Ba cô gái Tinh Linh mặc trên người bộ áo dài lịch sự tao nhã, ngẫu nhiên có những bông tuyết bám vào làm các nàng càng thêm mỹ lệ.
- Con mẹ nó! Thực quá đẹp mà! Nếu Thiết Đầu ta có thể cưới một mỹ nữ Tinh Linh về làm vợ thì có chết cũng không đáng tiếc.
Thiết Đầu vuốt cái đầu bóng loáng của mình, hai mắt nhìn chằm cahừm vào ba cô gái Tinh Linh, lảm bẩm nói.
“Bốp” một tiếng, cái đầu trọc của Thiết Đầu bị Hỏa Liệt đập cho cái.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng có si mộng nữa. Hỗn huyết Tinh Linh thì còn có thể, chứ còn Yinh Linh thì đến kiếp sau ngươi cũng đừng hòng được.
- Đội trưởng, người cũng nhìn chằm chằm chảy nước miếng sao?
Thiết Đầu rụt cổ lại nói. Quả thực Tinh Linh tộc rất coi trọng dòng máu trong chủng tộc, nhưng người Tinh Linh không có dòng máu không còn thuần nữa mà đã hỗn tạp thì sẽ không được coi trọng nữa bởi chưa một Hỗn huyết Tinh Linh nào đạt được đến cảnh giới Vương phẩm cả. Thế nên chủng tộc Tinh Linh không nhận những người có dòng máu lai làm tộc nhân, Hỗn huyết Tinh Linh khi được sinh ra, sẽ chờ đợi vận mệnh bị trục xuất khỏi chủng tộc. Ba cô gái này đều có đầy đủ tinh linh văn trên lỗ tai, đồng nghĩa với việc họ là người của Tinh Linh tộc. Hai hàng Hắc Giáp Quân phụ trách phòng ngự ở bên ngoài nhất tề chìa ũ khí ra, hình thành một thế trận phòng ngự. Một người trong đó lơn tiếng quát:
- Đứng lại! Mau báo ra thân phận và muc đích, nếu không giết không tha.
Hắc Giáp quân là những đội ngũ tinh nhuệ, được huấn luyện nghiêm khắc, có lẽ chưa bao giờ gặp được người đẹp như ba cô gái kia, thế nên liên tục tò mò soi mói và có chút ảo tưởng. Bất quá bọn họ tuyệt đối không bị mê hoặc đến mức quên chức trách. Máu tươi tong lễ rửa tội đã sớm giúp bọn họ vững tâ như sắt. Nêu ba cố gái kia là địch nhân thì bọn họ sẵn sàng ra tay hạ thủ ngay.
- Bọn tiểu nhân là chấp sự của Tinh Thành tại thành Tây Linh. Yên Linh, Như Phong, Phiêu Tuyết ra mắt Nặc Đức tử tước đại nhân.
Nữ Chiến sĩ Tinh LInh mở miệng nói, thanh âm dễ nghe làm người khác nghe khó có thể quên.
- Để các nàng lại đây.
Tề Bắc vừa nói, vừa suy tính ý đồ của ba người họ. Ba cô gái Tinh Linh đi vào lều trại của Tề Bắc, ánh mắt họ đều đổ dồn vào đánh giá Tề Bắc. Còn Tề Bắc thì ngồi vắt chân, dù ánh mắt tà ác quyét qua các bộ phận gợi cảm của tam nữ.
- Nữ nhân Tinh Linh quả thực xinh đẹp, đúng là danh bất hư truyền… Đúng rồi, các ngươi tùy ý ngồi đi, không cần khách khí.
Tề Bắc nở nụ cười rất khoa trương làm người ta phải sinh ra ý nghĩ đạp vào mồm hắn một phát. Sắc mặt ba cô gái Tinh Linh có chút khó coi, trong doanh trước này trừ cái ghế tựa của Tề Bắc ra thì không còn cái ghê nào khác. Bảo các nàng tùy ý ngồi thế nào đây?
