Tiêu Phàm, Hướng Vinh và Tiểu Kim cùng theo sau lưng Y Vân đi vào. Chỉ một thoáng, từng luồng sáng sắc thái rực rỡ khắc sâu vào tầm mắt Tiêu Phàm.
Tại phía trước sân bãi trưng bày đủ loại thạch đầu(đá), màu sắc không đồng nhất, đủ loại lớn nhỏ.
Cái này cùng hình ảnh phán đoán trong lòng Tiêu Phàm hoàn toàn khác biệt, theo lý thuyết, thạch đầu không phải là thạch đầu sao, làm sao còn có nhiều màu sắc như vậy.
Rất nhiều người đang tìm kiếm trong đống loạn thạch, tìm kiếm nguyên liệu thạch trong lòng bản thân ngưỡng mộ.
- Nha, Tam Gia, làm sao hôm nay mới đến?
Nhìn thấy Y Vân đi đến, một nam tử trung niên nghênh đón, xem ra Y Vân đã là khách quen.
- Văn Phường Chủ, ngươi là mong móc hết Hồn Thạch trong túi ta ra chứ gì.
Y Vân cười ha hả, lời nói nửa thật nửa giả, ai bảo hắn mỗi lần đều hao tổn không ít chứ.
- Tam Gia nói giỡn.
Văn Phường Chủ xấu hổ cười một tiếng, hắn cũng không biết nói gì. Ai bảo Y Vân vận khí kém như vậy, mỗi lần đều mở hàng hụt.
- Được rồi, đùa với ngươi thôi, có vật liệu tốt hay không?
Y Vân cười cười, trực tiếp đi đến giữa chỗ thạch đầu.
- Tam Gia, không phải ta lừa ngươi, lần này thật có không ít liệu tốt.
Văn Phường Chủ cười cười, chỉ một đống lam sắc thạch đầu nơi xa nói:
- Những Lam Hải Thạch này ta thật vất vả làm ra, trước đó có một người cắt một khối liệu, ra một gốc Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo, Linh Khí dồi dào.
- A?
Ánh mắt Y Vân sáng lên, lập tức bắt đầu đánh giá bên trong một đống đá lam sắc, cược rất nhiều năm thạch đầu. Hắn đương nhiên sẽ không nghe Văn Phường Chủ lay động, hắn sớm đã có một chút kinh nghiệm bản thân.
Không bao lâu, trong tay Y Vân xuất hiện hai thạch đầu, một cái to xấp xỉ bằng đầu người, mà một cái, lại không khác một cái đầu trâu to.
- Tam Gia coi trọng hai cái này?
Văn Phường Chủ cười hì hì đi đến:
- Cái nhỏ này 5 vạn Hồn Thạch, cái lớn 15 vạn.
Hồn Thạch mà Văn Phường Chủ nói, chính là Trung Phẩm Hồn Thạch, một khối thạch đầu ra giá 5 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, ván cược tương đối lớn.
Tiêu Phàm cũng thổn thức, khó trách có người một đêm chợt giàu, cũng có người táng gia bại sản.
Mặc dù hắn không biết thạch đầu tốt hay xấu, nhưng nhìn một chút, những thạch đầu này đều cực kỳ bình thường.
- Ta cảm giác được mười phần Linh Khí của hai khối này, chỉ là ngươi cũng biết rõ vận khí ta, cho nên lần này, ta chỉ muốn đánh cược một khối để giải thèm một chút thôi.
Y Vân cười nói.
Hắn mặc dù không thiếu Hồn Thạch, nhưng mà Hồn Thạch hắn cũng không phải nhặt được. Với vận khí của hắn, một khi mua cả hai khối thạch đầu này rất có thể trực tiếp đổ xuống sông xuống biển.
- Tam Gia cân nhắc kỹ lại xem.
Văn Phường Chủ xấu hổ cười nói.
Y Vân gật gật đầu, cầm hai khối thạch đầu đi đến bên người Tiêu Phàm cùng Hướng Vinh, nói: - Hai vị, cho chút ý kiến.
- Y huynh, nghề này ta không có chút kiến thức nào, hỏi ta còn không bằng hỏi Tiêu huynh đệ một chút.
Hướng Vinh khoát khoát tay, cười nhìn Tiêu Phàm nói.
- Hướng Lão, ta cũng vừa mới biết cược thạch, hỏi ta cũng như không.
