"Cái gì cơ?". Lăng Tử Thiên đang ngồi đọc văn kiện, bất ngờ đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, chất giọng khẩn trương cho thấy anh quan tâm chuyện này nhiều bao nhiêu.
"Tôi đến trường đón tiểu thiếu gia, nhưng cô giáo đã bảo có người đến đón...". Quản gia nơm nớm lo sợ, thanh âm vì sợ hãi mà không rõ.
"Bốp". Ngay lập tức, đầu bên kia liền có tiếng đập vỡ, bình hoa thời Lê đắt tiền đã bị Lăng Tử Thiên đập nát. Trên khuôn mặt điển trai của anh gân xanh nổi lên nhìn càng kinh người. "Phái người đi điều tra xem, kẻ nào dám bắt Tiểu Phong, tôi sẽ giết kẻ đó".
Những âm thanh kia truyền vào điện thoại khiến toàn thân người quản gia run run, ông ta lắp bắp đáp: "Vâng...thưa thiếu gia".
Ngắt điện thoại, Lăng Tử Thiên liền rơi vào trần tư, kẻ có thể đón được Tiểu Phong đi thì chỉ có thể là Mạc Nhan, nhưng cô ta đã chết rồi, vậy có thể là ai? Là ai không sợ chết mà đắc tội với Lăng Tử Thiên này?
Kể từ sau lần Chu Thừa Mạc chết, đã có vố số có tập đoàn lớn thi nhau đầu tư vào Lăng thị nên Lăng thị mới có thể duy trì được. Ai cũng biết, trên thương trường, Lăng thị cũng là một tập đoàn có tiếng tăm, chỉ là tại đắc tội với Chu gia nên mới suýt phá sản.
Ngồi xuống ghế tổng tài, hai tay Lăng Tử Thiên chậm rãi gõ lên mặt bàn. Dù là ai anh cũng phải giết bằng sạch, động đến người của Lăng gia không tàn phế cũng là chết!
"Cốc. Cốc". Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lăng Tử Thiên thu hồi ánh mắt sắc lạnh, bắt đầu vùi đầu vào làm việc, chất giọng trầm ấm vang lên: "Vào đi".
Cánh cửa chậm rãi mở, Mạc Tư Thần từ tốn đi vào: "Tôi đến đây là để báo cho Lăng tổng một câu, Chu thị chúng ta, đã khởi động kế hoạch thu mua Lăng thị".
Từng chữ rất rõ ràng, sắc mặt của Lăng Tử Thiên thay đổi trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường. Anh ta đặt chiếc bút máy xuống. Ngẩng đầu đối diện với Mạc Tư Thần: "Cảm ơn Mạc tổng đã nhắc nhở".
"Không có gì, à, chúng tôi thu mua cũng được 50% cổ phần của Lăng thị rồi, Lăng tổng nên cẩn thận một chút không thì chức vị tổng tài không biết sẽ lại do ai kế thừa đâu". Mạc Tư Thần trêu chọc một tiếng rồi rời đi.
Mục đích của anh ngoài đến đây thông báo thì chính là xem xem Lăng Tử Thiên có hành động gì mới hay không?
[...]
Trong nhà hàng năm sao, Mộc Tâm chọn bàn ngồi bên cửa sổ, đối diện là bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Phong.
"Ăn chậm thôi nào". Cô rút một tờ giấy ăn đưa lên lau miệng cho Tiểu Phong, động tác rất cẩn thận hệt như một bà mẹ đang chăn sóc đứa con của mình.
"Ngon quá". Tiểu Phong ngước lên nhìn Mộc Tâm một cái rồi lại cúi xuống ăn tiếp món tráng miệng.
Nhìn đứa trẻ đối diện ăn một cách đáng yêu như vậy, lòng cô lại nhói đau. Nếu năm xưa, con của cô không bị Lăng Tử Thiên giết, thì chắc sẽ đáng yêu hơn Tiểu Phong gấp trăm lần.
Ngồi nhìn một lúc lâu, Mộc Tâm mới lôi điện thoại. 'Tách' một tiếng, hình Tiểu Phong lập tức được lưu vào điện thoại. Ấn gửi tin cùng tấm ảnh và một dòng chữ "Không biết, nó có tác dụng đối với anh không đây?".
[...]
"Tinh". Điện thoại Lăng Tử Thiên vang lên, anh với tay lên, mở ra xem, không ngờ lại thấy được...
Mộc Tâm! Cô giỏi thật!
