- Tiêu tiểu hữu, cái kia thực sự chỉ là Hắc Thủy Kim?
Y Vân bước lên cùng Tiêu Phàm, tiến đến bên cạnh hắn thấp giọng hỏi.
Hướng Vinh cũng lộ ra vẻ tò mò, với hiểu biết của bọn hắn về Tiêu Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không hứng thú với một khối Tam Phẩm Hắc Thủy Kim.
- Không phải Hắc Thủy Kim, chẳng lẽ là cái gì?
Tiêu Phàm cười thần bí.
Y Vân cùng Hướng Vinh hai người bĩu môi, bộ dáng tin ngươi mới là lạ.
- Được rồi, không lừa được các ngươi.
Tiêu Phàm đột nhiên thần sắc nghiêm lại, nhìn Hướng Vinh nói:
- Hướng Lão, có hòn đá màu đen này, chữa khỏi cho ngươi nắm chắc đến bảy phần!
- Cái gì?
Hướng Vinh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cơ thể hơi run lên, trong lòng kích động tới cực điểm.
- Hòn đá màu đen kia rốt cuộc là cái gì?
Y Vân cũng kinh ngạc không thôi, một khối tảng đá vụn chẳng lẽ còn có thể khiến cho Chiến Hồn dị biến?
Nếu như thực sự là thế, vậy thạch đầu này coi như nghịch thiên.
- Không phải như các ngươi nghĩ, về phần là cái gì, đến thời điểm sẽ nói cho các ngươi.
Tiêu Phàm lắc đầu, để hai người tò mò.
- Cũng được, ở đây nhiều người phức tạp, trở về rồi hãy nói.
Hướng Vinh vội vàng gật đầu, việc này liên quan sinh tử đại sự của hắn, cần hết sức cẩn thận.
Ba người một thú tiếp tục đi dạo, hai người Y Vân và Hướng Vinh cũng ngứa tay, mua mấy thứ đồ vật tốt.
Trong lúc đó, Tiêu Phàm còn mua thêm ba Thất Giai Hồn Tinh hết 30 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch. Đương nhiên, Thất Giai Hồn Tinh này cũng không phải là cho hắn dùng, mà là cho Tiểu Kim ăn.
Khi thấy Tiểu Kim đem Thất Giai Hồn Tinh làm đồ ăn vặt, Y Vân và Hướng Vinh bị đả kích nặng nề. Ba Thất Giai Hồn Tinh, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn thì đủ cho một tu sĩ đột phá Chiến Hoàng cảnh.
Nhưng cái này vẻn vẹn lại chỉ là đồ ăn vặt cho một Hồn Thú, điều này hai người làm sao tiếp nhận nổi?
Quan trọng là sau khi Tiểu Kim ăn ba viên Thất Giai Hồn Tinh, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu đột phá nào, tựa như không phát sinh bất kỳ sự tình nào.
- Chủ nhân nó là quái vật, sủng vật này cũng là quái vật đi.
Trong lòng Y Vân và Hướng Vinh cảm thán.
- Phải rồi, Hướng Lão, ta cần mấy loại linh dược, nếu như ngươi có thể gom góp được, xác xuất thành công có thể tăng thêm một phần. Đương nhiên, nếu như không tìm thấy thì cũng thôi vậy.
Tiêu Phàm đột nhiên lại lấy ra một toa thuốc.
Hướng Vinh tất nhiên là không chút do dự nhận lấy, một phần hi vọng đối với hắn mà nói lại cực kỳ quan trọng.
Trên phương thuốc ghi lại hai mươi loại Dược Tài, liếc qua một cái, có chừng mười lăm loại Lục Phẩm linh dược, ba loại Thất Phẩm linh dược, mười tám loại Dược Tài này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Nhưng mà có một loại Bát Phẩm Linh Dược Ngọc Cơ Hoa lại khiến hắn nhíu mày. Bát Phẩm Linh Dược, cho dù tại Ly Hỏa Đế Đô cũng cực kỳ hiếm có.
Không nói giá trị nổi bật, cho dù có đủ Hồn Thạch cũng không nhất định có thể mua được.
- Tiêu huynh đệ, Ngọc Cơ Hoa này rất khó tìm.
Hướng Vinh đắng chát cười nói.