- A! Quên mất, lều của ta sơ sài quá chỉ có mỗi cái ghế thôi. Hay là các ngươi ngồi lên đùi ta đi! Đừng nói là bá chứ cả năm cũng vừa.
Tề Bắc vỗ vỗ chân, ha ha cười nói.
“Nói năng tuỳ tiện! Háo sắc! Vô sỉ! …” Trong đầu cả ba người đều lóe lên ý nghĩ này. “Đồn đại về việc hắn nổi tiếng phong lưu phóng đãng quả không sai. Cho dù hắn có chút thực lực thì cũng khó có thể từ phân hóa thành châu báu. Chỉ dựa vào hơn hai trăm Hắc Giáp Quân trong tay mà cũng muốn nắm lấy thành Tây Linh sao? Bất cứ ai trong thành này đều có thể đùa chết hắn.
- Ta nghĩ chúng ta sai lầm rồi, cáo từ.
Linh nữ Tinh Linh Kêu Yên chán ghét nói, tình đưa hai vị muội muội rời đi.
- Muốn tới là tới, muốn đi là đi, các người nghĩ làm thế mà được sao?
- Ngươi cho là người của Hắc Giáp Quân có thể lưu được chúng ta lại sao?
Yên inh lạnh lung nói, hiển nhiên nàng là người đứng đầu của ba người.
- Các ngươi có thể thử xem.
Tề Bắc nhướng mày lên, vẻ mặt đầy trào phúng. Cùng lúc đó, ba cô gái liền cảm thấy hít thở khó khắn, hai đại sát khí bao phủ lấy hai nàng.
- Chiến sĩ Vương phẩm và Ma Pháp Sư Vương phẩm!
Ba nữ Tinh Linh trong lòng cả kinh. Trong các nàng, Yên Linh là Chiến sĩ cao cấp, Phiêu Tuyết là Cung Tiến Tủ cao cấp và người còn lại là Ma Pháp Sư cao cấp, ba người luôn bổ trợ cho lẫn nhau, tuyệt đối có thể giao đấu với cả cường giả Vương phẩm. Nhưng cường giả Vương phẩm đều tuyệt đối không phải bình thường. Hơn nữa lại có những hai người, các nàng căn bản không thể đối phó.
- Bắt các nàng lại.
Tề Bắc cười nói. Bỗng cả ba cô gái Tinh Linh đều bị ánh sáng màu vàng trói lại. Yên Linh cắn răng phản kháng, nhưng lại phát hiện ra sát khí của Chiến sĩ Vương phẩm nân không dám làm điều gì thiếu suy nghĩ.
- Ha ha ha, ba vị tiểu mỹ nhân, để ta cùng các người hảo hảo vui đùa nào.
Tề Bắc cười dâm đứng lên, bắt đầu cởi xiêm y ra.
- Đừng, đừng lại đây…Oa…Tên xấu xa kia đừng lại đây…
Người kêu lên là Ma Pháp Sư Tinh Linh tên Phiêu Tuyết, bộ dáng luôn thập phần bình tĩnh nhưng lúc này đã rớt nước mắt, khóc như trẻ con. Tề Bắc lặng đi một chút. “Như vậy mà đã khóc rồi sao? Các nàng không phải là chấp sự của Tinh Thần sao? Chấp sự phải có tố chấp tâm lý tốt mới phải chứ?” Thực chất thì trong ba cô gái ngoại trừ Yêu Linh coi như bình tĩnh ra thì cả Như Phong cũng kinh hãi, chút đã khóc lên rồi.
- Không chơi nữa. Ta ghét các bé gái hay khóc lắm, khi nào các người ngừng khóc thì ta tìm các người chơi tiếp.
Tề Bắc một bên nói, một bên chậm rãi mặc áo vào, thản nhiên đi ra ngoài. Nghe Tề Bắc nói thế, Phiêu Tuyết càng không dám ngưng khóc, nước mắt lưng tròng, cứ vậy thút thít.
- Được rồi, đừng khóc nữa! Hắn cố tình dạo chúng ta đó.
