Mộ Dung Tinh Thần mím môi, ánh mắt lặng lẳng ngó chừng Tề Bắc.
- Ngoan, há miệng nào. Nếu không …
Ánh mắt Tề Bắc càng ngày càng bá đáo, lè lười nhẹ nhàng liếm lấy môi. Mộ Dung Tinh Thần nhất thời có chút bối rối. Trong đầu hiện ra cảnh cái hôn môi hôm đó làm toàn thân nàng tê dại không còn một chút khí lực. Nàng oán hận trợn mắt nhìn Tề Bắc một cái, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cắn lấy trái cây. Hương vị quả trái cây cực kỳ ngọt ngào, chất lỏng chảy xuống họng, mang theo một chút ấm áp, sửa ấm tâm hồn nàng. Tề Bắc mỉm cười, ngón tay sờ nhẹ khuôn mặt trắn mịn xinh đẹp của nàng, độc tố kịch liệt vừa lên đã bị khí tức Thần Long ấn ký triệt tiêu. Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần khẽ mê ly, nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Tề Bắc mang theo trìu mến và thương yêu. Đây là cảm thụ mà nàng chưa bao giờ trải nghiệm. Tề Bắc dịch ngón lên đi lên, nhẹ nhàng kéo khăn đội đầu của Mộ dung Tinh Thần xuống. Nhất thời, một mái tóc màu bạc buông xuống như một dòng suối nhỏ.
- Nguyệt Tinh Linh!
Tề Bắc sửng sốt một chút, nhìn hai2 cái tai nhọn của Mộ Dung Tinh Thần, trên đó vẫn còn tỏa ra quang bạc của Tinh Linh vân. “Nguyệt Tinh Linh là hoàng tộc tinh linh tộc. Địa vị siêu nhiên, sao lại ….” Nhớ đến chất độc trong cơ thể của Mộ Dung Tinh Thần, ánh mắt của Tề Bắc tràn đầy vẻ lo lắng. “Tinh linh được thế nhân xưng là chủng tộc thiện lương nhất, chẳng lẽ lại hẹp hòi như vậy? Không thể khoan dung cho một tộc nhân bị tật nguyền?” Mộ Dung Tinh Thần cầm lấy khăn đội đầu, che lại mái tóc bạc của mình, sau đó mang diện sa lên. Nàng nhẹ giọng nói:
- Ta hi vọng sẽ có một ngày. Thành Tây Linh sẽ không còn người nào đói bụng và nghèo khó nữa.
Không đợi Tề Bắc đáp lời, thân hình Mộ Dung Tinh Thần vặn vẹo, tàn ảnh còn chưa tán mà người đã tới cửa. Tề Bắc sờ sờ mũi. “Mình đáng sợ như vậy à? Muốn đi mà còn sử dụng Không gian ma pháp Tthuấn Di Thuật, nàng sợ mình thịt luôn à? "
…
…
Biến hoá ở thành Tây Linh diễn ra rất rõ ràng. Bên trong thành đã rất ít vụ đánh nhau, nếu có tranh chấp cần phải động võ, tất cả đều ra ngoài thành tranh cãi đến người chết ta sống. Mà ở khu dân nghèo đang hừng hực khí thế xây dựng những nhà cửa mới, từng dãy nhà gạch ngăn nắp được dựng lên. Nghe nói đây đều là do thành chủ đại nhân tự bỏ tiền ra xây dựng để những người nghèo khổ không có nơi nương tựa sẽ có chỗ che gió che mưa. Thành Tây Linh mặc dù đã bỏ thuế giao dịch nhưng kim tệ mỗi ngày chảy vào túi của Tề Bắc đạt tới mấy trăm vạn, chỉ trong thời gian ngăn ngủi mười ngày, túi tiền của hắn đã hơn ức kim tệ rồi. Bất quá Tề Bắc chi tiêu cũng không ít, chỉ dùng tiền xây dựng khu dân nghèo đã hao phí khổng lồ. Hơn nữa, hắn chiêu mộ binh sĩ đạt đến vạn người thì tiền lương thực và tiền lương dùng hằng ngày cũng rất nhiều. Hiện tại, Tề Bắc đang xếp chân ngồi trên giường, trước mặt là Huyễn Ảnh trong bộ quần áo lót (DG: hay bikini =p~)(Biên: Xem phim hiều mà chưa thấy bộ đồ lót cổ bao giờ à :220:). Trên thân 2 người, bắt đầu xuất hiện sương mù màu vàng.
