Mộc Tâm hét lên một tiếng đầy thê lương, đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía cánh cửa sáng loáng.
Ông mất rồi. Người thân duy nhất của cô cũng bị anh ta giết chết rồi.
"Tâm Tâm" - Mạc Tư Thần nhẹ giọng gọi cô. Anh có cảm giác như cô sắp định làm chuyện gì đó, mà chuyện này, lại liên quan đến sự sống chết của cô.
Lòng ngực anh càng lúc càng đau, nó giống như bị thứ gì đó chèn ép, thật khó thở.
Cô không đáp, khuôn mặt chỉ có vài tiếng đồng hồ mà đã trở nên hốc hác.
Ánh mắt anh và cô giao nhau chừng năm phút, cô mới nói - "Giúp em chuẩn bị hậu sự cho ông".
Không hiểu sao, sống lưng anh bất ngờ lại buốt. Từng câu từng chữ của cô sao mà lại mang nhiều chết chóc.
[...]
Vô lực bước đi trên hành làng, người người tấp nập qua lại.
Ai đã từng nói, mỗi người đều có một hạnh phúc riêng của chính mình.
Vậy hạnh phúc của cô đâu? Nó đang bơ vơ nơi đâu rồi?
Hồi ấy, chỉ vì nụ cười của Lăng Tử Thiên mà cô vui đến một tuần. Nghĩ lại, cảm thấy mình hệt như đứa trẻ ngu ngốc.
Cô đã từng nghĩ, Lăng Tử Thiên chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho cô. Nhưng không phải, đấy vốn không phải hạnh phúc, đấy là cả đau khổ to lớn.
Cô đã làm gì nên tội, để bây giờ lại có hgafy hôm nay.
[...]
Sáng sớm mai, Mộc Tâm cầm bó hoa đứng bên trước ngôi mộ Chu Thừa Mạc.
Cô cứ nghĩ, hôm nay trời sẽ đổ mưa, nhưng lại nắng rất to.
Ông trời dường như rất ghét cô, chưa từng chiều theo ý cô một lần.
"Là đứa cháu gái này bất hiếu. Đây có thể cũng chính lầ cuối cùng cháu đến thăm ông". Cô lẩm bẩm, nước mắt giờ đã khô kiệt. Trong hoàn cảnh bi thương như vậy, cô lại không khóc. Bởi trong lòng cô chỉ có hận thù, oán hận.
Quay đầu rời đi, nhìn bóng dáng to lớn của Mạc Tư Thần đang đứng bên gốc cây to đợi cô. Sống mui cay xè.
Cả cuộc đời, chỉ riêng mình người đàn ông này nhẫn nại đợi cô, còn những người khác, chỉ biết quay đầu bỏ đi.
Cả cuộc đời, chỉ có người đàn ông này yêu thương cô như sinh mệnh, sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ cô.
Thế những, cô lại độc ác, hết lần này đế lần khác đều khiến anh tổn thương.
Chậm rãi bước về phía anh, dưới ánh nắng gay gắt, cô càng thêm yếu đuối, lẻ loi, đơn độc.
"Em muốn đến Chu thị". Ông mất rồi, công việc của Chu thị càng thêm nhiều, tất cả đều dồn nén lên đôi vai gầy gò của cô.
"Nghỉ ngơi đi, anh lo cho em". Cô biết anh sẽ nói như vậy. Tư Thần, chỉ có cách này, mới khiến anh không bị liên luỵ.
"Được". Hôm nay cô đặc biệt nghe lời, không có tranh giành với anh khiến Mạc Tư Thần có chút hoài nghi.
Lái xe đưa cô về nhà tổ của Chu thị. Chắc chắn cô đang nằm nghỉ ngơi trên giường, Mạc Tư Thần mới lặng lẽ rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộc Tâm mở mắt, với lấy chiếc điến thoại đặt bên đầu giường. "Dùng Tiểu Phong, uy hiếp Lăng Tử Thiên".
Chuyện đã đến mức này, chỉ còn cách lấy người mà Lăng Tử Thiên yêu thương nhất để đánh cược.
Dù có ra sao, cô cũng sẽ không làm hại đến Tiểu Phong, đứa bé là vô tội. Cô chỉ gì nó để trừng trị người cha tàn ác.
Xin lỗi. Tiểu Phong...!
Bất giác, lồng ngừng của Mộc Tâm đau dữ dội....!
Ông trời đã khiến cô phải tàn nhẫn, cô không thể làm trái được. Có độc ác, có nhẫn tâm, mới sống sót được trong cái thế giới dơ bẩn này.
Lăng Tử Thiên không sai, chỉ là anh ta quá nhẫn tâm, vì chính bản thân mình mà không tiếc giết người.