Yên Linh nói. Vừa ròi nàng có thấy ý cười trong mắt hắn, liền đoán được hắn từ đầu đến lúc này đều chỉ đóng kịch, trực tiếp làm lộ nỗi sợ hãi của Phiêu Tuyết và Như Phong ra.
- Vạn nhất không phải như vậy thì sao? Chúng ta không khóc thì hắn giở mấy chuyện xấu với chúng ta thì sao?
Phiêu Tuyết một bên nức nở nói, nước mắt lưng tròng, bộ dáng hết sức đáng yêu. Yêu Linh liếc mắt, vẻ mặt biểu lọ tiếc rèn sát không thành thép, nàng huấn luyện hai nha đầu này vô ích rồi. Ở thành Tây Linh, với thân phận là chấp sự của Tinh thần, cho dù có đối mặt với đám người Huyết Lang và Mị Ảnh cũng đều hết sức bình tĩnh. Thực ra là do nàng luôn nhắc nhở hai người hai làm ra mình bình tĩnh, có vẻ ca thâm khó dò.
- Thiêu gia, ba nữ Tinh Linh xinh đẹp như vậy mà huynh cũng dọa, thật sự là rất xấu xa.
Huyễn Ảnh cười duyên nói.
- Các nàng mà đẹp sao? Nào có đẹp như Huyễn Ảnh nhà ta.
Tề Bắc sờ lên mặt Huyễn Ảnh mấy cái cười nói. Kim Cương đứng ở một bên, thấy vẻ mặt Huyễn Ảnh dịu dàng. Sở dĩ lúc hắn chọn đi theo Tề Bắc là vì tiểu muội muội của hắn. Hắn không có ngốc, hắn đã sớm biết tiểu muội mình động tình với Tề Bắc rồi
- Thiếu gia, huynh tính đối phó với bọn họ thế nào?
Huyễn Ảnh hỏi, trong giọng ang theo ý tứ muốn cầu tình cho ba người Tinh LInh kia.
- He he, Huyễn Ảnh nhà ta lại đồng tình với họ sao? Muội yên tâm ta chỉ bắt họ lại một chút, giết chết nhuệ khí của họ thôi.
Tề Bắc cười nói, trong mắt lóe lên quang mang.
- Con mẹ nó! Thực quá đẹp mà! Nếu Thiết Đầu ta có thể cưới một mỹ nữ Tinh Linh về làm vợ thì có chết cũng không đáng tiếc.
Thiết Đầu vuốt cái đầu bóng loáng của mình, hai mắt nhìn chằm cahừm vào ba cô gái Tinh Linh, lảm bẩm nói.
“Bốp” một tiếng, cái đầu trọc của Thiết Đầu bị Hỏa Liệt đập cho cái.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng có si mộng nữa. Hỗn huyết Tinh Linh thì còn có thể, chứ còn Yinh Linh thì đến kiếp sau ngươi cũng đừng hòng được.
- Đội trưởng, người cũng nhìn chằm chằm chảy nước miếng sao?
Thiết Đầu rụt cổ lại nói. Quả thực Tinh Linh tộc rất coi trọng dòng máu trong chủng tộc, nhưng người Tinh Linh không có dòng máu không còn thuần nữa mà đã hỗn tạp thì sẽ không được coi trọng nữa bởi chưa một Hỗn huyết Tinh Linh nào đạt được đến cảnh giới Vương phẩm cả. Thế nên chủng tộc Tinh Linh không nhận những người có dòng máu lai làm tộc nhân, Hỗn huyết Tinh Linh khi được sinh ra, sẽ chờ đợi vận mệnh bị trục xuất khỏi chủng tộc. Ba cô gái này đều có đầy đủ tinh linh văn trên lỗ tai, đồng nghĩa với việc họ là người của Tinh Linh tộc. Hai hàng Hắc Giáp Quân phụ trách phòng ngự ở bên ngoài nhất tề chìa ũ khí ra, hình thành một thế trận phòng ngự. Một người trong đó lơn tiếng quát:
- Đứng lại! Mau báo ra thân phận và muc đích, nếu không giết không tha.