Tiêu Phàm cũng cau mày một cái, mặc dù Ngọc Cơ Hoa này cũng không phải dùng để trị liệu cho Hướng Vinh, nhưng là một trong những dược liệu để trị chân cho Phong Lang. Nếu như tìm không thấy Ngọc Cơ Hoa, muốn chữa chân cho Phong Lang sẽ rất khó.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Hướng Vinh trong lòng tràn đầy cảm kích, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang lo lắng cho hắn.
Hắn không biết là dược liệu chữa trị cho hắn, Tiêu Phàm đã chuẩn bị kỹ càng, trong đó một vị chủ dược tên là Tử Đan Tham, lần trước vừa hay ở Quan Tiểu Thất đã lấy được một gốc.
- Hướng Lão, Ngọc Cơ Hoa này ta có nghe nói qua, có vẻ như không lâu trước đó Sở gia có lấy được một gốc ở hội đấu giá trước.
Y Vân một bên đột nhiên mở miệng nói.
- Sở gia?
Trong mắt Hướng Vinh lóe lên vẻ kích động, sau đó lại lộ ra vẻ khổ sở:
- Vậy gốc Ngọc Cơ Hoa này cơ bản không khả năng lấy được.
Vừa nghe đến hai chữ Sở, trong mắt Tiêu Phàm cũng lóe qua tia ngưng trọng, trong đầu nhớ tới hai nữ tử trong Thương Mang Cốc, không phải đều là người Sở gia sao?
- Tam Gia, gốc cây Ngọc Cơ Hoa kia của Sở gia là ở đấu giá nào có được?
Tiêu Phàm hỏi.
- Cửu Tiêu Thương Hội, có điều Bát Phẩm Linh Dược, cơ hồ là có thể ngộ nhưng không thể cầu, rất ít xuất hiện gốc thứ hai.
Y Vân lắc đầu thở dài:
- Ta nghe nói Thiếu Chủ Sở gia, Sở Khinh Cuồng hình như trúng độc, khắp nơi tìm dược, Ngọc Cơ Hoa này hẳn là để cứu Sở Khinh Cuồng.
- Sở Khinh Cuồng?
Nghe được ba chữ, con ngươi Hướng Vinh hơi hơi co rụt lại.
Tiêu Phàm lại lơ đễnh, bởi vì hắn căn bản chưa nghe qua cái tên này, hỏi:
- Vậy nếu như ta có thể chữa độc của Sở Khinh Cuồng, có phải sẽ có được Ngọc Cơ Hoa?
- Nếu như ngươi tự tin, có thể thử một lần. Sở Khinh Cuồng là đệ nhất thiên tài Sở gia, đừng nói tốn một gốc Ngọc Cơ Hoa, dù phải gấp mười lần, trăm lần, Sở gia đoán chừng cũng sẽ tiếc.
Y Vân khẳng định nói.
- Y huynh, ngươi quen người Sở, có thể qua chào hỏi.
Hướng Vinh khẩn cầu nhìn Y Vân nói.
- Ta có thể thử xem, về phần có thành công không thì khó nói.
Y Vân gật gật đầu nói.
- Đa tạ Y huynh.
Hướng Vinh hơi chắp tay, hít sâu một hơi nói.
- Vậy làm phiền Tam Gia.
Tiêu Phàm cũng gật đầu. Nếu chỉ là giải độc, hắn nhất định có biện pháp, có thể thành công hay không hắn không biết, nhưng chí ít có thể thử một lần.
- Ha ha, vậy mà là Ô Mộc Căn cắt ra ngàn năm, vận khí không tệ. Hơn nữa, Ô Mộc Căn này phẩm chất tốt, có thể bán giá cao.
- Huynh đệ, Ô Mộc Căn ta ra 3 vạn!
- Ta ra 4 vạn!
- 4 vạn 5000!
Đột nhiên, một trận thanh âm náo nhiệt truyền đến, Tiêu Phàm ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía cách đó không xa.
Nơi đó tụ tập không ít người, vây chật như nêm, tất cả ánh mắt mọi người đều sục sôi.
- Họ đang làm cái gì vậy?
Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng nghi hoặc nói, nhiều người vây quanh như vậy, còn đấu giá kịch liệt như thế, trong nháy mắt đẩy lên sự hiếu kỳ của hắn.
- Bọn họ đang đánh cược thạch, Tiêu tiểu hữu mới từ Hoàng Triều đến, không biết cũng rất bình thường.