Ông mất rồi. Người thân duy nhất của cô cũng bị anh ta giết chết rồi.
"Tâm Tâm" - Mạc Tư Thần nhẹ giọng gọi cô. Anh có cảm giác như cô sắp định làm chuyện gì đó, mà chuyện này, lại liên quan đến sự sống chết của cô.
Lòng ngực anh càng lúc càng đau, nó giống như bị thứ gì đó chèn ép, thật khó thở.
Cô không đáp, khuôn mặt chỉ có vài tiếng đồng hồ mà đã trở nên hốc hác.
Ánh mắt anh và cô giao nhau chừng năm phút, cô mới nói - "Giúp em chuẩn bị hậu sự cho ông".
Không hiểu sao, sống lưng anh bất ngờ lại buốt. Từng câu từng chữ của cô sao mà lại mang nhiều chết chóc.
[...]
Vô lực bước đi trên hành làng, người người tấp nập qua lại.
Ai đã từng nói, mỗi người đều có một hạnh phúc riêng của chính mình.
Vậy hạnh phúc của cô đâu? Nó đang bơ vơ nơi đâu rồi?
Hồi ấy, chỉ vì nụ cười của Lăng Tử Thiên mà cô vui đến một tuần. Nghĩ lại, cảm thấy mình hệt như đứa trẻ ngu ngốc.
Cô đã từng nghĩ, Lăng Tử Thiên chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho cô. Nhưng không phải, đấy vốn không phải hạnh phúc, đấy là cả đau khổ to lớn.
Cô đã làm gì nên tội, để bây giờ lại có hgafy hôm nay.
[...]
Sáng sớm mai, Mộc Tâm cầm bó hoa đứng bên trước ngôi mộ Chu Thừa Mạc.
Cô cứ nghĩ, hôm nay trời sẽ đổ mưa, nhưng lại nắng rất to.
Ông trời dường như rất ghét cô, chưa từng chiều theo ý cô một lần.
"Là đứa cháu gái này bất hiếu. Đây có thể cũng chính lầ cuối cùng cháu đến thăm ông". Cô lẩm bẩm, nước mắt giờ đã khô kiệt. Trong hoàn cảnh bi thương như vậy, cô lại không khóc. Bởi trong lòng cô chỉ có hận thù, oán hận.
Quay đầu rời đi, nhìn bóng dáng to lớn của Mạc Tư Thần đang đứng bên gốc cây to đợi cô. Sống mui cay xè.
Cả cuộc đời, chỉ riêng mình người đàn ông này nhẫn nại đợi cô, còn những người khác, chỉ biết quay đầu bỏ đi.
Cả cuộc đời, chỉ có người đàn ông này yêu thương cô như sinh mệnh, sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ cô.
Thế những, cô lại độc ác, hết lần này đế lần khác đều khiến anh tổn thương.
Chậm rãi bước về phía anh, dưới ánh nắng gay gắt, cô càng thêm yếu đuối, lẻ loi, đơn độc.
"Em muốn đến Chu thị". Ông mất rồi, công việc của Chu thị càng thêm nhiều, tất cả đều dồn nén lên đôi vai gầy gò của cô.
"Nghỉ ngơi đi, anh lo cho em". Cô biết anh sẽ nói như vậy. Tư Thần, chỉ có cách này, mới khiến anh không bị liên luỵ.
"Được". Hôm nay cô đặc biệt nghe lời, không có tranh giành với anh khiến Mạc Tư Thần có chút hoài nghi.
Lái xe đưa cô về nhà tổ của Chu thị. Chắc chắn cô đang nằm nghỉ ngơi trên giường, Mạc Tư Thần mới lặng lẽ rời đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộc Tâm mở mắt, với lấy chiếc điến thoại đặt bên đầu giường. "Dùng Tiểu Phong, uy hiếp Lăng Tử Thiên".
Chuyện đã đến mức này, chỉ còn cách lấy người mà Lăng Tử Thiên yêu thương nhất để đánh cược.
Dù có ra sao, cô cũng sẽ không làm hại đến Tiểu Phong, đứa bé là vô tội. Cô chỉ gì nó để trừng trị người cha tàn ác.
Xin lỗi. Tiểu Phong...!
Bất giác, lồng ngừng của Mộc Tâm đau dữ dội....!
Ông trời đã khiến cô phải tàn nhẫn, cô không thể làm trái được. Có độc ác, có nhẫn tâm, mới sống sót được trong cái thế giới dơ bẩn này.
Lăng Tử Thiên không sai, chỉ là anh ta quá nhẫn tâm, vì chính bản thân mình mà không tiếc giết người.
/34
|