Chương 711
Các thợ lặn lần lượt lên bờ, trên khuôn mặt ai cũng đầy vẻ mệt mỏi.
Một số người thậm chí còn mang thương tích lên.
Khi nhìn thấy điều này, Vệ Nam không dám để Chử Chấn Phong xuống biển.
Dưới sự hợp lực thuyết phục của mọi người, Chử Chấn Phong nghiền răng tức giận.
“Các anh muốn tạo phản phải không?!”
“Cậu Chử, các anh em đều là vì sự an toàn của anh, mong anh hãy đợi trời sáng hẳn hành động!”
Vệ Nam cắn răng nói, cuối cùng quỳ xuống trước mặt Chử Chấn Phong.
Thấy vậy, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống.
Chử Chấn Phong nắm chặt tay, sự tức giận cuồn cuộn trong mắt.
Nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi quay đi không nói một lời.
Vệ Nam và những người khác thở phào nhẹ nhõm.
Chử Chấn Phong không rời đi mà lên du thuyền riêng.
Ở trên du thuyền, anh đứng thẳng người, đứng yên trong gió biển lành lạnh, hai mắt chăm chú nhìn biển đen sâu thẳm vô tận dưới chân.
Lần này lại là cả một đêm.
Khi mặt nước biển phía xa lộ ra tia sáng đầu tiên, Chử Chấn Phong cử động khớp xương cứng ngắc.
Giọng nói lạnh lùng của anh đánh thức Vệ Nam đang ngủ trên du thuyền: “Chờ không được nữa rồi, lập tức chuẩn bị xuống biển tìm người!”
Vệ Nam xốc lại tinh thần xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại trong đầu mà bật dậy.
Mọi người bắt đầu thay thiết bị lặn, trang bị bình dưỡng khí.
Bùm!
Nước bắn lên cao, một bóng người nhảy xuống biển trước.
“Cậu Chử!”
Vệ Nam thắp giọng hét lên một tiếng, thấy cậu chủ đã xuống biển rồi, anh ta nhanh chóng đeo bình dưỡng khí vào, rồi nhảy xuống nước.
Các thành viên khác trong đội như là đang thả bánh chẻo xuống luộc vậy, lần lượt nhảy xuống biển.
Tình hình dưới đáy biển phức tạp, vừa đi vào đã tản ra không thấy tăm hơi.
Nhưng mà đem qua Chử Chấn Phong đã sớm ghi nhớ điểm xoáy trong đầu rồi.
Anh ôm bình dưỡng khí trên tay, đôi mắt đen láy sau chiếc kính lặn đã khóa hướng chính xác và bơi thẳng tới.
Qủa nhiên là có một xoáy nước.
Chử Chấn Phong không hấp tấp đến gần, mà tìm kiếm một vòng gần đó, và anh thực sự tìm thấy thông đạo.
Anh kìm nén sự kích động trong lòng, nhìn vết nứt đen như mực như một cái miệng khổng lồ dưới vực sâu, anh không chút do dự xông vào.
Sau khi bơi được vài phút, có ánh sáng từ trên cao chiếu xuống.
Tim của Chử Chấn Phong lạc một nhịp, lập tức nổi lên.
Lúc này, Tần Hoài An và Liễu Thanh Phong ở trong hang động vẫn chưa tỉnh lại, hai người ôm chặt lấy nhau.
/770
|