“Phụt” một tiếng, thân thể mềm mại của Huyễn Ảnh chấn động, phun ra một ngụm máu đen, cả người đổ mồ hôi như mưa. Tề Bắc chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, đỡ lấy Huyễn Ảnh đã xụi lơ, để nàng nằm trên ngực của mình. Kinh mạch thứ mười rốt cuộc cũng thông rồi, còn hai kinh mạch cuối cùng nữa là Huyễn Ảnh sẽ vô sự. Huyễn Ảnh chậm rãi mở mắt ra, trong đối mắt đen hiện lên hai đạo u lục quang quỷ dị nhưng ngay sau đó biến mất.
- Thiếu gia, dường như muội vừa mơ một giấc mộng.
Huyễn Ảnh nỉ non nói.
- Muội mơ thấy gì?
Tề Bắc hỏi, nhưng ánh mắt nhìn chẳm chẳm vào chỗ cao vút trên chiếc áo lót của Huyễn Ảnh (DG: ta thích :180: hí hí :180:)
- Không nhớ rõ.
Huyễn Ảnh nhíu lại đôi mi thanh tú. Cảnh trong mơ kia rất mất trật tử, chỉ nhớ rõ có một đôi mắt u lục nhìn chằm chằm vào nàng. Tề Bắc cười, bẹo mũi của Huyễn Ảnh, khó trách nàng nói giống như một giấc mộng mà không nói nàng nằm mộng.
- Muội cảm giác thân thể nhẹ thanh thoát hơn, toàn thân giống như được gió nâng lên.
Huyễn Ảnh vui vẻ nói.
- Ha ha, nhanh thôi. Nhiều lắm là tám, mười ngày là thân thể của muội sẽ hoàn toàn bình phục.
Tề Bắc cười nói. Mỗi lần khơi thông một đường kinh mạch, hắn cảm giác được có một lực lượng thần bí càng ngày càng lớn mạnh. Khi kinh mạch của nàng hoàn toàn được khơi thông, cỗ lực lượng này sẽ hoàn toàn thức tỉnh sao? Không biết đến lúc đó lại mang đến kinh hỉ như thế nào cho hắn.
- Có thật không?
Huyễn Ảnh hưng phấn mà nhảy dựng lên. Chuyện này, đến Tề Bắc cũng cả kinh. “Tốc độ của nàng sao lại nhanh như vậy? Chỉ một cái lắc mình mà bóng dáng đã biến mất, cả người đã xuất hiện dưới giường.” Huyễn Ảnh hiển nhiên cũng bị hành động của mình làm hết hồn, ngơ ngác thẫn thờ.
- Thiếu gia, vừa rồi muội ra đây bằng cách nào vậy?
Huyễn Ảnh hỏi Tề Bắc.
- Nhảy xuống.
Tề Bắc nói. Huyễn Ảnh kiễng chân nhảy lên một chút. Bất quá tốc độ không được như nãy nhưng cũng làm con mắt Tề Bắc trợn trừng. Huyễn Ảnh vốn là đang mặc áo lót nên khi nàng nhảy lên, đôi tiểu bạch thỏ cứ giãy liên tục, muốn xông ra khỏi áo lót. (DG: hắc hắc :88: ra đi ra đi :88:)
- Tại sao không có cảm giác như hồi nãy nhỉ?
Huyễn Ảnh một bên lầu bầu, một bên tiếp tục lấy sức nhảy lên nhảy xuống. “Dao động thật mãnh liệt a.” (hí hí :180:) , đặc biệt là đôi tiểu bạch thỏ hướng về trước mà nẩy lên xuống liên tục, lộ ra phân nửa, có thể làm người mù sáng mắt ra.(đê ma ma lão TĐ :110:) Tiểu đệ đệ của Tề Bắc như được uống thuốc kích thích, gồng mình vươn vai dữ dội.
- Nhảy nữa, nhảy nữa đi. Muội tự mình gánh lấy hậu quả đó.
Tề Bắc nghiến răng nghiến lợi nói. “Nha đầu này, cố ý câu dẫn bổn thiếu gia à. Khi dễ bổn thiếu gia hiện tại không thế làm trò cầm thú với ngươi à.”
Huyễn Ảnh ngừng lại, đỏ mặt nhìn Tề Bắc. Sau đó thấy tiểu đệ đệ của Tề Bắc đang gióng cờ lập trại, ánh mắt nàng như bị điện giật, vội vàng cúi gầm đầu xuống.
- Tới đây!
