Một đạo ma pháp pháo đột nhiên bắn lên bầu trời thành Tây Linh, đó là tín hiệu cầu viện của Hắc giáp quân
- Gặp phải cao thủ gây rối?
Tề Bắc nhíu mày, thành Tây Linh vốn là trụ sở tiếp tế của đoàn thể Mạo Hiểm Giả, mà thực lực của Mạo Hiểm Giả đoàn thể thì không tầm thường chút nào, thỉnh thoảng, còn xuất hiện các Chiến sĩ và Ma Pháp Sư cao cấp, thậm chí kể cả cường giả Vương phẩm cũng không phải là không có. Tề Bắc sợ người của mình thua thiệt, liền vội vàng mang theo Kim Cương và Độc Nhãn chạy về phía đó.
Tại quảng trường nhỏ trong thành, mấy chục Hắc giáp binh bao vây một nam tử trẻ tuổi lại. Ngoại hình người này cũng bình thường bất quá quần áo hắn đang mặt bộc lộ một cỗ khí chất cao quý, vẻ mặt xấc láo, ngồi dưới chân hắn là một con Ngân Mao Ma Lang khổng lồ. Ngân Mao Ma Lang là một ma thú cấp năm, ngân mao ma lang trưởng thành thực lực tương đương với Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa tốc độ di động cực kỳ mau lẹ, rất khó đối phó. Người bình thường khó mà sở hữu ma thú cấp năm, thế nên tên trẻ tuổi kiêu căng này quả thật có đủ tiền vốn để kiêu ngạo.
- Tước gia, tên tiểu tử này rất là quá đáng, hắn nói dược điếm của Tinh Thần bán thuốc kém chất lương cho hắn nên ra tay đả thương hai nhân viên ngay tại chổ, các huynh đệ chúng ta đang đi tuần tra liền xông tới bắt người, không dè hắn lại sai ma lang đả thương các huynh đệ.
Hoả Liệt chạy tới thuật lại tình huống vừa phát sinh cho Tề Bắc.
- Tình trạng thương vong như thế nào?
Tề Bắc hòi.
- Có hai huynh đệ trọng thương những người còn lại thì không sao.
Hoả Liệt khai báo.
- Thập Tam, Tiểu Cửu đem tên tiểu tử này trói lại cho ta.
Tề Bắc trực tiếp ra lệnh cho hai Ảnh Vệ động thủ, thanh niên này nhìn sơ qua cũng có thực lực Chiến sĩ trung cấp, bất quá thực lực của ma lang bên cạnh hắn lại không thấp. Nếu như phóng thích ma pháp trong thành, không nói tới sự tổn thương đối với người vô tội, mà cả kiến trúc bốn phía cũng không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng. Sác mặt xấc láo của tên nam tử đột nhiên biến đổi, cả người như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ vứt lên không, ngay sau đó bị ăn hai cái bạt tai, từng vòng sáng màu hoàng sắc léo lên đem hắn trói lại. Mà đầu Ngân Mao Ma Lang kia cũng bị một thanh trọng kiếm đánh vào đầu, gào lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh. Nhưng đầu ma lang sau khi ngất đi liền đột nhiên hoá thành một đạo ngân quang chui vào trong giới chỉ có hình thù kỳ lạ trên ngón tay nam tử. Con ngươi Tề Bắc thoáng co rút lại, ngự thú giới trong truyền thuyết, chỉ có đệ tử của Ngự Thú Trang một trong Ngũ Đại Thánh Địa mới có thể sở hữu được giới chỉ này.
- Các ngươi xong đời rồi, các ngươi có biết ta là ai hay không? Biết điều thì nhanh thả ta ra bằng không cả thành Tây Linh này sẽ hoá thành tro bụi.
Nam tử trẽ tuổi này lớn tiếng rống lên, giới chỉ trên ngón tay chợt loé lên, một dám nhân diện văn (muỗi mặt người) chợt xuất hiện rồi phóng lên cao. Tiểu Cửu vung ma trượng lên một đạo sóng hoàng sắc quét qua, lập tức làm đám muỗi kia rơi xuống. Sau đó, Tiểu Cửu tạo nên một cấm chế bao bọc Ngự Thú Giới của nam tử này lại.
- Chủ nhân, đây là đệ tử của Ngự Thú Trang, phải xử lý như thế nào?
Tiểu Cửu nhẹ giọng hỏi.
- Mang về phủ thành chủ trước rồi hãy nói.