Y Vân cười cười.
- Cược thạch?
Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới cái gì, kiếp trước không phải cũng có cái nghề này à, một chút khoáng thạch dưới mặt đất chôn vô số tuế nguyệt, đi qua tuế nguyệt biến thiên, trong viên đá có khả năng chứa Phỉ Thúy cực kỳ trân quý.
- Không sai, trừ Sinh Tử Đấu Trường, cái ngành nghề nóng thứ hai chính là cược thạch. Những thạch đầu này đều là từ trong cổ địa khai thác ra, bên trong có khả năng ẩn chứa linh dược trân quý, cũng có khả năng chứa quáng thạch hiếm có.
Y Vân giải thích nói.
Sau đó lại bổ sung một câu:
- Chỉ là chút cổ thạch này có thể ngăn cách Hồn Lực dò xét, muốn phán đoán bên trong có kỳ vật hay không, vậy thì phải dựa vào nhãn lực cùng kinh nghiệm, Tiêu tiểu hữu có muốn hay thử một chút không?
- Xem ra Tam Gia bình thường chơi không ít nha.
Tiêu Phàm cười cười, đối với cái nghề này, hắn không cảm thấy hứng thú lắm.
Thứ nhất hắn không có nhãn lực cùng kinh nghiệm kia, thứ hai, đây hoàn toàn là một ngành đánh bạc, có ít người một đêm chợt giàu, cũng có một số người một đêm biến thành kẻ nghèo.
- Aizz, ta cược một lần liền thua một lần a.
Y Vân thán một hơi, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Có điều, dù sao cũng có nhiều thời gian, không mua một khối thạch đầu thử xem, trong lòng thực có cảm giác khó chịu.
- Vậy thì thử xem.
Tiêu Phàm không có ý quấy rầy nhã hứng Y Vân, dù sao hắn chỉ là một người xem náo nhiệt, không quan tâm việc chậm trễ thời gian.
- Qua đó nào, đợi một lúc hai vị cho ta mở tầm mắt.
Y Vân lập tức ma quyền sát chưởng, nơi nào còn mảy may phong độ cường giả Chiến Hoàng, vén tay áo lên, liền lẫn vào trong đám người.
Y Vân bước lên cùng Tiêu Phàm, tiến đến bên cạnh hắn thấp giọng hỏi.
Hướng Vinh cũng lộ ra vẻ tò mò, với hiểu biết của bọn hắn về Tiêu Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không hứng thú với một khối Tam Phẩm Hắc Thủy Kim.
- Không phải Hắc Thủy Kim, chẳng lẽ là cái gì?
Tiêu Phàm cười thần bí.
Y Vân cùng Hướng Vinh hai người bĩu môi, bộ dáng tin ngươi mới là lạ.
- Được rồi, không lừa được các ngươi.
Tiêu Phàm đột nhiên thần sắc nghiêm lại, nhìn Hướng Vinh nói:
- Hướng Lão, có hòn đá màu đen này, chữa khỏi cho ngươi nắm chắc đến bảy phần!
- Cái gì?
Hướng Vinh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cơ thể hơi run lên, trong lòng kích động tới cực điểm.
- Hòn đá màu đen kia rốt cuộc là cái gì?
Y Vân cũng kinh ngạc không thôi, một khối tảng đá vụn chẳng lẽ còn có thể khiến cho Chiến Hồn dị biến?
Nếu như thực sự là thế, vậy thạch đầu này coi như nghịch thiên.
- Không phải như các ngươi nghĩ, về phần là cái gì, đến thời điểm sẽ nói cho các ngươi.
Tiêu Phàm lắc đầu, để hai người tò mò.
- Cũng được, ở đây nhiều người phức tạp, trở về rồi hãy nói.
Hướng Vinh vội vàng gật đầu, việc này liên quan sinh tử đại sự của hắn, cần hết sức cẩn thận.
Ba người một thú tiếp tục đi dạo, hai người Y Vân và Hướng Vinh cũng ngứa tay, mua mấy thứ đồ vật tốt.
Trong lúc đó, Tiêu Phàm còn mua thêm ba Thất Giai Hồn Tinh hết 30 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch. Đương nhiên, Thất Giai Hồn Tinh này cũng không phải là cho hắn dùng, mà là cho Tiểu Kim ăn.
