người không có tiền thì sẽ không được phép làm việc thiện sao?
Chúng tôi đã từng nhận được những khoản tiền quyên góp từ những người quyét rác, những người thu dọn phế phẩm, hay thậm chí là những người nghèo.
Mặc dù hầu như chúng tôi sẽ không nhận những khoản quyên góp đó nhưng nó cũng đủ để thấy việc quyên góp thế này không dựa vào việc anh có nhiều tiền không mà nó đủ cho thấy rằng lòng tốt không phân biệt giàu hay nghèo! “
Vệ Nam ngẩn người, cười khổ nói: “Ý tôi không phải vậy, bởi vì…trước đây chúng tôi có một số hiểu lầm về cô Tân”
Vẻ mặt của người gác cửa chậm lại, anh ta nói: “Cô Tân? Họ của của cô ấy không phải là Vương à!”
Chử Chấn Phong hơi híp xem tên đầy đủ của cô ấy là “Vương …Vương Thanh Hà? Tôi nghĩ cô ấy đã viết cái tên này khi điền vào đơn quyên góp”
“Vương Thanh Hà?” Vệ Nam không khỏi thốt lên, cùng Chử Chấn Phong nhìn nhau.
“Anh nói cô ấy họ Vương? Thế thử nói Thế này chính là gì đó.
Người gác cửa nghỉ ngờ liếc nhìn hai người, “Hai người, các người đến cô nhi viện để..”
Chử Chấn Phong bỏ đi mang theo cảm giác kỳ quái trong lòng, nhớ tới mục đích chuyến đi này, nói nhỏ bên cạnh: “Vệ Nam, đi lấy đồ đi”
Vệ Nam mang theo một hộp các- tông lớn ra khỏi xe.
“Đây là một số cuốn sách mà mẹ tôi đã bảo tôi mang đến đây để tặng cho mọi người” Chử Chấn Phong nói.
/770
|