Tề Bắc nhất thời mờ hồ nhận thấy năng lượng Thần Long như mạnh lên, đấu khí bên trong đan điền đang cuồn cuộn xoay. Sau đó toàn thân đột nhiên cảm thấy khí huyết thịnh vượng, đên nỗi có tiểu đệ đệ của hắn cũng sảng khoái tỉnh cả ngủ ngóc đầu tỉnh dậy. Điều đó đại biểu cho việc dương khí trong người hắn đang tăng. Tề Bắc giật mình, rút tay ra khỏi cái bụng giả kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó. Năng lượng hùng hậu lấy ra từ đó tăng nội lực cho hắn lên không ít, nhưng cũng không quên bổ trợ cho tiểu đệ của hắn luôn làm hắn không dám hấp thu thêm nữa. Bởi càng hấp thu thằng em càng nổi máu dê, quấy hắn lên tục, bắt hắn tìm nữ tử nguyên âm để thỏa mãn. Bất quá hiện giờ đào đâu ra được chứ. Tuy rằng hắn đã khơi thông kinh mạch bế tắc cho Huyễn Ảnh, nhận biết được khi tức nguyên âm trên người nàng. Nhưng hắn mới chỉ khơi thông một chút mà thôi, chưa thể khơi thông hết mười hai kinh mạch bị tắc của nàng nên nàng vân chưa phải là thân thể nguyên âm hoàn hảo.
“Không thể tin được Thần Long ấn ký lại có công năng này. Không biết sinh mệnh bị phong ấn có phải là sinh mệnh thượng cổ không nhỉ?” Tề Bắc thầm nghĩ. Kỳ thật hắn cũng không biết lúc Huyết Chương chui vào não hắn ở Vong Linh Sơn thì Thần Long ấn ký đã hấp thu nó đến giờ đã được hai phần ba rồi. Tề Bắc lắc lắc đầu, trong lòng có chút tiếc nuối về việc để cho nữ nhân Ca Đặc kia chạy mất.
- Thiếu gia, người đang suy nghĩ gì đấy?
Thấy Tề Bắc cứ ngồi thẫn thờ một lúc, Huyễn Ảnh không khỏi lo lắng hỏi. Tề Bắc nghe vây, đưa cánh tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang bóp vai cho mình. Huyễn Ảnh hơi đỏ mặt, nhớ lại cảnh mình cùng Tề Bắc ở trong doanh trướng ấy, cả người không khỏi nóng bừng lên. Bỗng Tề Bắc đưa tay kéo Huyễn Ảnh làm nàng hô lên duyên dáng, ngồi gọn lỏn vào trong lòng của hắn.
- Thiếu …. Thiếu gia… ngài muốn làm gì?
Huyễn Anh lắp bắp nói, đôi mắt đẹp đánh sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng Tề Bắc, trái tim nàng đập rộn ràng.
- Làm gì? Muốn mần…muội.
Tề Bắc cười xấu xa, đưa tay nắm lấy cằm của Huyễn Ảnh. Huyễn Ảnh nghe lời nói và hành động của Tề Bắc thì tàn thân như mất hết sức lực mềm nhũn ra trong lòng hắn, hai hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy vai hắn. Bộ dạng e thẹn rụt re của nàng làm Tề Bắc mới đầu chỉ tính trêu chọc thôi, hiện tại đã nóng bừng người lên làm tiểu đệ đệ giật mình ngoi lên, đâm đầu vào người Huyễn Ảnh. “Chết mất!” Trong lòng Tề Bắc thầm gào to, lúc này mới âm thầm hiểu được việc đùa với lửa ra rất nguy hiểm. Nếu lúc này thân thể Huyễn Ảnh là nguyên âm hoàn toàn thì hắn sẽ không ngần ngại mà chén luôn con cừu non này. Bất quá nàng đã muốn thì có lẽ hắn cũng nên chiều, không nên làm mất lòng người đẹp . Hắn bế Huyễn Ảnh lên, hướng đến cái giường lớn trong doanh trướng.
- Thiếu gia…
Huyễn Ảnh kêu lên như con mèo con, thân thể mềm mại run run.
- Huyễn Ảnh, muội ngồi xếp bằng cho vững, huynh đả thông kinh mạch cho muội.
