Đường Phong âm thầm tính toán trong lòng, nếu như bây giờ mình có thể áp sát chiến trường mà không bị ai phát hiện thì tỷ lệ thành công sẽ cao bao nhiêu, chỉ cần tới gần Lâu Mãn Kinh khoảng một trượng thì Đường Phong có thể nắm chắc dùng đòn sát thủ của mình giết chết hắn trong nháy mắt, tuy nhiên cũng phải trả cái giá lớn. Nhưng muốn giết một Thiên giai cao thủ, sao có thể không trả giá đắt được?
Đòn sát thủ này cũng chính là lý do khiến Đường Phong dám tới nơi này xem chiến, nếu là trước khi tấn cấp Vô Thường Quyết tầng thứ ba, có đánh chết thì Đường Phong cũng sẽ không chạy tới nơi này làm gì, cho dù có Thang Phi Tiếu bảo vệ thì hắn cũng không đi. Làm người phải tự biết lấy thân, trước khi có được khả năng tự bảo vệ bản thân thì đừng nên làm ra những chuyện vượt quá phạm vi khả năng của mình.
Chuyện Đường Phong còn đang đắn đo chính là lúc mình đánh chết Lâu Mãn Kinh liệu có bị người khác phát hiện hay không, nếu như để người khác biết được Lâu Mãn Kinh là do mình giết chết thì Đại Tuyết cung sao có thể bỏ qua?
Cho nên việc Đường Phong cần làm chẳng những là giết chết Lâu Mãn Kinh, hơn nữa còn phải giết hắn một cách âm thầm, thần không biết quỷ không hay, việc này quả thực quá khó, nhưng ám khí Đường Môn là độc nhất vô nhị, dùng để âm thầm ám toán là thích hợp nhất, Đường Phong cũng hơi nắm chắc, nhưng chi nắm chắc một phần mà thôi.
Dang lúc Đường Phong không biết xoay sở ra sao, trong mảnh chiến trường đột nhiên lóe sáng.
Thất thải Thần binh bị mọi người đánh tơi tả, bay tới bay lui trên không trung bỗng nhiên lại rơi xuống trước mặt Tiếu Nhất Diệp, Tiếu Nhất Diệp quỷ dị nhếch khóe môi, sau đó cánh tay mềm dẻo không xương lại vung lên, mang theo một cỗ kình phong, trực tiếp quét thần binh bay về phía Đường Phong đang đứng.
Một đám cao thủ trong nháy mắt đã lao theo ngay sau đuôi của Thần binh đuổi tới, không ít người đã dời ánh mắt lên người bọn Đường Phong.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên kinh hãi, nhìn thực lực của hai nàng thì sao dám đón lấy thất thải Thần binh này? Cho nên không cần suy nghĩ liền bay ra ngoài né tránh. Nhưng trong nháy mắt tránh đi, Lâm Nhược Diên lại quên mất phải kéo Đường Phong theo, nàng cũng là do nhìn mọi người đánh nhau tới ngây người, hoàn toàn không nhớ bên cạnh mình còn có Đường Phong, không khỏi kinh hô một tiếng:
- Phong Nhi, mau tránh!
Đường Phong phảng phất như giật mình, mới đầu cũng muốn tránh, nhưng sau đó lại dừng lại, đối mặt với Thất thải thần binh đang bay tới, trong đầu Đường Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ lớn mật.
Nếu như suy nghĩ này có thể thành công, thì chính mình chẳng những lấy được Thần binh trước mặt bao nhiêu người.
Còn có thể mượn tay người khác giết chết Lâu Mãn Kinh, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Ý nghĩ này thật sự rất có sức hấp dẫn, ngay cả Đường Phong dù biết rằng nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn đánh cược một phen!
Trong nháy mắt thất thải Thần binh đã tới trước mặt Đường Phong, Thang Phi Tiếu có lòng muốn dùng cách không kình khí hút Thần binh lại, nhưng hắn lại bị hai người trong Tứ Quý thành chủ dây dưa ngăn cản, căn bản không thể ra tay được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Phong vươn tay ra đón lấy Thất thải Thần binh.