Nếu tôi không giết được cô, tôi không phải là Lăng Tử Thiên.
Dám động đến con trai tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
"Tôi đến trường đón tiểu thiếu gia, nhưng cô giáo đã bảo có người đến đón...". Quản gia nơm nớm lo sợ, thanh âm vì sợ hãi mà không rõ.
"Bốp". Ngay lập tức, đầu bên kia liền có tiếng đập vỡ, bình hoa thời Lê đắt tiền đã bị Lăng Tử Thiên đập nát. Trên khuôn mặt điển trai của anh gân xanh nổi lên nhìn càng kinh người. "Phái người đi điều tra xem, kẻ nào dám bắt Tiểu Phong, tôi sẽ giết kẻ đó".
Những âm thanh kia truyền vào điện thoại khiến toàn thân người quản gia run run, ông ta lắp bắp đáp: "Vâng...thưa thiếu gia".
Ngắt điện thoại, Lăng Tử Thiên liền rơi vào trần tư, kẻ có thể đón được Tiểu Phong đi thì chỉ có thể là Mạc Nhan, nhưng cô ta đã chết rồi, vậy có thể là ai? Là ai không sợ chết mà đắc tội với Lăng Tử Thiên này?
Kể từ sau lần Chu Thừa Mạc chết, đã có vố số có tập đoàn lớn thi nhau đầu tư vào Lăng thị nên Lăng thị mới có thể duy trì được. Ai cũng biết, trên thương trường, Lăng thị cũng là một tập đoàn có tiếng tăm, chỉ là tại đắc tội với Chu gia nên mới suýt phá sản.
Ngồi xuống ghế tổng tài, hai tay Lăng Tử Thiên chậm rãi gõ lên mặt bàn. Dù là ai anh cũng phải giết bằng sạch, động đến người của Lăng gia không tàn phế cũng là chết!
"Cốc. Cốc". Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lăng Tử Thiên thu hồi ánh mắt sắc lạnh, bắt đầu vùi đầu vào làm việc, chất giọng trầm ấm vang lên: "Vào đi".
Cánh cửa chậm rãi mở, Mạc Tư Thần từ tốn đi vào: "Tôi đến đây là để báo cho Lăng tổng một câu, Chu thị chúng ta, đã khởi động kế hoạch thu mua Lăng thị".
Từng chữ rất rõ ràng, sắc mặt của Lăng Tử Thiên thay đổi trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường. Anh ta đặt chiếc bút máy xuống. Ngẩng đầu đối diện với Mạc Tư Thần: "Cảm ơn Mạc tổng đã nhắc nhở".
"Không có gì, à, chúng tôi thu mua cũng được 50% cổ phần của Lăng thị rồi, Lăng tổng nên cẩn thận một chút không thì chức vị tổng tài không biết sẽ lại do ai kế thừa đâu". Mạc Tư Thần trêu chọc một tiếng rồi rời đi.
Mục đích của anh ngoài đến đây thông báo thì chính là xem xem Lăng Tử Thiên có hành động gì mới hay không?
[...]
Trong nhà hàng năm sao, Mộc Tâm chọn bàn ngồi bên cửa sổ, đối diện là bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Phong.
"Ăn chậm thôi nào". Cô rút một tờ giấy ăn đưa lên lau miệng cho Tiểu Phong, động tác rất cẩn thận hệt như một bà mẹ đang chăn sóc đứa con của mình.
"Ngon quá". Tiểu Phong ngước lên nhìn Mộc Tâm một cái rồi lại cúi xuống ăn tiếp món tráng miệng.
Nhìn đứa trẻ đối diện ăn một cách đáng yêu như vậy, lòng cô lại nhói đau. Nếu năm xưa, con của cô không bị Lăng Tử Thiên giết, thì chắc sẽ đáng yêu hơn Tiểu Phong gấp trăm lần.
Ngồi nhìn một lúc lâu, Mộc Tâm mới lôi điện thoại. 'Tách' một tiếng, hình Tiểu Phong lập tức được lưu vào điện thoại. Ấn gửi tin cùng tấm ảnh và một dòng chữ "Không biết, nó có tác dụng đối với anh không đây?".
[...]
"Tinh". Điện thoại Lăng Tử Thiên vang lên, anh với tay lên, mở ra xem, không ngờ lại thấy được...
Mộc Tâm! Cô giỏi thật!
Nếu tôi không giết được cô, tôi không phải là Lăng Tử Thiên.
Dám động đến con trai tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
/34
|