Tiêu Phàm nhún vai, hai tay chắp lại, hắn không muốn thay Y Vân làm chủ.
- Tinh Thần Lam, lại là Tinh Thần Lam, cược trướng!
- Bát Phẩm Linh Dược Tinh Thần Lam?
- Đáng tiếc, Linh Khí đã tiêu tán không ít, bằng không giá trị thật không thấp.
- Cho dù Linh Khí còn sót không có mấy, giá trị cũng vượt xa Thất Phẩm Linh Thảo bình thường, ta ra 100 vạn.
- 150 vạn!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tràng thanh âm thốt lên, đám người bắt đầu điên cuồng tăng giá, bốn phía lại có không ít người bị hấp dẫn mà đến.
Tiêu Phàm theo tiếng kêu nhìn lại, lại phát hiện một thạch đầu Lam Sắc bị cắt mở, bên trong lộ ra trong suốt, một gốc cỏ non óng ánh trong suốt nằm trong đó, tản ra ánh sáng lam.
Cho dù cách mười mấy mét, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được Tinh Thần Lam Linh Khí tràn đầy kia, hít một hơi đã khiến cho người ta toàn thân thư thái.
- Đúng thực sự là điên cuồng a.
Tiêu Phàm cảm thán nói, khó trách tu sĩ đánh cược thạch cuồng nhiệt như vậy, tiêu mấy vạn Hồn Thạch, trong nháy mắt lừa hơn trăm vạn, cho dù cường giả Chiến Hoàng cũng không nhịn được dụ hoặc.
- Đi, đi xem xem.
Y Vân càng hưng phấn ôm hai khối thạch đầu chạy tới.
- Tiêu huynh đệ, chớ để ý, Y huynh là cuồng nhân cược thạch chân chính.
Hướng Vinh giải thích nói.
- Không có việc gì, chúng ta cũng đi qua xem xem.
Tiêu Phàm tự nhiên không để ở trong lòng, mỗi người đều có quyền làm điều mình thích.
Thậm chí, Tiêu Phàm cũng hứng thú đối với cược thạch, như loại linh dược Tinh Thần Lam này, bình thường rất ít có thể thấy được, nhưng hôm nay trong một viên đá lại cắt ra được một gốc.
Nếu như vận khí tốt, đây đúng là phương pháp làm giàu. Đương nhiên, cái Tiêu Phàm muốn không phải là phát tài, hắn muốn là những linh dược trân quý kia.
- Văn Phường Chủ, Lam Hải Thạch này của ngươi thật không tệ, vậy mà cắt ra Tinh Thần Lam.
Rất nhiều người không ngừng tung hô Văn Phường Chủ.
Văn Phường Chủ cười không ngậm miệng được, Tinh Thần Lam này có thể nói là chiêu bài sống, có cái này vừa ra, tuyệt đối không sợ bán không được Lam Hải Thạch.
Tiêu Phàm đi theo Y Vân tới đống thạch kia, dưới chân đột nhiên chạm đến một viên to bằng chậu rửa mặt, trong lòng khẽ run lên.
- Bạch Thạch làm sao đột nhiên có dị động?
Tiêu Phàm trong lòng buồn bực, sau đó trong mắt lóe qua ánh sáng.
Lần trước gặp được tiểu đỉnh thần bí và Tử Thần Châu kia, Bạch Thạch cũng có phản ứng, chẳng lẽ?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm nhặt thạch đầu lên, chỉ một thoáng, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải rung động càng ngày càng lợi hại, thậm chí còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Tiêu tiểu hữu, làm sao, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với cược thạch? Đây chỉ là phế thạch Tinh Thần Lam vừa mới cắt ra mà thôi, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, chỉ cần ngươi coi trọng khối nguyên liệu nào, coi như ta mua.
Y Vân vô cùng phóng khoáng nói.
- Chính là khối thạch đầu này.
Tiêu Phàm cười cười, hắn rất muốn xác minh ý nghĩ trong lòng. Nếu như thực sự có thể dùng cách này, việc cược thạch kia chẳng phải sẽ đều thuận lợi?
- Khối này?
Y Vân cổ quái nhìn Tiêu Phàm nói, một khối phế thạch mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cắt ra thứ gì, có điều hắn vẫn gật gật đầu, dù sao cũng không tiêu hết bao nhiêu Hồn Thạch.