Từ khi chiến đấu bắt đầu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người chạm vào Thần Binh! Trong luồng thất thải quang mang bao phủ, căn bản không người nào có thể thấy rõ bản thể của Thần Binh rốt cuộc là cái gì.
Thang Phi Tiếu khẩn trương! Dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ thông, Phong thiếu vốn là người vô cùng thông minh, tại sao lại hành động như vậy, đó căn bản là một củ khoai bòng tay a, vậy không phải là tự đi tìm chết sao? Cho dù hắn lợi hại hơn nữa cũng không thể nào chiếm giữ được Thần Binh và rút lui an toàn giữa một đám Thiên Giai cao thủ như vậy.
- Buông tay đi.
Thang Phi Tiếu vội vàng truyền âm nói.
Đường Phong bắt được Thần Binh, trong nháy mắt thân thể phảng phất bị lực lượng từ Thần Binh truyền tới cuốn lên, một vòng lại một vòng, mọi người tại trường chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái.
Đó chính là thất thải quang mang trên Thần Binh đột nhiên chuyển động nhanh hơn, hơn nữa khí thế tán ra trên Thần Binh cũng có một chút thay đổi.
Bất quá điều này cũng không khiến cho bất kỳ người nào chú ý tới, bảo bối này dù sao cũng đã bị Viêm Nhật Kiếm công kích mạnh mẽ như vậy, linh khí tổn thất cũng không có gì quá ngạc nhiên, chẳng phải quang mang tán phát ra lúc này cũng không thể so với lúc ban đầu sao?
Sau khi Thang Phi Tiếu truyền âm kêu buông tay, Đường Phong cũng vô cùng thông minh, vận khí một thân cương khí, xoát một tiếng, đem bảo bối trên tay ném ra ngoài.
nhãn cầu vốn đang trợn lớn của một nhóm người trong nháy mắt rời khỏi Đường Phong, toàn bộ đều tập trung vào Thần Binh đang bay tới. Vô số bàn tay với tới, nhưng trong hoàn cảnh xô đẩy, công kích lẫn nhau, bọn họ căn bản không thể nào toàn tâm toàn ý đi đoạt Thần Binh.
Hơn nữa đúng lúc bảo bối này bay đến trước mặt mọi người, lại đột nhiên đổi phương hướng di động theo một vòng cung, trực tiếp lách qua bên cạnh đám đông đang trợn to đôi mắt.
Thang Phi Tiếu nhướng mày một cái, hắn tiếp xúc với Đường Phong một thời gian lâu dài, tự nhiên hắn biết đây là Phong thiếu đang giở trò. Thần Binh không thể tự bay theo một quỹ tích hình cung như vậy, trừ phi có người dùng xảo lực, mà chuyên gia sử dụng ám khí Đường Phong tất nhiên là đầu sỏ a.
không đợi Thang Phi Tiếu định thần lại, Thần Binh đã bị một người khác chộp vào tay.
người này chính là Lâu Mãn Kinh!
Trong mọi người, Tần Tứ Nương cùng Lâu Mãn Kinh thực lực thấp nhất. Thời điểm Tiếu Nhất Diệp ném cái bảo bối này về phía Đường Phong, những cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đều đánh về phía Đường Phong, chỉ có hai người bọn họ rớt lại phía sau.
Mà ở phía sau cũng có chỗ tốt như vậy, Lâu Mãn Kinh hoàn toàn không nghĩ tới, cái bảo bối này ở bên đó chuyển qua chuyển lại, vừa đúng lại bay đến ngay trước mặt mình.
Đây là lần thứ hai, hơn nữa còn không đợi Tiếu Nhất Diệp quấy nhiễu, Tần Tứ Nương bên cạnh Lâu Mãn Kinh đã vô tình cướp lấy Thần Binh, cho nên Lâu Mãn Kinh dĩ nhiên là chiếm được bảo bối tha thiết ước mơ.
