Sau khi đưa Vương Thanh Hà đi, thìVệ Nam trở lại.
“Tân Hoài An đâu?” Chử Chấn Phong giọng nói sắc bén, cực kỳ lạnh lùng cứng răn.
“Để em liên lạc cho cô ấy” Vệ Nam bấm một dãy số, nhưng không có ai trả lời.
Cậu ta lại đổi số, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Vệ Nam không khỏi nhíu mày, “Số điện thoại riêng và số biệt thự của cô Tân đều không có người trả lời”
Chử Chấn Phong sắc mặt thay đổi, “Vậy phái người đi tìm đi!”
“Vâng” Vệ Nam nói xong, nhanh chóng liếc nhìn đôi lông mày nhíu chặt của cậu chủ, không biết là anh đang tức giận hay lo lắng nữa.
Sau khi cậu ta nhận mệnh lệnh, thì quay sang nhìn Chử Chấn Phong dò hỏi, “Anh Chử, Hàn Lệ Hoan đó … anh có kế hoạch gì không?”
Theo những gì cậu ta hiểu về cậu chủ, khi mà anh biết vụ ám sát trên đường này có liên quan đến Hàn Lệ Hoan, thì anh đã sớm ra tay từ lâu rồi, nhưng lần này ngược lại lại không có động tĩnh gì.
Có lẽ vì chuyện này mà Hàn Lệ Hoan càng vô phép vô tắc hơn, thật sự dám ở ngay bên ngoài bắt cóc vợ của Chử Chấn Phong.
“Hừ, người phụ không khác gì tên hề đó sẽ sớm không được sống yên đâu.” Chử Chấn Phong mỉa mai đầy chán ghét.
Vệ Nam nghe hiểu ý tứ cậu chủ, e rằng không để người phụ nữ đó được yên đâu.
Cậu chủ không phải đang đợi cái gì chứ?
Rất nhanh, Vệ Nam nhận được báo cáo của cấp dưới.
Vẻ mặt của cậu ta bỗng nghiêm trọng nói, ‘Anh Chử, người mà phái đi điều tra nói lại … không tìm thấy dấu vết của cô Tân”
“Không tìm thấy?” Trong long Chử Chấn Phong bỗng cảm thấy sợ hãy không biết nguyên nhân, hai mắt lạnh lùng nheo lại, lập tức trở nên sắc bén.
Vệ Nam không dám nhìn vào mặt anh, chỉ có thể cúi đầu nói: “Em, em sẽ phái thêm người đi tìm!”
“Tìm cho ra cô ấy!”
Một mệnh lệnh ngắn gọn của Chử Chấn Phong, xen lẫn sức mạnh vô cùng, khiến cho không một kẻ nào dám chống lại.
Chử Chấn Phong không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy.
Người phụ nữ đó, không thể nào biến mất mà không có lý do….
Chờ đợi kết quả này, đối với Chử Chấn Phong xem ra có chút day dứt.
Những người được phái đi hết đợt này đến đợt khác, nhưng câu trả lời của Vệ Nam với anh chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Không tìm thấy!”
Chử Chấn Phong luôn rất bình tĩnh khi làm mọi việc, nhưng lần đầu tiên anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp tiêu hao.
Vừa định ra lệnh cho mọi người đến tìm Hàn Lệ Hoan thì, một người hầu vội vàng bước vào.
“Mợ chủ đã trở lại!”
Cả Chử Chấn Phong và Vệ Nam đều sửng sốt.
“Cô ấy trở về một mình sao?” Anh trầm giọng.
Người hầu do dự, hơi vướng víu gật đầu, “Vâng”
Chử Chấn Phong lập tức trừng mắt nhìn Vệ Nam, sau đó nặng nề cười một tiếng, ý bảo: Người mà cậu phái ra thật là vô dụng! Hết kẻ này đến kẻ khác báo không tìm thấy sao?.
Anh ra lệnh cho Vệ Nam cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ trước, hai người cùng nhau bước ra ngoài..
/770
|