Sau đó tìm tới chủ nhân đống phế thạch này, đối phương cắt ra Tinh Thần Lam, sớm đã cười không ngậm miệng được, cuối cùng tiêu có 100 Hồn Thạch liền bị Y Vân mua được.
- Tiêu tiểu hữu, khối thạch đầu này cơ bản sẽ không ra cái gì, ngươi tùy tiện mở ra nhìn xem.
Y Vân cười cười.
- Được!
Tiêu Phàm gật đầu, chập chỉ thành kiếm, chậm rãi cắt đứt thạch đầu trong tay.
- Một khối phế thạch mà thôi, còn cần cẩn thận từng li từng tí như thế sao?
- Aizz, người trẻ tuổi có chút hiếu kỳ cũng đúng, thất bại một hai lần không sợ cái gì, dù sao về sau cũng sẽ quen.
- Nếu khối thạch đầu này có thể cắt ra bảo bối, lão tử liền ăn hết cả tảng đá.
Trong đám người truyền đến một giọng trào phúng, rất nhiều người xem thường nhìn Tiêu Phàm.
Hai người Y Vân và Hướng Vinh xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ngược lại Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cắt thạch đầu.
Sau một lát, thạch đầu trong tay Tiêu Phàm chỉ còn bằng hai cái nắm đấm lớn nhỏ, Y Vân rốt cục nhịn không được, an ủi:
- Tiêu tiểu hữu, bỏ đi, ngươi lại chọn một khối khác, coi như của ta.
Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, bởi vì hắn cảm giác đá màu trắng rung động ngày càng lợi hại, điều này nói rõ, nếu có đồ vật mà nói, chắc là ở trong viên đá nhỏ này.
Răng rắc!
Tiêu Phàm trong lòng hít sâu một hơi, một đạo kiếm gào thét mà ra, đá màu trắng lập tức phân thành hai.
- Tiêu tiểu hữu, không nên nản chí.
Y Vân đã không nhịn được an ủi Tiêu Phàm.
Nhưng mà...
Ong ong ~~
Chỉ một thoáng, một đạo ánh sáng ráng hồng bảy sắc từ trong tay Tiêu Phàm bắn ra, xông thẳng chân trời.
Tại phía trước sân bãi trưng bày đủ loại thạch đầu(đá), màu sắc không đồng nhất, đủ loại lớn nhỏ.
Cái này cùng hình ảnh phán đoán trong lòng Tiêu Phàm hoàn toàn khác biệt, theo lý thuyết, thạch đầu không phải là thạch đầu sao, làm sao còn có nhiều màu sắc như vậy.
Rất nhiều người đang tìm kiếm trong đống loạn thạch, tìm kiếm nguyên liệu thạch trong lòng bản thân ngưỡng mộ.
- Nha, Tam Gia, làm sao hôm nay mới đến?
Nhìn thấy Y Vân đi đến, một nam tử trung niên nghênh đón, xem ra Y Vân đã là khách quen.
- Văn Phường Chủ, ngươi là mong móc hết Hồn Thạch trong túi ta ra chứ gì.
Y Vân cười ha hả, lời nói nửa thật nửa giả, ai bảo hắn mỗi lần đều hao tổn không ít chứ.
- Tam Gia nói giỡn.
Văn Phường Chủ xấu hổ cười một tiếng, hắn cũng không biết nói gì. Ai bảo Y Vân vận khí kém như vậy, mỗi lần đều mở hàng hụt.
- Được rồi, đùa với ngươi thôi, có vật liệu tốt hay không?
Y Vân cười cười, trực tiếp đi đến giữa chỗ thạch đầu.
- Tam Gia, không phải ta lừa ngươi, lần này thật có không ít liệu tốt.
Văn Phường Chủ cười cười, chỉ một đống lam sắc thạch đầu nơi xa nói:
- Những Lam Hải Thạch này ta thật vất vả làm ra, trước đó có một người cắt một khối liệu, ra một gốc Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo, Linh Khí dồi dào.
- A?
Ánh mắt Y Vân sáng lên, lập tức bắt đầu đánh giá bên trong một đống đá lam sắc, cược rất nhiều năm thạch đầu. Hắn đương nhiên sẽ không nghe Văn Phường Chủ lay động, hắn sớm đã có một chút kinh nghiệm bản thân.
