Một nhóm người trợn mắt há mồm, ngay cả hai vị thành chủ xuất thủ đánh lén cũng có cảm giác là lạ.
Tiếu Nhất Diệp dẫu gì cũng là một lão bất tử lọc lõi, thực lực cho dù kém Thang Phi Tiếu một chút, ước chừng cũng chẳng kém là bao, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Bất quá nghĩ lại, nhân gia ngay cả cái đầu chó cũng bị cắt đứt rồi, vậy còn có thể sống sao?
Huống chi, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp thắc mắc chuyện này.
Bốn vị thành chủ cùng hai vị trưởng lão cũng chẳng thèm nhìn thi thể của Tiếu Nhất Diệp, nhất tề phi thân đuổi theo Lâu Mãn Kinh.
Nhìn bóng lưng một đám người đã đi xa, Thang Phi Tiếu thở phào ra một hơi:
- Cuối cùng cũng kết thúc!
Cuộc chiến đấu này diễn ra không lâu, nhưng cũng là không ngắn! ít nhất cũng phải hơn một canh giờ, hơn nữa đối phương đều là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, bất kể là Thang Phi Tiếu hay là Đoạn Thất Xích, thần kinh căng thẳng đều có chút mỏi mệt.
Đường Phong cùng Lâm Nhược Diên các nàng từ từ đi tới bên cạnh Thang Phi Tiếu, nhìn quanh bốn phía một đống tan hoang, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trong cái sân phương viên không đến mười trượng, dưới vô cùng kình khí đè ép sụp xuống đến vài thước. Tất cả những thứ trong phương viên mười trượng, bất kể là cây cối, bàn thạch hay là cỏ dại, toàn bộ bị đánh thành phấn vụn, một mảnh trơ trọi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn phương hướng một đám cao thủ biến mất, trên mặt nơ một nụ cười bí hiểm, đó là nụ cười đắc ý sau khi gian kế đã được thực hiện.
Bạch Tố Y đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thang Phi Tiếu khoát tay ngăn lại. Sau đó hắn và Đoạn Thất Xích hai người từ từ tới gần thi thể của Tiếu Nhất Diệp, lạnh lùng quan sát.
Xoát xoát xoát! Ba tiếng xé gió ở cách đó không xa vang lên, ba đạo thân ảnh ở giữa không trung dừng lại chốc lát, tựa hồ cũng nhìn thi thể của Tiếu Nhất Diệp một chút, sau đó cũng hướng về hướng đám người kia vừa biến mất đuổi theo.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, quả nhiên là người chết vì tiền, chim chết vì mồi a! Trần Vô Xá, Tương Tinh Hồn cùng Trương Nhược Hư ba người lại chưa hề rơi đi mà ẩn núp bên cạnh, hiện tại cuộc chiến ở nơi này đã kết thúc bọn họ cũng hiện thân. Xem ra, Lâu Mãn Kinh lại có thêm ba đối thủ nữa rồi.
Đêm khuya yên tĩnh, trên Khúc Đình Sơn chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, một cơn gió lạnh theo hướng chính diện kéo tới mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo. Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên không biết Thang Phi Tiếu muốn làm gì, chẳng qua là khuôn mặt đầy nghi vấn đứng tại nguyên chỗ.
Đợi một hồi thật lâu, Thang Phi Tiếu mới cất giọng nói:
- Tất cả đã đi rồi, đứng dậy đi.
Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y nghe vậy sửng sốt, chi cảm thấy sống lưng chợt giá lạnh, nơi này căn bản không có người khác, trừ bọn họ ra ở đây cũng chỉ còn lại cái xác của Tiếu Nhất Diệp bị cắt đứt cổ đang nằm trên mặt đất. Câu nói này của Thang Phi Tiếu. . . chẳng lẽ là nói với bốn người bọn họ? ở nơi này ban đêm gió lớn, thân ở trong rừng hoang sơn dã, cảm giác như vậy làm cho người ta kinh hãi đến mức nào.
Thang Phi Tiếu vừa dứt lời, Tiếu Nhất Diệp vốn đang nằm trên mặt đất, cái đầu quay ngược ra đằng sau nửa vòng lại chậm rãi động đậy, giống như một đám bùn, co rúc thành một đống, sau đó từ từ đứng lên.
Cả người hắn đứng đối diện với mọi người, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy cái ót của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, bởi vì hai người bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở, cũng không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh trên thân người này.