Bảo bối vừa vào tay lập tức trầm xuống, Lâu Mãn Kinh thậm chí không kịp xem xét cẩn thận Thần Binh rốt cuộc là cái giới, hai chân aiậm mạnh trên mặt đất, cả người như biến thành một mũi tên bay ra ngoài.
Hắn muốn chạy! Chạy về Đại Tuyết Cung, chỉ có chạy về Đại Tuyết Cung hắn mới có đường sống! Tiếng cuồng tiếu từ trong miệng Lâu Mãn Kinh truyền ra ngoài:
- Ha ha, mấy tên lão bất tử các ngươi, Thần Binh thuộc về ta! Tiếu Nhất Diệp, ngươi hãy nhớ đó, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo với công chúa ngươi liên hiệp với người khác ý đồ ngăn cản ta cướp lấy Thần Binh, ngươi hãy đợi bị trừng phạt đi!
Tiếu Nhất Diệp ủy khuất hô lên:
- Ta nào có a!
Thần Binh bị đoạt, một nhóm người tức đến phổi cũng muốn nổ rồi, thừa dịp Tiếu Nhất Diệp phân tâm trong nháy mắt, Hàn Đông đột nhiên một kiếm đâm vào dưới xương sườn Tiếu Nhất Diệp, trường kiếm đâm vào cơ thể lại lập tức rút ra mang theo một đạo máu tươi. Nguồn: http://truyenyy.com
- ngươi. . . ngươi đánh lén ta!
Tiếu Nhất Diệp trên mặt tràn đầy thần sắc khiếp sợ.
Dương Xuân lập tức một quyền đánh vào huyệt thái dương của Tiếu Nhất Diệp, kèm theo một tiếng răng rắc giòn vang, đầu Tiểu Nhất Diệp bị một quyền này đánh quay cả nửa vòng, khuôn mặt quỷ dị hướng về phía sau.
Hôm nay, đệ nhất sát thủ của Đại Tuyết Cung, Tiếu Diện Xà Hạt Tiếu Nhất Diệp, dưới sự hợp công của hại vị Bạch Đế Thành thành chủ trong nháy mắt bỏ mạng! Thân thể trực tiếp ngã xuống đất lăn vài vòng sau đó không động đậy nữa.
Đòn sát thủ này cũng chính là lý do khiến Đường Phong dám tới nơi này xem chiến, nếu là trước khi tấn cấp Vô Thường Quyết tầng thứ ba, có đánh chết thì Đường Phong cũng sẽ không chạy tới nơi này làm gì, cho dù có Thang Phi Tiếu bảo vệ thì hắn cũng không đi. Làm người phải tự biết lấy thân, trước khi có được khả năng tự bảo vệ bản thân thì đừng nên làm ra những chuyện vượt quá phạm vi khả năng của mình.
Chuyện Đường Phong còn đang đắn đo chính là lúc mình đánh chết Lâu Mãn Kinh liệu có bị người khác phát hiện hay không, nếu như để người khác biết được Lâu Mãn Kinh là do mình giết chết thì Đại Tuyết cung sao có thể bỏ qua?
Cho nên việc Đường Phong cần làm chẳng những là giết chết Lâu Mãn Kinh, hơn nữa còn phải giết hắn một cách âm thầm, thần không biết quỷ không hay, việc này quả thực quá khó, nhưng ám khí Đường Môn là độc nhất vô nhị, dùng để âm thầm ám toán là thích hợp nhất, Đường Phong cũng hơi nắm chắc, nhưng chi nắm chắc một phần mà thôi.
Dang lúc Đường Phong không biết xoay sở ra sao, trong mảnh chiến trường đột nhiên lóe sáng.
Thất thải Thần binh bị mọi người đánh tơi tả, bay tới bay lui trên không trung bỗng nhiên lại rơi xuống trước mặt Tiếu Nhất Diệp, Tiếu Nhất Diệp quỷ dị nhếch khóe môi, sau đó cánh tay mềm dẻo không xương lại vung lên, mang theo một cỗ kình phong, trực tiếp quét thần binh bay về phía Đường Phong đang đứng.
