Chương 790
Chử Chấn Phong nhìn bức tranh ghép hình lớn gồm hàng nghìn mảnh ghép, anh hơi ngạc nhiên khi một đứa trẻ ba tuổi lại có thể hoàn thành một trò chơi ghép hình khó như vậy.
Chà, quả là con ruột của mình!
Anh mỉm cười và không ngần ngại khen ngợi: “Con trai của bồ thật giỏi! Vậy là con muốn tặng món quà này cho bố đúng không?”
“Vâng!” Thiên Nam gật đầu như mỗ thóc, hỏi: “Đây là món đồ chơi mà con yêu thích nhất. Bố có thích không?”
“giống.”
Nghe cuộc trò chuyện thân mật giữa hai cha con, Tần Hoài An ngồi bên cạnh cảm thấy nặng trĩu lòng.
Mối quan hệ giữa Chử Chấn Phong và con trai càng tốt, cô càng không phải lo lắng về tình hình của Thiên Nam ở nhà họ Chử sau khi cô đi.
Chỉ là… Tuy rằng cô hiểu được sự thật này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
“Chử Chấn Phong, hay là đêm nay anh dẫn con trai sang phòng ngủ với anh đi.” Tần Hoài An khẽ nói, trong giọng điệu có chút chua xót khó nhận ra.
Nghe vậy, Chử Chấn Phong liếc cô một cái, không trả lời mà cúi đầu hỏi Thiên Nam đang ở trong vòng tay anh: “Con trai, tối nay bố ngủ với con được không?”
“Vâng! Thiên Nam rất muốn ngủ với bố!”
Thiên Nam đồng ý ngay tắp lự. Trong trí nhớ của cậu bé, trước giờ cậu bé chưa từng được ngủ với bố mình, chỉ toàn là ngủ với mẹ.
“Được. Vậy hôm nay bố và mẹ sẽ ngủ cùng con.”
Nghe vậy, Tần Hoài An lập tức biến sắc, khó chịu nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười kia: “Chử Chấn Phong, anh đang nói cái gì vậy?”
Chử Chấn Phong dùng một tay bế Thiên Nam tới chỗ cô. Nhìn thấy dáng vẻ kích động của cô, anh không khỏi mỉm cười: “Chọc cô tý thôi. Yên tâm đi, tôi biết giữ chừng mực mài”
Đợi khi chính thức cưới cô mới có thể danh chính ngôn thuận ngủ cùng nhau.
Tần Hoài An lại khinh thường lời anh nói.
Nếu người đàn ông này biết chừng mực, thì lợn cũng sẽ bị đưa đi triệt sản rồi.
Lúc trước ai là người đã hành động lỗ mãng với cô trong phòng bệnh? Ngày hôm đó ai là người ở trong hẻm nhỏ trêu chọc cô? Hôm nay, ai lại là người cưỡng hôn cô trong quán bar chứ?
Tất cả không phải là anh sao?
Cô không muốn cùng anh thảo luận về chủ đề này. Cô liếc nhìn Thiên Nam đang ôm lấy cỗ mình, rồi dời tầm mắt đi chỗ khác và nói: “Anh muốn đưa con trai đi ngủ thì cứ bế nó đi đi.”
“Không đi nữa.”
Chử Chấn Phong đặt đứa bé xuống, nói: “Vừa nãy Vệ Nam đã đến đây, cậu ấy nói rằng công ty còn có chuyện cần tôi đến giải quyết.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Thiên Nam hiện lên chút mất mát. Điều đó không có gì bắt ngờ cả.
Nghĩ đến những gì anh vừa nói với con trai, gương mặt lập tức hiện lên vẻ khó chịu.
Cũng may Thiên Nam là một đứa trẻ hiểu chuyện. Không cần người lớn nói nhiều, cậu bé đã chủ động ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nói: “Bố, vậy bố phải sớm hoàn thành công việc nhé! Thiên Nam đợi bố về nhé!”
“Con trai thật là ngoan!” Chử Chấn Phong không kiềm được nựng gương mặt tròn trịa của cậu bé, hứ: “Đợi bố xử lý xong công việc thì bó…”
/770
|