Không bao lâu, trong tay Y Vân xuất hiện hai thạch đầu, một cái to xấp xỉ bằng đầu người, mà một cái, lại không khác một cái đầu trâu to.
- Tam Gia coi trọng hai cái này?
Văn Phường Chủ cười hì hì đi đến:
- Cái nhỏ này 5 vạn Hồn Thạch, cái lớn 15 vạn.
Hồn Thạch mà Văn Phường Chủ nói, chính là Trung Phẩm Hồn Thạch, một khối thạch đầu ra giá 5 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, ván cược tương đối lớn.
Tiêu Phàm cũng thổn thức, khó trách có người một đêm chợt giàu, cũng có người táng gia bại sản.
Mặc dù hắn không biết thạch đầu tốt hay xấu, nhưng nhìn một chút, những thạch đầu này đều cực kỳ bình thường.
- Ta cảm giác được mười phần Linh Khí của hai khối này, chỉ là ngươi cũng biết rõ vận khí ta, cho nên lần này, ta chỉ muốn đánh cược một khối để giải thèm một chút thôi.
Y Vân cười nói.
Hắn mặc dù không thiếu Hồn Thạch, nhưng mà Hồn Thạch hắn cũng không phải nhặt được. Với vận khí của hắn, một khi mua cả hai khối thạch đầu này rất có thể trực tiếp đổ xuống sông xuống biển.
- Tam Gia cân nhắc kỹ lại xem.
Văn Phường Chủ xấu hổ cười nói.
Y Vân gật gật đầu, cầm hai khối thạch đầu đi đến bên người Tiêu Phàm cùng Hướng Vinh, nói: - Hai vị, cho chút ý kiến.
- Y huynh, nghề này ta không có chút kiến thức nào, hỏi ta còn không bằng hỏi Tiêu huynh đệ một chút.
Hướng Vinh khoát khoát tay, cười nhìn Tiêu Phàm nói.
- Hướng Lão, ta cũng vừa mới biết cược thạch, hỏi ta cũng như không.
Tiêu Phàm nhún vai, hai tay chắp lại, hắn không muốn thay Y Vân làm chủ.
- Tinh Thần Lam, lại là Tinh Thần Lam, cược trướng!
- Bát Phẩm Linh Dược Tinh Thần Lam?
- Đáng tiếc, Linh Khí đã tiêu tán không ít, bằng không giá trị thật không thấp.
- Cho dù Linh Khí còn sót không có mấy, giá trị cũng vượt xa Thất Phẩm Linh Thảo bình thường, ta ra 100 vạn.
- 150 vạn!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến một tràng thanh âm thốt lên, đám người bắt đầu điên cuồng tăng giá, bốn phía lại có không ít người bị hấp dẫn mà đến.
Tiêu Phàm theo tiếng kêu nhìn lại, lại phát hiện một thạch đầu Lam Sắc bị cắt mở, bên trong lộ ra trong suốt, một gốc cỏ non óng ánh trong suốt nằm trong đó, tản ra ánh sáng lam.
Cho dù cách mười mấy mét, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được Tinh Thần Lam Linh Khí tràn đầy kia, hít một hơi đã khiến cho người ta toàn thân thư thái.
- Đúng thực sự là điên cuồng a.
Tiêu Phàm cảm thán nói, khó trách tu sĩ đánh cược thạch cuồng nhiệt như vậy, tiêu mấy vạn Hồn Thạch, trong nháy mắt lừa hơn trăm vạn, cho dù cường giả Chiến Hoàng cũng không nhịn được dụ hoặc.
- Đi, đi xem xem.
Y Vân càng hưng phấn ôm hai khối thạch đầu chạy tới.
- Tiêu huynh đệ, chớ để ý, Y huynh là cuồng nhân cược thạch chân chính.
Hướng Vinh giải thích nói.
- Không có việc gì, chúng ta cũng đi qua xem xem.
Tiêu Phàm tự nhiên không để ở trong lòng, mỗi người đều có quyền làm điều mình thích.
Thậm chí, Tiêu Phàm cũng hứng thú đối với cược thạch, như loại linh dược Tinh Thần Lam này, bình thường rất ít có thể thấy được, nhưng hôm nay trong một viên đá lại cắt ra được một gốc.