Tề Bắc cũng có chút đau đầu, thành Tây Linh vừa mới an ổn được một chút thì lại chọc phải Ngự Thú Trang là một trong ngũ Đại Thánh Địa. Nam tử trẻ tuổi một bên kêu gào, một bên bị áp giải tới phủ thành chủ, vẻ mặt vẫn tràn đầy ngạo khí và xấc láo. Dĩ nhiên hắn không tin đám người Tề Bắc có thể hạ thủ đối với hắn.
- Câm miệng, ngươi thực là ồn ào.
Tề Bắc nghe hắn kêu gào cũng cảm thấy phiền phức.
- Tức cười, ngươi sắp chết đến nơi rồi còn gáy, các ngươi biết ta là ai không?
Nam tử trẻ tuổi này nhìn Tề Bắc như nhìn một người chết.
“Bốp!” Tề Bắc giơ tay lên, tát một cái đau biếng.
- Không quản ngươi là ai, đây là địa bàn của bổn thiếu gia, khôn hồn thì khiêm tốn một chút cho ta.
Tề Bắc lạnh lùng nói.
- Ngươi...Ngươi dám đánh ta, khi sư tỷ của ta tới, ngươi nhất định sẽ chết.
Nam tử trẽ tuổi gào thét lên như thể cha mẹ mình đã chết rồi.
- Ngươi mà còn nói nữa, bổn thiếu gia liền giết ngươi sau đó đốt thành tro, đương nhiên không ai biết được ngươi đang ở trong tay bổn thiếu gia.
Ánh mắt Tề Bắc lấp loé hung quang. Nam tử trẻ tuổi bị Tề Bắc làm cho giật mình vội vàn ngậm miệng lại. “Cái gì mà đệ tử Thánh Địa, chỉ toàn là một bọn ngu ngốc.” Tề Bắc sai người nhốt nam tử trẻ tuổi nhốt vào doanh trướng có khả năng ngăn cách khí tức với bên ngoài, đồng thời suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì. Tuy ngoài miệng hắn nói có thễ thẳng tay thủ tiêu nam tử này nhưng thật sự có thể thẳng tay hành sự không kiêng nể Ngũ Đại Thánh Địa được sao, đó là một lưc lượng siêu thoát phàm tục, đủ để bóp chết hắn như bóp chết một con kiến vậy. Việc này ở thành Tây Linh có nhiều người chứng kiến rất khó giứ bí mật, chỉ cần dụng tâm tra xét nhất định có thể tìm ra manh mối, nếu như vị sư tỷ trong lời nam tử kia đến thì e rằng sẽ nhanh chóng tìm đến cửa.
Lúc này tại cửa khầu biên giới Man Hoang, trong một đám người có hai nữ tử đang cưỡi trên một đầu Hoàng Kim sư tử. Hoàng Kim Sư Tử Vương là ma thú cấp sáu, mạnh ngàng với cường giả Vương phẩm.
- Đại sư tỷ, tiểu tử Địch Á (Diya) kia đi ra ngoài mua ít đồ sao lại lâu thế nhỉ? Cưỡi con Ngân Mao Ma Lang kia mà chạy thì cần nửa canh giờ là cùng, hiện tại đã hơn ba canh giờ rồi mà cả cái bóng người cũng không thấy.
Một cô gái ước chừng mười sáu mười bảy tuổi có vóc người yểu điệu, mở miệng phàn nàn. Nàng có làn da khá đen, trông hơi khó nhìn nhưng so với hai mươi mấy cô gái khác xung quanh thì nàng thật giống như một đóa hoa dại nhỏ đáng thương. Cô gái còn lại có diện mạo khá tuyệt mỹ, mi mắt cong dài, ánh mắt trong vắt như hồ thu, đôi mi thanh tú khẽ chau lại thoáng hiện một chút u buồn man mác.
- Đi, chúng ta đi thành Tây Linh xem một chút.
Thiếu nữ nói. Hoàng Kim Sư Tử hóa thành một đạo kim quang hướng thành Tây Linh phóng tới. Hai nàng vừa xuyên qua cửa thành thì đã có người chạy đi báo cáo với Tề Bắc, dù sao các nàng cưỡi Hoàng Kim Sư Tử cũng rất là dọa người.
- Tiểu Lê, phóng xuất truy tung nhân diện văn (muỗi mặt người) xem Địch Á có phải bị chốn phôn hoa này quyến rũ làm cho mê mẫn đến quên cả đường về hay không.
Người được gọi là đại sư tỷ nói. Giới chỉ trong tay tiểu Hắc muội (muội muội mặt đen) chợt lóe, một đám Nhân diện văn nhanh chóng tản ra xung quanh, đám muỗi này giống hệt đám muỗi mà thanh niên kia thả ra để báo tin bất quá còn chưa kịp tản ra thì bị ma pháp của Tiểu Cửu tiêu diệt.