Một đám cao thủ trong nháy mắt đã lao theo ngay sau đuôi của Thần binh đuổi tới, không ít người đã dời ánh mắt lên người bọn Đường Phong.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên kinh hãi, nhìn thực lực của hai nàng thì sao dám đón lấy thất thải Thần binh này? Cho nên không cần suy nghĩ liền bay ra ngoài né tránh. Nhưng trong nháy mắt tránh đi, Lâm Nhược Diên lại quên mất phải kéo Đường Phong theo, nàng cũng là do nhìn mọi người đánh nhau tới ngây người, hoàn toàn không nhớ bên cạnh mình còn có Đường Phong, không khỏi kinh hô một tiếng:
- Phong Nhi, mau tránh!
Đường Phong phảng phất như giật mình, mới đầu cũng muốn tránh, nhưng sau đó lại dừng lại, đối mặt với Thất thải thần binh đang bay tới, trong đầu Đường Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ lớn mật.
Nếu như suy nghĩ này có thể thành công, thì chính mình chẳng những lấy được Thần binh trước mặt bao nhiêu người.
Còn có thể mượn tay người khác giết chết Lâu Mãn Kinh, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Ý nghĩ này thật sự rất có sức hấp dẫn, ngay cả Đường Phong dù biết rằng nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn đánh cược một phen!
Trong nháy mắt thất thải Thần binh đã tới trước mặt Đường Phong, Thang Phi Tiếu có lòng muốn dùng cách không kình khí hút Thần binh lại, nhưng hắn lại bị hai người trong Tứ Quý thành chủ dây dưa ngăn cản, căn bản không thể ra tay được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Phong vươn tay ra đón lấy Thất thải Thần binh.
Từ khi chiến đấu bắt đầu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người chạm vào Thần Binh! Trong luồng thất thải quang mang bao phủ, căn bản không người nào có thể thấy rõ bản thể của Thần Binh rốt cuộc là cái gì.
Thang Phi Tiếu khẩn trương! Dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ thông, Phong thiếu vốn là người vô cùng thông minh, tại sao lại hành động như vậy, đó căn bản là một củ khoai bòng tay a, vậy không phải là tự đi tìm chết sao? Cho dù hắn lợi hại hơn nữa cũng không thể nào chiếm giữ được Thần Binh và rút lui an toàn giữa một đám Thiên Giai cao thủ như vậy.
- Buông tay đi.
Thang Phi Tiếu vội vàng truyền âm nói.
Đường Phong bắt được Thần Binh, trong nháy mắt thân thể phảng phất bị lực lượng từ Thần Binh truyền tới cuốn lên, một vòng lại một vòng, mọi người tại trường chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái.
Đó chính là thất thải quang mang trên Thần Binh đột nhiên chuyển động nhanh hơn, hơn nữa khí thế tán ra trên Thần Binh cũng có một chút thay đổi.
Bất quá điều này cũng không khiến cho bất kỳ người nào chú ý tới, bảo bối này dù sao cũng đã bị Viêm Nhật Kiếm công kích mạnh mẽ như vậy, linh khí tổn thất cũng không có gì quá ngạc nhiên, chẳng phải quang mang tán phát ra lúc này cũng không thể so với lúc ban đầu sao?
Sau khi Thang Phi Tiếu truyền âm kêu buông tay, Đường Phong cũng vô cùng thông minh, vận khí một thân cương khí, xoát một tiếng, đem bảo bối trên tay ném ra ngoài.
nhãn cầu vốn đang trợn lớn của một nhóm người trong nháy mắt rời khỏi Đường Phong, toàn bộ đều tập trung vào Thần Binh đang bay tới. Vô số bàn tay với tới, nhưng trong hoàn cảnh xô đẩy, công kích lẫn nhau, bọn họ căn bản không thể nào toàn tâm toàn ý đi đoạt Thần Binh.
