Chương 710
Trong biệt thự.
Vệ Nam sải bước vào phòng làm việc.
“Cậu Chử, có manh mồi của cô Tần!”
Vừa vào cửa, anh ta liền nóng lòng nói.
Chử Chấn Phong ngồi ở sau bàn làm việc lập tức ngẩng đầu, “Nói!”
Vệ Nam hít một hơi rồi báo lại manh mối mà cấp dưới vừa tìm được.
“Người của chúng ta đã tìm kiếm trên vùng biển nơi cô Tần mắt tích, không còn bát kì dầu vết nào. Có thể chắc chắn rằng đến nay cô Tần vẫn chưa vào bờ. Nhưng tình cờ là vào chiều tối hôm nay đội lặn đã tìm thấy được một dòng xoáy chỉ cách cảng này chưa đầy ba trăm mét, và bên dưới dòng xoáy có một thông đạo, tôi không biết nó có phải là … “
Vệ Nam chưa kịp nói xong đã thấy người ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, anh vội vã đi ra ngoài.
“Cậu Chử, anh đang làm gì vậy?” Vệ Nam vội vàng đi theo, vẻ mặt anh ta khó hiểu.
“Tới cảng!”
Chử Chấn Phong quăng lại một câu, anh liền đi ra khỏi phòng đọc sách.
Khi anh đi qua sảnh, Tống Mai đang dọn dẹp bàn uống trà.
Anh hơi dừng lại, gọi cô dừng lại, nói: “Chị Tống, chăm sóc Thiên Nam!”
“Vâng, ông Chử.”
Tống Mai khom người trả lời, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng Chử Chấn Phong ở cửa đã biến mắt như gió.
Chiếc xe chạy nhanh như tên bắn về phía cảng.
Trên đường đi, Vệ Nam sửng sốt khi biết cậu chủ nhà mình muốn đích thân xuống biển.
“Cậu Chử, tình hình dưới đáy biển phức tạp, thân phận của anh danh giá, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì không tốt…”
“Tần Hoài An ở phía dưới!” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói, trong đôi mắt sâu sắc và hẹp dài hiện lên sự kiên định không ai có thể lay chuyền.
Vệ Nam không thể nói gì thêm, vì vậy anh ta phải liên hệ với đội lặn và bắt tay vào sắp xếp chuyện này.
Sau khi anh ta đã liên lạc xong, anh ta quay đầu lại, có chút khó xử nhìn Chử Chấn Phong, nói: “Cậu Chử, tôi vừa mới hỏi những người trong đội lặn, ý của họ là nếu như anh muốn đích thân xuống tìm người chỉ bằng đợi đến khi trời sáng? Trời tối chính là lúc thủy triều lên, bên dưới sẽ có những dòng nước xoáy, ngay cả những thợ lặn chuyên nghiệp nhát cũng không dám liều lĩnh đi xuống dưới đó. “
“Ngày mai?” Chử Chấn Phong cau mày.
Vệ Nam vội vàng nói: “Nếu cô Tần thật sự bị cuốn vào đó, e rằng …chỉ một lúc cũng không nhiều lắm.”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, Chử Chấn Phong đã nhìn anh ta một cách dữ tợn.
Vệ Nam: “…”
Cái miệng quạ này, lại nói bậy, đang êm đẹp lại đi trù cô Tần chết, chuyện này không phải là cố ý làm cho Cậu Chử tức giận hay sao?
Vệ Nam cũng biết điều mà ngậm miệng.
Trăng bạc soi sáng mặt biển, đại dương dưới màn đêm màu đen, thần bí và nguy hiểm, thủy triều dâng cao.
Sau khi Chử Chấn Phong đến hiện trường, liền bị người phụ trách hiện trường chỉ huy truy tìm Tần Hoài An ngăn lại.
“Cậu Chử, hiện tại thật sự không thể xuống đó! Quá nguy hiểm!”
/770
|