Tề Bắc đặt Huyễn Ảnh lên giường lớn, nghiêm trăng nói. Huyễn ẢNh nghe vậy mở to mắt, đột nhiên “A” nhẹ một tiếng, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên. “Đều tại thiếu gia không tốt, cố ý làm vậy” Nghĩ đến đây, Huyễn Ảnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngồi lên chuẩn bị. Tề Bắc bất đắc dĩ cười khổ, bắt đầu đả thông kinh mạch cho nàng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bão tuyết đã nhỏ đi nhiều, các thương đội như đang tranh ôn thần, gấp rút xuất phát rời khỏi đó.
- Điều tra được gì rồi?
Tề Bắc hỏi Hỏa Liệt. Bình thường Hắc Giáp Quân vẫn hay bắt tướng sĩ quân địch rồi dùng hình tra hỏi.
- Tước gia, ba tên người Ca Đặc này đều là một lũ nhu nhược, đến cả tổ tông mười tám đời tụi nó cũng khia ra hết rồi. Nhưng mà bọn họ đều không biết thân phận và mục đích của vợ chồng Ca Đặc kia là gì. Học chỉ biết là hai người kia muốn tới thành Tây Linh gặp một thế lực tên Huyết Lang để tiến hành giao dịch thôi.
Hỏa Liệt nói. Huyết Lang chính là thế lực lớn thứ ba sau Tinh Thần và Mị Ảnh.
- Những hộ vệ kia là ai?
- Họ là binh đoàn hạng trung ở phía nam. Người cầm đầu là Độc nhãn đạt đẳng cấp Chiến sĩ trung cấp. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, làm bị thương mấy huynh đệ của chúng ta.
- Như vậy đi! Hãy nói Độc Giác đi theo chúng ta rồi viết một lá thư kêu tất cả tay chân còn lại của hắn ở phía nam đến thành Tây Linh
- Vậy còn ba tên thương nhân kia?
Tề Bắc trầm ngâm một chút, ánh mắt lóe sáng, lên tiếng nói:
- Cứ mang theo bọn chúng đi. Bọn chúng vẫn còn có tác dụng.
Một lát sau, Độc Nhãn bị thương đầy minh, đi tới nước mặt Tề Bắc, nghiêm trang cúi đầu nói:
- Độc Nhãn nguyện đi theo tước gia, cả đời này tuyệt đối không phản bội.
Tề Bắc đánh giá Độc Nhãn, thản nhiên nói:
- Ngươi không hận ta đã làm nhiều huynh đệ của ngươi bị chết sao?
Độc Nhãn lắc đầu nói:
- Chúng tiểu nhân là lính đánh thuê, thường được thuê để bảo vệ đội buôn. Thế nên các huynh đệ bị chết bởi bảo vệ đội buôn thì sao lại dám có cừu hận chứ. Hiện tại chúng tiểu nhân đều quy hàng theo tước gia, vĩnh viễn trở thành thanh đao dưới tay tước gia, không bao giờ phản bội.
Tề Bắc cười lớn, vỗ vỗ vai Độc Nhãn. Chính xác thì lính đánh thuê là một thế lực đặc thù. Có lẽ lúc đầu bọn họ sẽ bỏ hết sức ra để làm việc cho người thuê mình, việc hoàn thành thì bọn họ sẽ kết thúc quan hệ rồi tiếp tục đi đánh thuê cho kẻ khác.
- Độc Nhãn, ngươi thường hay tới địa giới Tây Bác, hẳn cũng rõ ràng tình hình của thành Tây Linh chứ.
Tề Bắc bắt đầu hỏi về tình hình nới đó. Dù lúc đầu hắn cũng đã biết vài chuyện ở thành Tây Linh, nhưng không được tỷ mỷ cho lắm.
- Hồi bẩm tước gia, tiểu nhân cũng nắm khá rõ tình hình ở đó…
Độc Giác bắt đầu nói chuyện tình về thành Tây Linh cho Tề Bắc nghe. Các thế lực, mối quan hệ,… đều được hắn đề cập đến.
- Tước gia, những gì tiểu nhân biết đã nói hết rồi! Đúng rồi! Trong cốc tránh gió có ba cô gái Tinh Linh, chính là người của Tinh Thần trong thành Tây Linh.
