Chuyện mà Hàn Lệ Hoan làm lần này khiến anh cảm thấy chuyện ly hôn giữa anh và Tân Hoài An không thể trì hoãn được nữa.
Chử Chấn Phong chuẩn bị sắp nổi điên với Tân Hoài An, nhưng anh chợt giật mình khi nhìn thấy người phụ nữ thảm thương đang khập khiễng về phía mình.
Mãi cho đến khi Tân Hoài An vì không chịu nổi nữa ngất xỉu trước mặt, anh mới có thể hoàn hồn lại được, hét lớn: “Các người còn làm gì nữa, không mau đỡ người vào phòng!”
Vệ Nam lập tức tiến lên, kinh hãi nhìn vết thương của Tân Hoài An, không đành lòng nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng nâng cô lên.
Bác sĩ đến chữa trị vết thương cho Tân Hoài An, hai người họ càng cảm nhận rõ được tình cảnh bi đát của Tân Hoài An.
“Cô Thanh Hà nói là bọn họ đã buông tha cho cô ấy.
Sao lại có thể thành ra như thế này được?” Vệ Nam trầm giọng lầm bầm, đồng thời yên lặng nhìn người đàn ông đang mím chặt môi bên cạnh, sắc mặt tối sầm.
Chử Chấn Phong nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, trong mắt lộ ra vẻ tức giận!
Anh cũng muốn biết người phụ nữ này làm sao lại trở nên như thế này!
Ngày hôm sau, Tân Hoài An bị thương nằm trên giường bình tĩnh tỉnh lại.
“Hừ“
Cô muốn đứng dậy, lại không biết mình đã chạm vào vết thương ở đó nên đau đớn hít vào.
Nhất là hai chân đau nhức, mềm nhũn, cứ như bị phế mất vậy!
“Tỉnh rồi”
Có một giọng nói trầm và lạnh ở trên đầu vọng xuống.
Tân Hoài An chớp mắt nhìn lên, khuôn mặt lạnh lùng ngạo nghễ của Chử Chấn Phong lúc này đang cúi đầu nhìn cô.
Cô mấp máy môi, đôi môi khô khốc thốt lên một âm tiết, ‘A”
Khuôn mặt tuấn tú của Chử Chấn Phong khẽ nhíu mày, “Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao cô lại bị thương nhiều như vậy?”
Khó nghĩ đến kết quả kiểm tra của bác sĩ ngày hôm qua: vết thương ở bàn tay và bàn chân, vết bầm tím, vết bầm tím, ngã … tất cả đều bị thương.
Tân Hoài An nhớ lại những điều xảy ra ngày hôm qua, trong long không khỏi trâm mặc.
Sau khi đi theo người đàn ông ra khỏi phòng, cô đi thang máy trở lại bãi đậu xe dưới tâng hầm.
Khi cô bước lên xe, có một người đàn ông ở trên xe.
Cô tưởng bọn họ sẽ chở cô về, không ngờ người hản lại nói với một người đàn ông khác rằng cô không phải là mợ Chử, hắn có dã tâm với cô.
Gô bị đè lên ghế sau, không cử động được.
Người đàn ông điên cuồng xé quần áo của cô và nắm chặt lấy tay cô.
Trong trường hợp không thể chống cự này, Tân Hoài An kiên quyết chọn cách nhảy xuống xe.
Cả hai bọn họ không ai dám dừng lại để kiểm tra tình trạng của cô, cứ thế lái xe đi.
Tân Hoài An ngã xuống đường, từ trên mặt đất đứng dậy, nhận ra phương hướng, đi đến ngôi nhà cũ của nhà họ Chử Cô nghĩ chân mình sắp không chịu nổi nữa thì cô thấy mình đã đến nơi!
Cũng vì thế, cô mới cảm thấy chân mình bây giờ vô cùng mỏi mệt!
Sau khi nghe Tân Hoài An giải thích về những vết thương của mình, Chử Chấn Phong nhướng mày kinh ngạc, “Cô dám nhảy xuống xe sao?”
“Không thể để mình bị bắt nạt..” Tân Hoài An yếu ớt đáp.
Chử Chấn Phong đột nhiên ngẩn người, nhìn nữ nhân này, không biết nên nói cái gì với cô nữa.
Anh cúi gầm mặt nói: “Cô có biết người phụ nữ hôm qua là ai không?”
Tân Hoài An thành thật lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Là Hàn Lệ Hoan” Chử Chấn Phong nói.
Hàn Lệ Hoan?
Cái tên này đối với Tân Hoài An rất xa lạ, cô ngây người nhìn anh..
/770
|