- Chúng ta trước đi tìm một cái tửu lâu nghỉ chân trước. Trời cũng đã tối, sáng mai sẽ lên đường sớm.
Đại sư tỷ nói. Hai nàng liền tìm một tửu lâu hạng sang nghỉ chân đồng thời đợi nhân diện văn truyền lại tin tức. Một hồi sau, đám nhân diện văn lục tục trở về, thông báo có phát hiện khí tức của Địch Á nhưng không tìm được tung tích của hắn.
- Đại sư tỷ, Địch Á sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tiểu Hắc muội muội có chút lo lắng hỏi.
- Bên cạnh hắn có Ngân Mao Ma Lang, mà cho dù gặp phải công kích cũng có thể phóng xuất Nhân diện văn để truyền tin tức về, trừ khi hắn gặp phải cường giả Vương cấp.
Đại sư tỷ cân nhắc nói.
- Vậy hắn chỉ cần báo ra danh tự Ngự Thú Trang hẳn là không có gì xảy ra.
Tiểu Hắc muội muội nói. Đại sư tỷ lắc đầu nói:
- Còn có một khả năng nữa, với tính cách tự cao tự đại của Địch Á, chẳng may bị người ta khống chế lại còn xuất khẩu cuồng ngôn, đối phương e sợ sự trả thù từ Ngự Thú Trang chúng ta, liền đem hắn diệt khẩu.
Tiểu Hắc muội muội cực kỳ hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
- Chúng ta ra ngoài, tìm vài người hỏi thăm một chút, lúc chiều ở cửa thành ta có thấy bố cáo thành Tây Linh cấm tư đấu, nếu Địch Á ở thành Tây Linh gặp chuyện không may, nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý.
Đại sư tỷ hiển nhiên là người từng trải, kinh nghiện phong phú, lập tức suy nghĩ ra biện pháp. Nhưng vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ
- Người nào?
Tiểu Hắc muội muội hỏi.
- Thành chủ thành Tây Linh, Nặc Đức Tề Bắc.
Bên ngoài liền vang lên một thanh âm trầm thấp.
- Gặp phải cao thủ gây rối?
Tề Bắc nhíu mày, thành Tây Linh vốn là trụ sở tiếp tế của đoàn thể Mạo Hiểm Giả, mà thực lực của Mạo Hiểm Giả đoàn thể thì không tầm thường chút nào, thỉnh thoảng, còn xuất hiện các Chiến sĩ và Ma Pháp Sư cao cấp, thậm chí kể cả cường giả Vương phẩm cũng không phải là không có. Tề Bắc sợ người của mình thua thiệt, liền vội vàng mang theo Kim Cương và Độc Nhãn chạy về phía đó.
Tại quảng trường nhỏ trong thành, mấy chục Hắc giáp binh bao vây một nam tử trẻ tuổi lại. Ngoại hình người này cũng bình thường bất quá quần áo hắn đang mặt bộc lộ một cỗ khí chất cao quý, vẻ mặt xấc láo, ngồi dưới chân hắn là một con Ngân Mao Ma Lang khổng lồ. Ngân Mao Ma Lang là một ma thú cấp năm, ngân mao ma lang trưởng thành thực lực tương đương với Ma Pháp Sư cao cấp, hơn nữa tốc độ di động cực kỳ mau lẹ, rất khó đối phó. Người bình thường khó mà sở hữu ma thú cấp năm, thế nên tên trẻ tuổi kiêu căng này quả thật có đủ tiền vốn để kiêu ngạo.
- Tước gia, tên tiểu tử này rất là quá đáng, hắn nói dược điếm của Tinh Thần bán thuốc kém chất lương cho hắn nên ra tay đả thương hai nhân viên ngay tại chổ, các huynh đệ chúng ta đang đi tuần tra liền xông tới bắt người, không dè hắn lại sai ma lang đả thương các huynh đệ.
Hoả Liệt chạy tới thuật lại tình huống vừa phát sinh cho Tề Bắc.
- Tình trạng thương vong như thế nào?
Tề Bắc hòi.
- Có hai huynh đệ trọng thương những người còn lại thì không sao.
Hoả Liệt khai báo.
- Thập Tam, Tiểu Cửu đem tên tiểu tử này trói lại cho ta.