Độc giác nói. Tề Bắc nhướng mày, hắn đã nhìn đến ba cô gái tinh linh kia, họ có bộ dáng quả thực xinh đẹp, chẳng qua lức đó đang hỗn chiến nên không có để ý nhiều thôi. “Hiện tại có lẽ các thế lực của thành Tây Linh đã bóng gió nghe được mình sắp đến tiếp quản nơi đó, cùng với việc Hắc Giáp Quân xuất hiện ở nơi đây nhất định là quá đủ để bọn họ đoán ra được thân phận của mình” Tề Bắc thầm nghĩ. Hắn biết nếu mình muốn tiếp quản được thành Tây Linh thì phải khu trừ tất cả các thế lực kia. Như vậy mới có thể thống nhất được nhân lực. Vốn hắn định giả dạng thương đội người Ca Đặc đến tiến hành giao dịch Thiên Lang, rồi từ đó đến bắt kẻ cầm đâu, làm Thiên Lang phải tan rã. Nhưng hiện tại hắn buộc phải thay đổi kế hoạch. Bỗng ngay lúc Tề Bắc đang trầm tư suy nghĩ thì ba cố gái Tinh Linh đã trở lại cốc tránh gió.
“Không thể tin được Thần Long ấn ký lại có công năng này. Không biết sinh mệnh bị phong ấn có phải là sinh mệnh thượng cổ không nhỉ?” Tề Bắc thầm nghĩ. Kỳ thật hắn cũng không biết lúc Huyết Chương chui vào não hắn ở Vong Linh Sơn thì Thần Long ấn ký đã hấp thu nó đến giờ đã được hai phần ba rồi. Tề Bắc lắc lắc đầu, trong lòng có chút tiếc nuối về việc để cho nữ nhân Ca Đặc kia chạy mất.
- Thiếu gia, người đang suy nghĩ gì đấy?
Thấy Tề Bắc cứ ngồi thẫn thờ một lúc, Huyễn Ảnh không khỏi lo lắng hỏi. Tề Bắc nghe vây, đưa cánh tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang bóp vai cho mình. Huyễn Ảnh hơi đỏ mặt, nhớ lại cảnh mình cùng Tề Bắc ở trong doanh trướng ấy, cả người không khỏi nóng bừng lên. Bỗng Tề Bắc đưa tay kéo Huyễn Ảnh làm nàng hô lên duyên dáng, ngồi gọn lỏn vào trong lòng của hắn.
- Thiếu …. Thiếu gia… ngài muốn làm gì?
Huyễn Anh lắp bắp nói, đôi mắt đẹp đánh sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng Tề Bắc, trái tim nàng đập rộn ràng.
- Làm gì? Muốn mần…muội.
Tề Bắc cười xấu xa, đưa tay nắm lấy cằm của Huyễn Ảnh. Huyễn Ảnh nghe lời nói và hành động của Tề Bắc thì tàn thân như mất hết sức lực mềm nhũn ra trong lòng hắn, hai hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy vai hắn. Bộ dạng e thẹn rụt re của nàng làm Tề Bắc mới đầu chỉ tính trêu chọc thôi, hiện tại đã nóng bừng người lên làm tiểu đệ đệ giật mình ngoi lên, đâm đầu vào người Huyễn Ảnh. “Chết mất!” Trong lòng Tề Bắc thầm gào to, lúc này mới âm thầm hiểu được việc đùa với lửa ra rất nguy hiểm. Nếu lúc này thân thể Huyễn Ảnh là nguyên âm hoàn toàn thì hắn sẽ không ngần ngại mà chén luôn con cừu non này. Bất quá nàng đã muốn thì có lẽ hắn cũng nên chiều, không nên làm mất lòng người đẹp . Hắn bế Huyễn Ảnh lên, hướng đến cái giường lớn trong doanh trướng.
- Thiếu gia…
Huyễn Ảnh kêu lên như con mèo con, thân thể mềm mại run run.
- Huyễn Ảnh, muội ngồi xếp bằng cho vững, huynh đả thông kinh mạch cho muội.
Tề Bắc đặt Huyễn Ảnh lên giường lớn, nghiêm trăng nói. Huyễn ẢNh nghe vậy mở to mắt, đột nhiên “A” nhẹ một tiếng, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên. “Đều tại thiếu gia không tốt, cố ý làm vậy” Nghĩ đến đây, Huyễn Ảnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngồi lên chuẩn bị. Tề Bắc bất đắc dĩ cười khổ, bắt đầu đả thông kinh mạch cho nàng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bão tuyết đã nhỏ đi nhiều, các thương đội như đang tranh ôn thần, gấp rút xuất phát rời khỏi đó.
- Điều tra được gì rồi?
Tề Bắc hỏi Hỏa Liệt. Bình thường Hắc Giáp Quân vẫn hay bắt tướng sĩ quân địch rồi dùng hình tra hỏi.