Hắc Giáp quân là những đội ngũ tinh nhuệ, được huấn luyện nghiêm khắc, có lẽ chưa bao giờ gặp được người đẹp như ba cô gái kia, thế nên liên tục tò mò soi mói và có chút ảo tưởng. Bất quá bọn họ tuyệt đối không bị mê hoặc đến mức quên chức trách. Máu tươi tong lễ rửa tội đã sớm giúp bọn họ vững tâ như sắt. Nêu ba cố gái kia là địch nhân thì bọn họ sẵn sàng ra tay hạ thủ ngay.
- Bọn tiểu nhân là chấp sự của Tinh Thành tại thành Tây Linh. Yên Linh, Như Phong, Phiêu Tuyết ra mắt Nặc Đức tử tước đại nhân.
Nữ Chiến sĩ Tinh LInh mở miệng nói, thanh âm dễ nghe làm người khác nghe khó có thể quên.
- Để các nàng lại đây.
Tề Bắc vừa nói, vừa suy tính ý đồ của ba người họ. Ba cô gái Tinh Linh đi vào lều trại của Tề Bắc, ánh mắt họ đều đổ dồn vào đánh giá Tề Bắc. Còn Tề Bắc thì ngồi vắt chân, dù ánh mắt tà ác quyét qua các bộ phận gợi cảm của tam nữ.
- Nữ nhân Tinh Linh quả thực xinh đẹp, đúng là danh bất hư truyền… Đúng rồi, các ngươi tùy ý ngồi đi, không cần khách khí.
Tề Bắc nở nụ cười rất khoa trương làm người ta phải sinh ra ý nghĩ đạp vào mồm hắn một phát. Sắc mặt ba cô gái Tinh Linh có chút khó coi, trong doanh trước này trừ cái ghế tựa của Tề Bắc ra thì không còn cái ghê nào khác. Bảo các nàng tùy ý ngồi thế nào đây?
- A! Quên mất, lều của ta sơ sài quá chỉ có mỗi cái ghế thôi. Hay là các ngươi ngồi lên đùi ta đi! Đừng nói là bá chứ cả năm cũng vừa.
Tề Bắc vỗ vỗ chân, ha ha cười nói.
“Nói năng tuỳ tiện! Háo sắc! Vô sỉ! …” Trong đầu cả ba người đều lóe lên ý nghĩ này. “Đồn đại về việc hắn nổi tiếng phong lưu phóng đãng quả không sai. Cho dù hắn có chút thực lực thì cũng khó có thể từ phân hóa thành châu báu. Chỉ dựa vào hơn hai trăm Hắc Giáp Quân trong tay mà cũng muốn nắm lấy thành Tây Linh sao? Bất cứ ai trong thành này đều có thể đùa chết hắn.
- Ta nghĩ chúng ta sai lầm rồi, cáo từ.
Linh nữ Tinh Linh Kêu Yên chán ghét nói, tình đưa hai vị muội muội rời đi.
- Muốn tới là tới, muốn đi là đi, các người nghĩ làm thế mà được sao?
- Ngươi cho là người của Hắc Giáp Quân có thể lưu được chúng ta lại sao?
Yên inh lạnh lung nói, hiển nhiên nàng là người đứng đầu của ba người.
- Các ngươi có thể thử xem.
Tề Bắc nhướng mày lên, vẻ mặt đầy trào phúng. Cùng lúc đó, ba cô gái liền cảm thấy hít thở khó khắn, hai đại sát khí bao phủ lấy hai nàng.
- Chiến sĩ Vương phẩm và Ma Pháp Sư Vương phẩm!
Ba nữ Tinh Linh trong lòng cả kinh. Trong các nàng, Yên Linh là Chiến sĩ cao cấp, Phiêu Tuyết là Cung Tiến Tủ cao cấp và người còn lại là Ma Pháp Sư cao cấp, ba người luôn bổ trợ cho lẫn nhau, tuyệt đối có thể giao đấu với cả cường giả Vương phẩm. Nhưng cường giả Vương phẩm đều tuyệt đối không phải bình thường. Hơn nữa lại có những hai người, các nàng căn bản không thể đối phó.