Thanh âm Tề Bắc mang theo một chút dục vọng, trầm thấp đi rất nhiều. Huyễn Ảnh rất biết điều mà bò lên giường, ngồi bên cạnh Tề Bắc, tim nàng đập như sấm. Đối với việc trở thành nữ nhân của Tề Bắc, nội tâm của nàng đã sớm giác ngộ. Hơn nữa cũng không có kháng cự, mỗi lần khơi thông kinh mạch, nàng cũng cho Tề Bắc đụng chạm thêm một chút. Tề Bắc ôm Huyễn Ảnh vào trong lòng, tiểu đệ đệ cũng tranh thù xàm sờ mông nàng.
- Thiếu .. thiếu gia.
Hai tay Huyễn Ảnh bắt được xiêm y của Tề Bắc, bị cây gậy nóng phía dưới của hắn làm toàn thân tê dại. Tề Bắc hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Huyễn Ảnh, bàn tay to hướng đôi vú trắng mềm mại của nàng mà ngắt vài cái. Sau đó bỗng nhiên hắn như bị cái gì đó đốt,nhảy dựng lên, lao ra ngoài. Chạy ra hậu viện, bỗng có một bóng người lao ra. Tề Bắc thắng gấp. Bóng người kia cũng duyên dáng hô to một tiếng, ngã về phía sau. Thân thủ Tề Bắc chụp tới, ôm lấy eo nhỏ của đối phương, nhìn kỹ lại, thì ra là mỹ nhân Đỗ Linh.
- Ngươi không sao chứ.
Tề Bắc hỏi.
- Không có … Sắc lang, hừ!
Đỗ Linh vốn muốn trả lời nhưng liếc mắt thấy tiểu đệ đệ của Tề Bắc vẫn cắm trại . Khuôn mặt nóng rần lên, tức giận hừ một tiếng, hất tay của Tề Bắc ra. Tề Bắc sờ sờ mũi, “ta có sắc thì cũng không có sắc nàng.”
Tề Bắc đi tới khu vực đóng quân của Hắc giáp quân trong phủ thần chủ. Hắc giáp quân đang tiền hành thao luyện mỗi ngày, nhân số tuy ít nhưng khí tức sát phạt cực kỳ nồng đậm, ập vào mặt. Tề Bắc hài lòng gật gật đầu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Đỗ Thọ bên kia đang cầm lấy cây chổi, một bên quét dọn một bên quan sát Hắc giáp quân đang thao luyện, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân một chút. “Tiểu tử này, nếu tôi luyện một chút, cũng là một người khá.” Trong lòng Tề Bắc nghĩ như vậy.
- Ngoan, há miệng nào. Nếu không …
Ánh mắt Tề Bắc càng ngày càng bá đáo, lè lười nhẹ nhàng liếm lấy môi. Mộ Dung Tinh Thần nhất thời có chút bối rối. Trong đầu hiện ra cảnh cái hôn môi hôm đó làm toàn thân nàng tê dại không còn một chút khí lực. Nàng oán hận trợn mắt nhìn Tề Bắc một cái, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cắn lấy trái cây. Hương vị quả trái cây cực kỳ ngọt ngào, chất lỏng chảy xuống họng, mang theo một chút ấm áp, sửa ấm tâm hồn nàng. Tề Bắc mỉm cười, ngón tay sờ nhẹ khuôn mặt trắn mịn xinh đẹp của nàng, độc tố kịch liệt vừa lên đã bị khí tức Thần Long ấn ký triệt tiêu. Ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần khẽ mê ly, nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Tề Bắc mang theo trìu mến và thương yêu. Đây là cảm thụ mà nàng chưa bao giờ trải nghiệm. Tề Bắc dịch ngón lên đi lên, nhẹ nhàng kéo khăn đội đầu của Mộ dung Tinh Thần xuống. Nhất thời, một mái tóc màu bạc buông xuống như một dòng suối nhỏ.
- Nguyệt Tinh Linh!
Tề Bắc sửng sốt một chút, nhìn hai2 cái tai nhọn của Mộ Dung Tinh Thần, trên đó vẫn còn tỏa ra quang bạc của Tinh Linh vân. “Nguyệt Tinh Linh là hoàng tộc tinh linh tộc. Địa vị siêu nhiên, sao lại ….” Nhớ đến chất độc trong cơ thể của Mộ Dung Tinh Thần, ánh mắt của Tề Bắc tràn đầy vẻ lo lắng. “Tinh linh được thế nhân xưng là chủng tộc thiện lương nhất, chẳng lẽ lại hẹp hòi như vậy? Không thể khoan dung cho một tộc nhân bị tật nguyền?” Mộ Dung Tinh Thần cầm lấy khăn đội đầu, che lại mái tóc bạc của mình, sau đó mang diện sa lên. Nàng nhẹ giọng nói:
- Ta hi vọng sẽ có một ngày. Thành Tây Linh sẽ không còn người nào đói bụng và nghèo khó nữa.