- Tước gia, ba tên người Ca Đặc này đều là một lũ nhu nhược, đến cả tổ tông mười tám đời tụi nó cũng khia ra hết rồi. Nhưng mà bọn họ đều không biết thân phận và mục đích của vợ chồng Ca Đặc kia là gì. Học chỉ biết là hai người kia muốn tới thành Tây Linh gặp một thế lực tên Huyết Lang để tiến hành giao dịch thôi.
Hỏa Liệt nói. Huyết Lang chính là thế lực lớn thứ ba sau Tinh Thần và Mị Ảnh.
- Những hộ vệ kia là ai?
- Họ là binh đoàn hạng trung ở phía nam. Người cầm đầu là Độc nhãn đạt đẳng cấp Chiến sĩ trung cấp. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, làm bị thương mấy huynh đệ của chúng ta.
- Như vậy đi! Hãy nói Độc Giác đi theo chúng ta rồi viết một lá thư kêu tất cả tay chân còn lại của hắn ở phía nam đến thành Tây Linh
- Vậy còn ba tên thương nhân kia?
Tề Bắc trầm ngâm một chút, ánh mắt lóe sáng, lên tiếng nói:
- Cứ mang theo bọn chúng đi. Bọn chúng vẫn còn có tác dụng.
Một lát sau, Độc Nhãn bị thương đầy minh, đi tới nước mặt Tề Bắc, nghiêm trang cúi đầu nói:
- Độc Nhãn nguyện đi theo tước gia, cả đời này tuyệt đối không phản bội.
Tề Bắc đánh giá Độc Nhãn, thản nhiên nói:
- Ngươi không hận ta đã làm nhiều huynh đệ của ngươi bị chết sao?
Độc Nhãn lắc đầu nói:
- Chúng tiểu nhân là lính đánh thuê, thường được thuê để bảo vệ đội buôn. Thế nên các huynh đệ bị chết bởi bảo vệ đội buôn thì sao lại dám có cừu hận chứ. Hiện tại chúng tiểu nhân đều quy hàng theo tước gia, vĩnh viễn trở thành thanh đao dưới tay tước gia, không bao giờ phản bội.
Tề Bắc cười lớn, vỗ vỗ vai Độc Nhãn. Chính xác thì lính đánh thuê là một thế lực đặc thù. Có lẽ lúc đầu bọn họ sẽ bỏ hết sức ra để làm việc cho người thuê mình, việc hoàn thành thì bọn họ sẽ kết thúc quan hệ rồi tiếp tục đi đánh thuê cho kẻ khác.
- Độc Nhãn, ngươi thường hay tới địa giới Tây Bác, hẳn cũng rõ ràng tình hình của thành Tây Linh chứ.
Tề Bắc bắt đầu hỏi về tình hình nới đó. Dù lúc đầu hắn cũng đã biết vài chuyện ở thành Tây Linh, nhưng không được tỷ mỷ cho lắm.
- Hồi bẩm tước gia, tiểu nhân cũng nắm khá rõ tình hình ở đó…
Độc Giác bắt đầu nói chuyện tình về thành Tây Linh cho Tề Bắc nghe. Các thế lực, mối quan hệ,… đều được hắn đề cập đến.
- Tước gia, những gì tiểu nhân biết đã nói hết rồi! Đúng rồi! Trong cốc tránh gió có ba cô gái Tinh Linh, chính là người của Tinh Thần trong thành Tây Linh.
Độc giác nói. Tề Bắc nhướng mày, hắn đã nhìn đến ba cô gái tinh linh kia, họ có bộ dáng quả thực xinh đẹp, chẳng qua lức đó đang hỗn chiến nên không có để ý nhiều thôi. “Hiện tại có lẽ các thế lực của thành Tây Linh đã bóng gió nghe được mình sắp đến tiếp quản nơi đó, cùng với việc Hắc Giáp Quân xuất hiện ở nơi đây nhất định là quá đủ để bọn họ đoán ra được thân phận của mình” Tề Bắc thầm nghĩ. Hắn biết nếu mình muốn tiếp quản được thành Tây Linh thì phải khu trừ tất cả các thế lực kia. Như vậy mới có thể thống nhất được nhân lực. Vốn hắn định giả dạng thương đội người Ca Đặc đến tiến hành giao dịch Thiên Lang, rồi từ đó đến bắt kẻ cầm đâu, làm Thiên Lang phải tan rã. Nhưng hiện tại hắn buộc phải thay đổi kế hoạch. Bỗng ngay lúc Tề Bắc đang trầm tư suy nghĩ thì ba cố gái Tinh Linh đã trở lại cốc tránh gió.
/149
|