Hơn nữa đúng lúc bảo bối này bay đến trước mặt mọi người, lại đột nhiên đổi phương hướng di động theo một vòng cung, trực tiếp lách qua bên cạnh đám đông đang trợn to đôi mắt.
Thang Phi Tiếu nhướng mày một cái, hắn tiếp xúc với Đường Phong một thời gian lâu dài, tự nhiên hắn biết đây là Phong thiếu đang giở trò. Thần Binh không thể tự bay theo một quỹ tích hình cung như vậy, trừ phi có người dùng xảo lực, mà chuyên gia sử dụng ám khí Đường Phong tất nhiên là đầu sỏ a.
không đợi Thang Phi Tiếu định thần lại, Thần Binh đã bị một người khác chộp vào tay.
người này chính là Lâu Mãn Kinh!
Trong mọi người, Tần Tứ Nương cùng Lâu Mãn Kinh thực lực thấp nhất. Thời điểm Tiếu Nhất Diệp ném cái bảo bối này về phía Đường Phong, những cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đều đánh về phía Đường Phong, chỉ có hai người bọn họ rớt lại phía sau.
Mà ở phía sau cũng có chỗ tốt như vậy, Lâu Mãn Kinh hoàn toàn không nghĩ tới, cái bảo bối này ở bên đó chuyển qua chuyển lại, vừa đúng lại bay đến ngay trước mặt mình.
Đây là lần thứ hai, hơn nữa còn không đợi Tiếu Nhất Diệp quấy nhiễu, Tần Tứ Nương bên cạnh Lâu Mãn Kinh đã vô tình cướp lấy Thần Binh, cho nên Lâu Mãn Kinh dĩ nhiên là chiếm được bảo bối tha thiết ước mơ.
Bảo bối vừa vào tay lập tức trầm xuống, Lâu Mãn Kinh thậm chí không kịp xem xét cẩn thận Thần Binh rốt cuộc là cái giới, hai chân aiậm mạnh trên mặt đất, cả người như biến thành một mũi tên bay ra ngoài.
Hắn muốn chạy! Chạy về Đại Tuyết Cung, chỉ có chạy về Đại Tuyết Cung hắn mới có đường sống! Tiếng cuồng tiếu từ trong miệng Lâu Mãn Kinh truyền ra ngoài:
- Ha ha, mấy tên lão bất tử các ngươi, Thần Binh thuộc về ta! Tiếu Nhất Diệp, ngươi hãy nhớ đó, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo với công chúa ngươi liên hiệp với người khác ý đồ ngăn cản ta cướp lấy Thần Binh, ngươi hãy đợi bị trừng phạt đi!
Tiếu Nhất Diệp ủy khuất hô lên:
- Ta nào có a!
Thần Binh bị đoạt, một nhóm người tức đến phổi cũng muốn nổ rồi, thừa dịp Tiếu Nhất Diệp phân tâm trong nháy mắt, Hàn Đông đột nhiên một kiếm đâm vào dưới xương sườn Tiếu Nhất Diệp, trường kiếm đâm vào cơ thể lại lập tức rút ra mang theo một đạo máu tươi. Nguồn: http://truyenyy.com
- ngươi. . . ngươi đánh lén ta!
Tiếu Nhất Diệp trên mặt tràn đầy thần sắc khiếp sợ.
Dương Xuân lập tức một quyền đánh vào huyệt thái dương của Tiếu Nhất Diệp, kèm theo một tiếng răng rắc giòn vang, đầu Tiểu Nhất Diệp bị một quyền này đánh quay cả nửa vòng, khuôn mặt quỷ dị hướng về phía sau.
Hôm nay, đệ nhất sát thủ của Đại Tuyết Cung, Tiếu Diện Xà Hạt Tiếu Nhất Diệp, dưới sự hợp công của hại vị Bạch Đế Thành thành chủ trong nháy mắt bỏ mạng! Thân thể trực tiếp ngã xuống đất lăn vài vòng sau đó không động đậy nữa.
/1679
|