Không đợi Tề Bắc đáp lời, thân hình Mộ Dung Tinh Thần vặn vẹo, tàn ảnh còn chưa tán mà người đã tới cửa. Tề Bắc sờ sờ mũi. “Mình đáng sợ như vậy à? Muốn đi mà còn sử dụng Không gian ma pháp Tthuấn Di Thuật, nàng sợ mình thịt luôn à? "
…
…
Biến hoá ở thành Tây Linh diễn ra rất rõ ràng. Bên trong thành đã rất ít vụ đánh nhau, nếu có tranh chấp cần phải động võ, tất cả đều ra ngoài thành tranh cãi đến người chết ta sống. Mà ở khu dân nghèo đang hừng hực khí thế xây dựng những nhà cửa mới, từng dãy nhà gạch ngăn nắp được dựng lên. Nghe nói đây đều là do thành chủ đại nhân tự bỏ tiền ra xây dựng để những người nghèo khổ không có nơi nương tựa sẽ có chỗ che gió che mưa. Thành Tây Linh mặc dù đã bỏ thuế giao dịch nhưng kim tệ mỗi ngày chảy vào túi của Tề Bắc đạt tới mấy trăm vạn, chỉ trong thời gian ngăn ngủi mười ngày, túi tiền của hắn đã hơn ức kim tệ rồi. Bất quá Tề Bắc chi tiêu cũng không ít, chỉ dùng tiền xây dựng khu dân nghèo đã hao phí khổng lồ. Hơn nữa, hắn chiêu mộ binh sĩ đạt đến vạn người thì tiền lương thực và tiền lương dùng hằng ngày cũng rất nhiều. Hiện tại, Tề Bắc đang xếp chân ngồi trên giường, trước mặt là Huyễn Ảnh trong bộ quần áo lót (DG: hay bikini =p~)(Biên: Xem phim hiều mà chưa thấy bộ đồ lót cổ bao giờ à :220:). Trên thân 2 người, bắt đầu xuất hiện sương mù màu vàng.
“Phụt” một tiếng, thân thể mềm mại của Huyễn Ảnh chấn động, phun ra một ngụm máu đen, cả người đổ mồ hôi như mưa. Tề Bắc chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, đỡ lấy Huyễn Ảnh đã xụi lơ, để nàng nằm trên ngực của mình. Kinh mạch thứ mười rốt cuộc cũng thông rồi, còn hai kinh mạch cuối cùng nữa là Huyễn Ảnh sẽ vô sự. Huyễn Ảnh chậm rãi mở mắt ra, trong đối mắt đen hiện lên hai đạo u lục quang quỷ dị nhưng ngay sau đó biến mất.
- Thiếu gia, dường như muội vừa mơ một giấc mộng.
Huyễn Ảnh nỉ non nói.
- Muội mơ thấy gì?
Tề Bắc hỏi, nhưng ánh mắt nhìn chẳm chẳm vào chỗ cao vút trên chiếc áo lót của Huyễn Ảnh (DG: ta thích :180: hí hí :180:)
- Không nhớ rõ.
Huyễn Ảnh nhíu lại đôi mi thanh tú. Cảnh trong mơ kia rất mất trật tử, chỉ nhớ rõ có một đôi mắt u lục nhìn chằm chằm vào nàng. Tề Bắc cười, bẹo mũi của Huyễn Ảnh, khó trách nàng nói giống như một giấc mộng mà không nói nàng nằm mộng.
- Muội cảm giác thân thể nhẹ thanh thoát hơn, toàn thân giống như được gió nâng lên.
Huyễn Ảnh vui vẻ nói.
- Ha ha, nhanh thôi. Nhiều lắm là tám, mười ngày là thân thể của muội sẽ hoàn toàn bình phục.
Tề Bắc cười nói. Mỗi lần khơi thông một đường kinh mạch, hắn cảm giác được có một lực lượng thần bí càng ngày càng lớn mạnh. Khi kinh mạch của nàng hoàn toàn được khơi thông, cỗ lực lượng này sẽ hoàn toàn thức tỉnh sao? Không biết đến lúc đó lại mang đến kinh hỉ như thế nào cho hắn.
- Có thật không?
Huyễn Ảnh hưng phấn mà nhảy dựng lên. Chuyện này, đến Tề Bắc cũng cả kinh. “Tốc độ của nàng sao lại nhanh như vậy? Chỉ một cái lắc mình mà bóng dáng đã biến mất, cả người đã xuất hiện dưới giường.” Huyễn Ảnh hiển nhiên cũng bị hành động của mình làm hết hồn, ngơ ngác thẫn thờ.