- Bắt các nàng lại.
Tề Bắc cười nói. Bỗng cả ba cô gái Tinh Linh đều bị ánh sáng màu vàng trói lại. Yên Linh cắn răng phản kháng, nhưng lại phát hiện ra sát khí của Chiến sĩ Vương phẩm nân không dám làm điều gì thiếu suy nghĩ.
- Ha ha ha, ba vị tiểu mỹ nhân, để ta cùng các người hảo hảo vui đùa nào.
Tề Bắc cười dâm đứng lên, bắt đầu cởi xiêm y ra.
- Đừng, đừng lại đây…Oa…Tên xấu xa kia đừng lại đây…
Người kêu lên là Ma Pháp Sư Tinh Linh tên Phiêu Tuyết, bộ dáng luôn thập phần bình tĩnh nhưng lúc này đã rớt nước mắt, khóc như trẻ con. Tề Bắc lặng đi một chút. “Như vậy mà đã khóc rồi sao? Các nàng không phải là chấp sự của Tinh Thần sao? Chấp sự phải có tố chấp tâm lý tốt mới phải chứ?” Thực chất thì trong ba cô gái ngoại trừ Yêu Linh coi như bình tĩnh ra thì cả Như Phong cũng kinh hãi, chút đã khóc lên rồi.
- Không chơi nữa. Ta ghét các bé gái hay khóc lắm, khi nào các người ngừng khóc thì ta tìm các người chơi tiếp.
Tề Bắc một bên nói, một bên chậm rãi mặc áo vào, thản nhiên đi ra ngoài. Nghe Tề Bắc nói thế, Phiêu Tuyết càng không dám ngưng khóc, nước mắt lưng tròng, cứ vậy thút thít.
- Được rồi, đừng khóc nữa! Hắn cố tình dạo chúng ta đó.
Yên Linh nói. Vừa ròi nàng có thấy ý cười trong mắt hắn, liền đoán được hắn từ đầu đến lúc này đều chỉ đóng kịch, trực tiếp làm lộ nỗi sợ hãi của Phiêu Tuyết và Như Phong ra.
- Vạn nhất không phải như vậy thì sao? Chúng ta không khóc thì hắn giở mấy chuyện xấu với chúng ta thì sao?
Phiêu Tuyết một bên nức nở nói, nước mắt lưng tròng, bộ dáng hết sức đáng yêu. Yêu Linh liếc mắt, vẻ mặt biểu lọ tiếc rèn sát không thành thép, nàng huấn luyện hai nha đầu này vô ích rồi. Ở thành Tây Linh, với thân phận là chấp sự của Tinh thần, cho dù có đối mặt với đám người Huyết Lang và Mị Ảnh cũng đều hết sức bình tĩnh. Thực ra là do nàng luôn nhắc nhở hai người hai làm ra mình bình tĩnh, có vẻ ca thâm khó dò.
- Thiêu gia, ba nữ Tinh Linh xinh đẹp như vậy mà huynh cũng dọa, thật sự là rất xấu xa.
Huyễn Ảnh cười duyên nói.
- Các nàng mà đẹp sao? Nào có đẹp như Huyễn Ảnh nhà ta.
Tề Bắc sờ lên mặt Huyễn Ảnh mấy cái cười nói. Kim Cương đứng ở một bên, thấy vẻ mặt Huyễn Ảnh dịu dàng. Sở dĩ lúc hắn chọn đi theo Tề Bắc là vì tiểu muội muội của hắn. Hắn không có ngốc, hắn đã sớm biết tiểu muội mình động tình với Tề Bắc rồi
- Thiếu gia, huynh tính đối phó với bọn họ thế nào?
Huyễn Ảnh hỏi, trong giọng ang theo ý tứ muốn cầu tình cho ba người Tinh LInh kia.
- He he, Huyễn Ảnh nhà ta lại đồng tình với họ sao? Muội yên tâm ta chỉ bắt họ lại một chút, giết chết nhuệ khí của họ thôi.
Tề Bắc cười nói, trong mắt lóe lên quang mang.
/149
|