Chương 463
“Hôm nay xem ra không có kết quả rồi, chúng ta về trước thôi” Chử Chấn Phong tháo kính đen xuống và nói.
Vệ Nam đáp lại rồi lên xe rời đi.
Khi xe đang chạy xuôi theo con đường, Chử Chấn Phong vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con đó đâu nữa.
Tân Hoài An đưa Thiên Nam đến phòng khám trung y để hoàn thành việc điều trị, vốn dĩ định trực tiếp đưa cậu bé về nhà, trên đường thì đi ngang qua chịu đi nữa rồi t công viên nhỏ năm ở ven đường, cậu nhóc lại không Cô đành phải đưa cậu bé đến công viên chơi.
Cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn đi hóng gió của cậu nhóc.
Kể từ khi trở về nước, cô vì để không bị lộ tung tích mỗi ngày ngoại trừ việc đưa cậu bé đi phòng khám trung y để chữa trị, thì sẽ bắt cậu bé ở nhà họ Trương và chưa từng đưa cậu nhóc này ra ngoài chơi bao giờ cả.
Ngày nào đến phòng khám cũng đi ngang qua công viên này, không thể nói là có gì đặc biệt và mới lạ, nhưng rất náo nhiệt và có rất nhiều người già và trẻ em.
Cậu nhóc chắc là đã ngột ngạt lắm rồi, nên mới phải bảo Tân Hoài An dẫn đến công viên nhỏ chơi.
Khả năng gặp phải người quen ở nơi này gần như là không có, Tân Hoài An sau khi suy nghĩ xong liền quyết định dẫn cậu bé đi dạo một vòng thỏa thích.
Cậu nhóc rất thích thú với hoa lá, cây cỏ, côn trùng và cá trong công viên, hai mẹ con đang nhàn nhã đi dạo, cậu bé ngó đông ngó tây và so sánh những loại thực vật này với chúng ở nước ngoài.
Tân Hoài An nhìn thấy con trai mình như thế này tâm trạng không khỏi thư thái hơn rất nhiều.
Đang dắt cậu nhóc đi dạo thì Trương Nhược Phi gọi điện thoại đến.
“Tân Hoài An, cô có biết vừa rồi ai đã đến phòng khám không?”
Giọng điệu của Trương Nhược Phi mang theo vẻ kích động và căng thẳng, rồi anh ta đè thấp giọng, tự mình nói ra đáp án: “Chử Chấn Phong, là Chử Chấn Phong đấy!”
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tân Hoài An chợt thay đổi, cũng không thể bình tĩnh được nữa: “Anh ấy tới đó để làm gì?”
Trương Nhược Phi nghe thấy Tân Hoài An có thể đã hiểu lầm rồi liên lập tức đáp I n tìm tôi chữa bệt Tân Hoài An vừa nghe thấy vậy, trái tim vừa mới thấp thỏm lại nhẹ nhõm đi.
Còn tưởng là nhằm vào cô mà tới chứ, suýt chút nữa là đã nghĩ rằng hành tung của mình đã bị lộ rồi.
Tân Hoài An hỏi: “Nhìn anh ấy có chỗ nào giống như bị bệnh đâu chứ?”
“Bệnh tình của anh ta giống với Hàn Âu Dương, chắc là đã nghe nói về hiệu quả chữa trị của Hàn Âu Dương ở chỗ tôi, cho nên mới đặc biệt tìm tới tận cửa. Nhưng tôi không đồng ý, tôi nghĩ nên hỏi ý của cô trước…”
“Chữa đi!” Tân Hoài An không cần phải nghĩ ngợi gì mà nói ngay: “Tại sao anh lại không đồng ý?”
Trương Nhược Phi có chút xoắn xuýt, khó xử nói: “Không phải là tôi nghĩ tới ân oán chưa được giải quyết giữa cô với Chử Chấn Phong hay sao, hơn nữa… thành thật mà nói tôi chỉ mới học được một chút từ cô, đối với căn bệnh này vẫn chưa nắm chắc được”
Tân Hoài An yên lặng chìm vào trong suy nghĩ.
Một lúc lâu sau Trương Nhược Phi vẫn không hề nghe thấy tiếng của cô, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tân Hoài An, cô nói xem tôi có nên chữa bệnh cho anh ta không?”
“Chữa”
Tân Hoài An trả lời ngắn gọn và rõ ràng, lúc này cô đã bình tĩnh trở lại và cũng đã nghĩ ra được cách.
“Nhược Phi, anh cứ đồng ý điều trị cho anh ấy trước, rồi tìm thời gian để hẹn Chử Chấn Phong đến phòng khám trung y của anh, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ấy, bệnh của anh ấy tôi sẽ chữa trị”
Tân Hoài An nói như vậy.
Trương Nhược Phi hơi kinh ngạc: “Cô muốn chữa trị cho anh ta à?”
“Đúng vậy! Tôi sẽ chữa trị cho anh ấy” Giọng điệu của Tân Hoài An rất kiên quyết.
/770
|