Tề Bắc trực tiếp ra lệnh cho hai Ảnh Vệ động thủ, thanh niên này nhìn sơ qua cũng có thực lực Chiến sĩ trung cấp, bất quá thực lực của ma lang bên cạnh hắn lại không thấp. Nếu như phóng thích ma pháp trong thành, không nói tới sự tổn thương đối với người vô tội, mà cả kiến trúc bốn phía cũng không cách nào thoát khỏi ảnh hưởng. Sác mặt xấc láo của tên nam tử đột nhiên biến đổi, cả người như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ vứt lên không, ngay sau đó bị ăn hai cái bạt tai, từng vòng sáng màu hoàng sắc léo lên đem hắn trói lại. Mà đầu Ngân Mao Ma Lang kia cũng bị một thanh trọng kiếm đánh vào đầu, gào lên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh. Nhưng đầu ma lang sau khi ngất đi liền đột nhiên hoá thành một đạo ngân quang chui vào trong giới chỉ có hình thù kỳ lạ trên ngón tay nam tử. Con ngươi Tề Bắc thoáng co rút lại, ngự thú giới trong truyền thuyết, chỉ có đệ tử của Ngự Thú Trang một trong Ngũ Đại Thánh Địa mới có thể sở hữu được giới chỉ này.
- Các ngươi xong đời rồi, các ngươi có biết ta là ai hay không? Biết điều thì nhanh thả ta ra bằng không cả thành Tây Linh này sẽ hoá thành tro bụi.
Nam tử trẽ tuổi này lớn tiếng rống lên, giới chỉ trên ngón tay chợt loé lên, một dám nhân diện văn (muỗi mặt người) chợt xuất hiện rồi phóng lên cao. Tiểu Cửu vung ma trượng lên một đạo sóng hoàng sắc quét qua, lập tức làm đám muỗi kia rơi xuống. Sau đó, Tiểu Cửu tạo nên một cấm chế bao bọc Ngự Thú Giới của nam tử này lại.
- Chủ nhân, đây là đệ tử của Ngự Thú Trang, phải xử lý như thế nào?
Tiểu Cửu nhẹ giọng hỏi.
- Mang về phủ thành chủ trước rồi hãy nói.
Tề Bắc cũng có chút đau đầu, thành Tây Linh vừa mới an ổn được một chút thì lại chọc phải Ngự Thú Trang là một trong ngũ Đại Thánh Địa. Nam tử trẻ tuổi một bên kêu gào, một bên bị áp giải tới phủ thành chủ, vẻ mặt vẫn tràn đầy ngạo khí và xấc láo. Dĩ nhiên hắn không tin đám người Tề Bắc có thể hạ thủ đối với hắn.
- Câm miệng, ngươi thực là ồn ào.
Tề Bắc nghe hắn kêu gào cũng cảm thấy phiền phức.
- Tức cười, ngươi sắp chết đến nơi rồi còn gáy, các ngươi biết ta là ai không?
Nam tử trẻ tuổi này nhìn Tề Bắc như nhìn một người chết.
“Bốp!” Tề Bắc giơ tay lên, tát một cái đau biếng.
- Không quản ngươi là ai, đây là địa bàn của bổn thiếu gia, khôn hồn thì khiêm tốn một chút cho ta.
Tề Bắc lạnh lùng nói.
- Ngươi...Ngươi dám đánh ta, khi sư tỷ của ta tới, ngươi nhất định sẽ chết.
Nam tử trẽ tuổi gào thét lên như thể cha mẹ mình đã chết rồi.
- Ngươi mà còn nói nữa, bổn thiếu gia liền giết ngươi sau đó đốt thành tro, đương nhiên không ai biết được ngươi đang ở trong tay bổn thiếu gia.
Ánh mắt Tề Bắc lấp loé hung quang. Nam tử trẻ tuổi bị Tề Bắc làm cho giật mình vội vàn ngậm miệng lại. “Cái gì mà đệ tử Thánh Địa, chỉ toàn là một bọn ngu ngốc.” Tề Bắc sai người nhốt nam tử trẻ tuổi nhốt vào doanh trướng có khả năng ngăn cách khí tức với bên ngoài, đồng thời suy nghĩ bước kế tiếp nên làm gì. Tuy ngoài miệng hắn nói có thễ thẳng tay thủ tiêu nam tử này nhưng thật sự có thể thẳng tay hành sự không kiêng nể Ngũ Đại Thánh Địa được sao, đó là một lưc lượng siêu thoát phàm tục, đủ để bóp chết hắn như bóp chết một con kiến vậy. Việc này ở thành Tây Linh có nhiều người chứng kiến rất khó giứ bí mật, chỉ cần dụng tâm tra xét nhất định có thể tìm ra manh mối, nếu như vị sư tỷ trong lời nam tử kia đến thì e rằng sẽ nhanh chóng tìm đến cửa.