Nếu như vận khí tốt, đây đúng là phương pháp làm giàu. Đương nhiên, cái Tiêu Phàm muốn không phải là phát tài, hắn muốn là những linh dược trân quý kia.
- Văn Phường Chủ, Lam Hải Thạch này của ngươi thật không tệ, vậy mà cắt ra Tinh Thần Lam.
Rất nhiều người không ngừng tung hô Văn Phường Chủ.
Văn Phường Chủ cười không ngậm miệng được, Tinh Thần Lam này có thể nói là chiêu bài sống, có cái này vừa ra, tuyệt đối không sợ bán không được Lam Hải Thạch.
Tiêu Phàm đi theo Y Vân tới đống thạch kia, dưới chân đột nhiên chạm đến một viên to bằng chậu rửa mặt, trong lòng khẽ run lên.
- Bạch Thạch làm sao đột nhiên có dị động?
Tiêu Phàm trong lòng buồn bực, sau đó trong mắt lóe qua ánh sáng.
Lần trước gặp được tiểu đỉnh thần bí và Tử Thần Châu kia, Bạch Thạch cũng có phản ứng, chẳng lẽ?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm nhặt thạch đầu lên, chỉ một thoáng, Bạch Thạch bên trong Hồn Hải rung động càng ngày càng lợi hại, thậm chí còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
- Tiêu tiểu hữu, làm sao, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với cược thạch? Đây chỉ là phế thạch Tinh Thần Lam vừa mới cắt ra mà thôi, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, chỉ cần ngươi coi trọng khối nguyên liệu nào, coi như ta mua.
Y Vân vô cùng phóng khoáng nói.
- Chính là khối thạch đầu này.
Tiêu Phàm cười cười, hắn rất muốn xác minh ý nghĩ trong lòng. Nếu như thực sự có thể dùng cách này, việc cược thạch kia chẳng phải sẽ đều thuận lợi?
- Khối này?
Y Vân cổ quái nhìn Tiêu Phàm nói, một khối phế thạch mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cắt ra thứ gì, có điều hắn vẫn gật gật đầu, dù sao cũng không tiêu hết bao nhiêu Hồn Thạch.
Sau đó tìm tới chủ nhân đống phế thạch này, đối phương cắt ra Tinh Thần Lam, sớm đã cười không ngậm miệng được, cuối cùng tiêu có 100 Hồn Thạch liền bị Y Vân mua được.
- Tiêu tiểu hữu, khối thạch đầu này cơ bản sẽ không ra cái gì, ngươi tùy tiện mở ra nhìn xem.
Y Vân cười cười.
- Được!
Tiêu Phàm gật đầu, chập chỉ thành kiếm, chậm rãi cắt đứt thạch đầu trong tay.
- Một khối phế thạch mà thôi, còn cần cẩn thận từng li từng tí như thế sao?
- Aizz, người trẻ tuổi có chút hiếu kỳ cũng đúng, thất bại một hai lần không sợ cái gì, dù sao về sau cũng sẽ quen.
- Nếu khối thạch đầu này có thể cắt ra bảo bối, lão tử liền ăn hết cả tảng đá.
Trong đám người truyền đến một giọng trào phúng, rất nhiều người xem thường nhìn Tiêu Phàm.
Hai người Y Vân và Hướng Vinh xấu hổ, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ngược lại Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, chậm rãi cắt thạch đầu.
Sau một lát, thạch đầu trong tay Tiêu Phàm chỉ còn bằng hai cái nắm đấm lớn nhỏ, Y Vân rốt cục nhịn không được, an ủi:
- Tiêu tiểu hữu, bỏ đi, ngươi lại chọn một khối khác, coi như của ta.
Tiêu Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, bởi vì hắn cảm giác đá màu trắng rung động ngày càng lợi hại, điều này nói rõ, nếu có đồ vật mà nói, chắc là ở trong viên đá nhỏ này.
Răng rắc!
Tiêu Phàm trong lòng hít sâu một hơi, một đạo kiếm gào thét mà ra, đá màu trắng lập tức phân thành hai.
- Tiêu tiểu hữu, không nên nản chí.
Y Vân đã không nhịn được an ủi Tiêu Phàm.
Nhưng mà...
Ong ong ~~
Chỉ một thoáng, một đạo ánh sáng ráng hồng bảy sắc từ trong tay Tiêu Phàm bắn ra, xông thẳng chân trời.
/3257
|