Khi thấy Tiểu Kim đem Thất Giai Hồn Tinh làm đồ ăn vặt, Y Vân và Hướng Vinh bị đả kích nặng nề. Ba Thất Giai Hồn Tinh, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn thì đủ cho một tu sĩ đột phá Chiến Hoàng cảnh.
Nhưng cái này vẻn vẹn lại chỉ là đồ ăn vặt cho một Hồn Thú, điều này hai người làm sao tiếp nhận nổi?
Quan trọng là sau khi Tiểu Kim ăn ba viên Thất Giai Hồn Tinh, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu đột phá nào, tựa như không phát sinh bất kỳ sự tình nào.
- Chủ nhân nó là quái vật, sủng vật này cũng là quái vật đi.
Trong lòng Y Vân và Hướng Vinh cảm thán.
- Phải rồi, Hướng Lão, ta cần mấy loại linh dược, nếu như ngươi có thể gom góp được, xác xuất thành công có thể tăng thêm một phần. Đương nhiên, nếu như không tìm thấy thì cũng thôi vậy.
Tiêu Phàm đột nhiên lại lấy ra một toa thuốc.
Hướng Vinh tất nhiên là không chút do dự nhận lấy, một phần hi vọng đối với hắn mà nói lại cực kỳ quan trọng.
Trên phương thuốc ghi lại hai mươi loại Dược Tài, liếc qua một cái, có chừng mười lăm loại Lục Phẩm linh dược, ba loại Thất Phẩm linh dược, mười tám loại Dược Tài này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Nhưng mà có một loại Bát Phẩm Linh Dược Ngọc Cơ Hoa lại khiến hắn nhíu mày. Bát Phẩm Linh Dược, cho dù tại Ly Hỏa Đế Đô cũng cực kỳ hiếm có.
Không nói giá trị nổi bật, cho dù có đủ Hồn Thạch cũng không nhất định có thể mua được.
- Tiêu huynh đệ, Ngọc Cơ Hoa này rất khó tìm.
Hướng Vinh đắng chát cười nói.
Tiêu Phàm cũng cau mày một cái, mặc dù Ngọc Cơ Hoa này cũng không phải dùng để trị liệu cho Hướng Vinh, nhưng là một trong những dược liệu để trị chân cho Phong Lang. Nếu như tìm không thấy Ngọc Cơ Hoa, muốn chữa chân cho Phong Lang sẽ rất khó.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Hướng Vinh trong lòng tràn đầy cảm kích, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang lo lắng cho hắn.
Hắn không biết là dược liệu chữa trị cho hắn, Tiêu Phàm đã chuẩn bị kỹ càng, trong đó một vị chủ dược tên là Tử Đan Tham, lần trước vừa hay ở Quan Tiểu Thất đã lấy được một gốc.
- Hướng Lão, Ngọc Cơ Hoa này ta có nghe nói qua, có vẻ như không lâu trước đó Sở gia có lấy được một gốc ở hội đấu giá trước.
Y Vân một bên đột nhiên mở miệng nói.
- Sở gia?
Trong mắt Hướng Vinh lóe lên vẻ kích động, sau đó lại lộ ra vẻ khổ sở:
- Vậy gốc Ngọc Cơ Hoa này cơ bản không khả năng lấy được.
Vừa nghe đến hai chữ Sở, trong mắt Tiêu Phàm cũng lóe qua tia ngưng trọng, trong đầu nhớ tới hai nữ tử trong Thương Mang Cốc, không phải đều là người Sở gia sao?
- Tam Gia, gốc cây Ngọc Cơ Hoa kia của Sở gia là ở đấu giá nào có được?
Tiêu Phàm hỏi.
- Cửu Tiêu Thương Hội, có điều Bát Phẩm Linh Dược, cơ hồ là có thể ngộ nhưng không thể cầu, rất ít xuất hiện gốc thứ hai.
Y Vân lắc đầu thở dài:
- Ta nghe nói Thiếu Chủ Sở gia, Sở Khinh Cuồng hình như trúng độc, khắp nơi tìm dược, Ngọc Cơ Hoa này hẳn là để cứu Sở Khinh Cuồng.
- Sở Khinh Cuồng?
Nghe được ba chữ, con ngươi Hướng Vinh hơi hơi co rụt lại.