Lúc này tại cửa khầu biên giới Man Hoang, trong một đám người có hai nữ tử đang cưỡi trên một đầu Hoàng Kim sư tử. Hoàng Kim Sư Tử Vương là ma thú cấp sáu, mạnh ngàng với cường giả Vương phẩm.
- Đại sư tỷ, tiểu tử Địch Á (Diya) kia đi ra ngoài mua ít đồ sao lại lâu thế nhỉ? Cưỡi con Ngân Mao Ma Lang kia mà chạy thì cần nửa canh giờ là cùng, hiện tại đã hơn ba canh giờ rồi mà cả cái bóng người cũng không thấy.
Một cô gái ước chừng mười sáu mười bảy tuổi có vóc người yểu điệu, mở miệng phàn nàn. Nàng có làn da khá đen, trông hơi khó nhìn nhưng so với hai mươi mấy cô gái khác xung quanh thì nàng thật giống như một đóa hoa dại nhỏ đáng thương. Cô gái còn lại có diện mạo khá tuyệt mỹ, mi mắt cong dài, ánh mắt trong vắt như hồ thu, đôi mi thanh tú khẽ chau lại thoáng hiện một chút u buồn man mác.
- Đi, chúng ta đi thành Tây Linh xem một chút.
Thiếu nữ nói. Hoàng Kim Sư Tử hóa thành một đạo kim quang hướng thành Tây Linh phóng tới. Hai nàng vừa xuyên qua cửa thành thì đã có người chạy đi báo cáo với Tề Bắc, dù sao các nàng cưỡi Hoàng Kim Sư Tử cũng rất là dọa người.
- Tiểu Lê, phóng xuất truy tung nhân diện văn (muỗi mặt người) xem Địch Á có phải bị chốn phôn hoa này quyến rũ làm cho mê mẫn đến quên cả đường về hay không.
Người được gọi là đại sư tỷ nói. Giới chỉ trong tay tiểu Hắc muội (muội muội mặt đen) chợt lóe, một đám Nhân diện văn nhanh chóng tản ra xung quanh, đám muỗi này giống hệt đám muỗi mà thanh niên kia thả ra để báo tin bất quá còn chưa kịp tản ra thì bị ma pháp của Tiểu Cửu tiêu diệt.
- Chúng ta trước đi tìm một cái tửu lâu nghỉ chân trước. Trời cũng đã tối, sáng mai sẽ lên đường sớm.
Đại sư tỷ nói. Hai nàng liền tìm một tửu lâu hạng sang nghỉ chân đồng thời đợi nhân diện văn truyền lại tin tức. Một hồi sau, đám nhân diện văn lục tục trở về, thông báo có phát hiện khí tức của Địch Á nhưng không tìm được tung tích của hắn.
- Đại sư tỷ, Địch Á sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tiểu Hắc muội muội có chút lo lắng hỏi.
- Bên cạnh hắn có Ngân Mao Ma Lang, mà cho dù gặp phải công kích cũng có thể phóng xuất Nhân diện văn để truyền tin tức về, trừ khi hắn gặp phải cường giả Vương cấp.
Đại sư tỷ cân nhắc nói.
- Vậy hắn chỉ cần báo ra danh tự Ngự Thú Trang hẳn là không có gì xảy ra.
Tiểu Hắc muội muội nói. Đại sư tỷ lắc đầu nói:
- Còn có một khả năng nữa, với tính cách tự cao tự đại của Địch Á, chẳng may bị người ta khống chế lại còn xuất khẩu cuồng ngôn, đối phương e sợ sự trả thù từ Ngự Thú Trang chúng ta, liền đem hắn diệt khẩu.
Tiểu Hắc muội muội cực kỳ hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Vậy phải làm sao?
- Chúng ta ra ngoài, tìm vài người hỏi thăm một chút, lúc chiều ở cửa thành ta có thấy bố cáo thành Tây Linh cấm tư đấu, nếu Địch Á ở thành Tây Linh gặp chuyện không may, nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý.
Đại sư tỷ hiển nhiên là người từng trải, kinh nghiện phong phú, lập tức suy nghĩ ra biện pháp. Nhưng vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ
- Người nào?
Tiểu Hắc muội muội hỏi.
- Thành chủ thành Tây Linh, Nặc Đức Tề Bắc.
Bên ngoài liền vang lên một thanh âm trầm thấp.
/149
|