Chương 464
“Xem như là điều kiện trao đổi, như vậy tôi có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu anh ấy hiến máu để cứu Thiên Nam”
Nói xong câu này, cô vô thức cúi đầu nhìn cậu con trai mà cô đang nắm tay một cái.
Cậu nhóc nhỏ bé đang chăm chú quan sát một con bọ rùa bảy sao.
trên lá cây, không hề để ý đến lời nói của cô.
Trương Nhược Phi nghe xong câu này, liền nghiêm túc suy nghĩ: “Đây cũng là một cách, nhưng mà … tôi có ý kiến khác hay hơn”
“Cách gì?”
Trương Nhược Phi nói cho Tân Hoài An biết kế hoạch của mình.
Tân Hoài An sau khi nghe xong lập tức nhíu mày: “Cách này không được, nhà họ Chử có mối giao tình rõ ràng với nhà anh, tôi sẽ không để cho anh vì giúp tôi mà đắc tội với nhà họ Chử đâu”
“Chẳng qua chỉ là mẹ tôi và bà Chử có chút tình cảm, tôi với Chử Chấn Phong lại không hề qua lại với nhau, có giao tình gì chứ?” Trương Nhược Phi khẽ cười một tiếng phản bác lại.
Vì để thuyết phục Tân Hoài An, anh ta hạ giọng xuống và nghiêm túc nói: “Tôi làm vậy là đang suy nghĩ đến sự an toàn của cô và Thiên Nam, đây là cách làm ổn thỏa nhất rồi đấy”
Tân Hoài An cắn môi, chìm vào sự im lặng.
“Anh để tôi nghĩ một chút” Cô nói rồi cúp máy.
Ngay ngày hôm đó Chử Chấn Phong đến phòng khám trung y.
Dưới sự sắp xếp của Trương Nhược Phi, đã tiến hành trước một loạt các cuộc kiểm tra thông thường.
“Máu Rh âm tính, thật sự là quá trùng hợp.”
Trương Nhược Phi cầm bản báo cáo kiểm tra của Chử Chấn Phong lướt nhìn qua một lần, cuối cùng rút tờ hóa nghiệm máu của anh ra, chỉ vào kết quả nhóm máu trên đó rồi nói: “Anh Chử, tôi sẵn sàng chữa trị miễn phí cho anh, anh có thể đồng ý một yêu cầu của tôi được không?”
Chử Chấn Phong hơi nhướng mày, mím đôi môi mỏng, ra hiệu anh ta nói tiếp.
Trương Nhược Phi cũng không hề khách sáo mà dứt khoát nói thẳng: “Mọi người đều biết, máu Rh âm tính là vô cùng hiếm, đã có lúc.
tôi phải những trường hợp cần nó và phải truyền máu, nhưng khổ nỗi là tôi lại không tìm được người cho máu phù hợp. Vì vậy, tôi hy vọng anh có thể hiến cho ngân hàng máu của chúng tôi một ít máu Rh âm tính của anh”
Nói xong, anh ta nhân lúc rảnh rỗi liếc nhìn Chử Chấn Phong, chờ anh bày tỏ thái độ.
Vệ Nam cất tiếng hỏi trước: “Cậu chủ Trương, anh muốn anh Chử hiến máu để trao đổi với việc chữa bệnh đúng không?”
Trong giọng điệu tràn đầy sự bất mãn.
Anh Chử là nhân vật có thân phận như thế nào cơ chứ? Dùng từ thân thể ngàn vàng để miêu tả cũng không ngoa một chút nào đâu, cậu chủ nhà họ Trương này vậy mà lại mở miệng ra yêu cầu anh Chử hiến máu sao?
Chử Chấn Phong tuy rằng không hề lên tiếng nói, nhưng từ hai hàng lông mày nghiêm nghị của anh cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy được một sự khó chịu.
Anh có thể hiến máu cho Trương Nhược Phi để chữa bệnh cứu người, cũng có thể chỉ trả gấp đôi chỉ phí điều trị.
/770
|