Tiêu Phàm lại lơ đễnh, bởi vì hắn căn bản chưa nghe qua cái tên này, hỏi:
- Vậy nếu như ta có thể chữa độc của Sở Khinh Cuồng, có phải sẽ có được Ngọc Cơ Hoa?
- Nếu như ngươi tự tin, có thể thử một lần. Sở Khinh Cuồng là đệ nhất thiên tài Sở gia, đừng nói tốn một gốc Ngọc Cơ Hoa, dù phải gấp mười lần, trăm lần, Sở gia đoán chừng cũng sẽ tiếc.
Y Vân khẳng định nói.
- Y huynh, ngươi quen người Sở, có thể qua chào hỏi.
Hướng Vinh khẩn cầu nhìn Y Vân nói.
- Ta có thể thử xem, về phần có thành công không thì khó nói.
Y Vân gật gật đầu nói.
- Đa tạ Y huynh.
Hướng Vinh hơi chắp tay, hít sâu một hơi nói.
- Vậy làm phiền Tam Gia.
Tiêu Phàm cũng gật đầu. Nếu chỉ là giải độc, hắn nhất định có biện pháp, có thể thành công hay không hắn không biết, nhưng chí ít có thể thử một lần.
- Ha ha, vậy mà là Ô Mộc Căn cắt ra ngàn năm, vận khí không tệ. Hơn nữa, Ô Mộc Căn này phẩm chất tốt, có thể bán giá cao.
- Huynh đệ, Ô Mộc Căn ta ra 3 vạn!
- Ta ra 4 vạn!
- 4 vạn 5000!
Đột nhiên, một trận thanh âm náo nhiệt truyền đến, Tiêu Phàm ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía cách đó không xa.
Nơi đó tụ tập không ít người, vây chật như nêm, tất cả ánh mắt mọi người đều sục sôi.
- Họ đang làm cái gì vậy?
Vẻ mặt Tiêu Phàm vô cùng nghi hoặc nói, nhiều người vây quanh như vậy, còn đấu giá kịch liệt như thế, trong nháy mắt đẩy lên sự hiếu kỳ của hắn.
- Bọn họ đang đánh cược thạch, Tiêu tiểu hữu mới từ Hoàng Triều đến, không biết cũng rất bình thường.
Y Vân cười cười.
- Cược thạch?
Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới cái gì, kiếp trước không phải cũng có cái nghề này à, một chút khoáng thạch dưới mặt đất chôn vô số tuế nguyệt, đi qua tuế nguyệt biến thiên, trong viên đá có khả năng chứa Phỉ Thúy cực kỳ trân quý.
- Không sai, trừ Sinh Tử Đấu Trường, cái ngành nghề nóng thứ hai chính là cược thạch. Những thạch đầu này đều là từ trong cổ địa khai thác ra, bên trong có khả năng ẩn chứa linh dược trân quý, cũng có khả năng chứa quáng thạch hiếm có.
Y Vân giải thích nói.
Sau đó lại bổ sung một câu:
- Chỉ là chút cổ thạch này có thể ngăn cách Hồn Lực dò xét, muốn phán đoán bên trong có kỳ vật hay không, vậy thì phải dựa vào nhãn lực cùng kinh nghiệm, Tiêu tiểu hữu có muốn hay thử một chút không?
- Xem ra Tam Gia bình thường chơi không ít nha.
Tiêu Phàm cười cười, đối với cái nghề này, hắn không cảm thấy hứng thú lắm.
Thứ nhất hắn không có nhãn lực cùng kinh nghiệm kia, thứ hai, đây hoàn toàn là một ngành đánh bạc, có ít người một đêm chợt giàu, cũng có một số người một đêm biến thành kẻ nghèo.
- Aizz, ta cược một lần liền thua một lần a.
Y Vân thán một hơi, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Có điều, dù sao cũng có nhiều thời gian, không mua một khối thạch đầu thử xem, trong lòng thực có cảm giác khó chịu.
- Vậy thì thử xem.
Tiêu Phàm không có ý quấy rầy nhã hứng Y Vân, dù sao hắn chỉ là một người xem náo nhiệt, không quan tâm việc chậm trễ thời gian.
- Qua đó nào, đợi một lúc hai vị cho ta mở tầm mắt.
Y Vân lập tức ma quyền sát chưởng, nơi nào còn mảy may phong độ cường giả Chiến Hoàng, vén tay áo lên, liền lẫn vào trong đám người.
/3257
|