- Thiếu gia, vừa rồi muội ra đây bằng cách nào vậy?
Huyễn Ảnh hỏi Tề Bắc.
- Nhảy xuống.
Tề Bắc nói. Huyễn Ảnh kiễng chân nhảy lên một chút. Bất quá tốc độ không được như nãy nhưng cũng làm con mắt Tề Bắc trợn trừng. Huyễn Ảnh vốn là đang mặc áo lót nên khi nàng nhảy lên, đôi tiểu bạch thỏ cứ giãy liên tục, muốn xông ra khỏi áo lót. (DG: hắc hắc :88: ra đi ra đi :88:)
- Tại sao không có cảm giác như hồi nãy nhỉ?
Huyễn Ảnh một bên lầu bầu, một bên tiếp tục lấy sức nhảy lên nhảy xuống. “Dao động thật mãnh liệt a.” (hí hí :180:) , đặc biệt là đôi tiểu bạch thỏ hướng về trước mà nẩy lên xuống liên tục, lộ ra phân nửa, có thể làm người mù sáng mắt ra.(đê ma ma lão TĐ :110:) Tiểu đệ đệ của Tề Bắc như được uống thuốc kích thích, gồng mình vươn vai dữ dội.
- Nhảy nữa, nhảy nữa đi. Muội tự mình gánh lấy hậu quả đó.
Tề Bắc nghiến răng nghiến lợi nói. “Nha đầu này, cố ý câu dẫn bổn thiếu gia à. Khi dễ bổn thiếu gia hiện tại không thế làm trò cầm thú với ngươi à.”
Huyễn Ảnh ngừng lại, đỏ mặt nhìn Tề Bắc. Sau đó thấy tiểu đệ đệ của Tề Bắc đang gióng cờ lập trại, ánh mắt nàng như bị điện giật, vội vàng cúi gầm đầu xuống.
- Tới đây!
Thanh âm Tề Bắc mang theo một chút dục vọng, trầm thấp đi rất nhiều. Huyễn Ảnh rất biết điều mà bò lên giường, ngồi bên cạnh Tề Bắc, tim nàng đập như sấm. Đối với việc trở thành nữ nhân của Tề Bắc, nội tâm của nàng đã sớm giác ngộ. Hơn nữa cũng không có kháng cự, mỗi lần khơi thông kinh mạch, nàng cũng cho Tề Bắc đụng chạm thêm một chút. Tề Bắc ôm Huyễn Ảnh vào trong lòng, tiểu đệ đệ cũng tranh thù xàm sờ mông nàng.
- Thiếu .. thiếu gia.
Hai tay Huyễn Ảnh bắt được xiêm y của Tề Bắc, bị cây gậy nóng phía dưới của hắn làm toàn thân tê dại. Tề Bắc hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Huyễn Ảnh, bàn tay to hướng đôi vú trắng mềm mại của nàng mà ngắt vài cái. Sau đó bỗng nhiên hắn như bị cái gì đó đốt,nhảy dựng lên, lao ra ngoài. Chạy ra hậu viện, bỗng có một bóng người lao ra. Tề Bắc thắng gấp. Bóng người kia cũng duyên dáng hô to một tiếng, ngã về phía sau. Thân thủ Tề Bắc chụp tới, ôm lấy eo nhỏ của đối phương, nhìn kỹ lại, thì ra là mỹ nhân Đỗ Linh.
- Ngươi không sao chứ.
Tề Bắc hỏi.
- Không có … Sắc lang, hừ!
Đỗ Linh vốn muốn trả lời nhưng liếc mắt thấy tiểu đệ đệ của Tề Bắc vẫn cắm trại . Khuôn mặt nóng rần lên, tức giận hừ một tiếng, hất tay của Tề Bắc ra. Tề Bắc sờ sờ mũi, “ta có sắc thì cũng không có sắc nàng.”
Tề Bắc đi tới khu vực đóng quân của Hắc giáp quân trong phủ thần chủ. Hắc giáp quân đang tiền hành thao luyện mỗi ngày, nhân số tuy ít nhưng khí tức sát phạt cực kỳ nồng đậm, ập vào mặt. Tề Bắc hài lòng gật gật đầu, vừa quay đầu thì nhìn thấy Đỗ Thọ bên kia đang cầm lấy cây chổi, một bên quét dọn một bên quan sát Hắc giáp quân đang thao luyện, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân một chút. “Tiểu tử này, nếu tôi luyện một chút, cũng là một người khá.” Trong lòng Tề Bắc nghĩ như vậy.
/149
|