Nhận thức được chuyện đang xảy ra, Đường Phong cũng một trận lạnh lẽo dựng đứng tóc gáy, nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống. Mặc dù có chút không rõ tại sao lại có chuyện tình quỷ dị tới mức này, nhưng Đường Phong lại biết Tiếu Nhất Diệp cũng chưa có chết!
người chết chắc chắn không thể động đậy!
Tiếu Nhất Diệp từ từ đưa tay lên, một tay đặt lên đỉnh đầu, một tay nâng cằm, sau đó hai tay đồng thời dùng sức, vặn theo hướng ngược lại.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang, đầu của Tiếu Nhất Diệp vừa quay lại phía chính diện, lập tức nụ cười như xà hạt bất biến lại xuất hiện, hơn nữa lại càng thêm dọa người.
Nhất là sườn trái của hắn còn không ngừng chảy ra máu tươi, đó là vết kiếm do Hàn Đông đánh lén. Tiếu Nhất Diệp hung hăng quơ quơ cái đầu, cước bộ có chút lảo đảo, nhẹ giọng nói:
- Hạ thủ thật là độc ác a!
Xuân thành chủ cùng Đông thành chủ một quyền nhất kiếm, mặc dù bị Tiếu Nhất Diệp xảo diệu khấu trừ phần lớn lực đạo, cũng tránh được vị trí trí mạng, nhưng nếu đã muốn lừa gạt hai vị cao thủ như vậy, tự nhiên phải hi sinh một chút mới có thể đạt được mục đích.
Một kiếm kia cũng thật sự xuyên thủng thân thể hắn, nhưng cũng chỉ có thể coi như ngoại thương mà thôi, mấu chốt là hàn băng kình khí trên thân kiếm của Hàn Băng thành chủ xâm vào thể nội hắn, tất phải tốn một thời gian ngắn mới có thể khu trừ. về phần một quyền của Xuân thành chủ đánh lên huyệt thái dương của hắn tự nhiên không cần phải nói rồi, mặc dù thật sự không đem hắn đánh chết, nhưng đầu Tiếu Nhất Diệp hiện tại vẫn còn đau, thỉnh thoảng trước mắt vẫn hiện lên vài đốm hỏa hoa.
- ngươi làm sao biết được ta không có chết?
Tiếu Nhất Diệp vừa nói vừa xoa nhẹ trán của mình, vừa nhìn về phía Thang Phi Tiếu hỏi.
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng:
- ngươi là rắn, trí mạng độc xà! Muốn vặn cái cổ ra đằng sau một vòng chẳng phải rất đơn giản, bất quá, ngươi lại thật sự luyện thành xà thân, thật là để cho ta có chút ngoài ý muốn!
- Ha ha.
Tiếu Nhất Diệp thản nhiên nói:
- Chỉ sợ cũng chỉ có ngươi có thể nhìn ra sơ hở, bọn họ tất cả đều bị ta lừa, khi tất cả bọn chúng phát hiện ra khẳng định là ta đã biến mất rồi.
- ngươi diễn vở kịch này, chẳng lẽ là muốn thối lui khỏi Đại Tuyết Cung?
Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.
- Hai vị mười năm trước đã thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, vậy tại sao ta không thể?
Tiếu Nhất Diệp nói:
- Huống chi, Đại Tuyết Cung hôm nay đã sớm không phải là Đại Tuyết Cung như thưở ban đầu rồi. Ta không có bản lãnh lớn như các ngươi, ta cũng chỉ có một thân một mình, dĩ nhiên là muốn diễn một vở kịch dĩ giả loạn chân rồi (lấy giả loạn thật). Bất quá bây giờ.. . lại bị các ngươi biết rồi.
Thang Phi Tiếu chân mày cau lại:
- Vậy ngươi muốn thế nào? Giết chúng ta diệt khẩu sao?
Tiếu Nhất Diệp vung tay nói:
- Ta đánh không lại các ngươi. . . Nhưng mấy người bọn chúng, bản thân ta tự tin có thể giết chết.
Vừa nói, Tiếu Nhất Diệp vừa nhìn sang Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y.
Bị Tiếu Nhất Diệp nhìn chòng chọc như vậy, hai người cảm giác thật giống như có một cái lưỡi rắn đỏ tươi liếm qua gương mặt của mình, không nhịn được mà rùng mình một cái.
- Các nàng đi cùng chúng ta.
Thang Phi Tiếu nói.
Tiếu Nhất Diệp tiếc nuối nói:
- Vậy cũng không thể giết?
- Yên tâm, bọn họ sẽ không nói chuyện của ngươi ra ngoài.
Thang Phi Tiếu chậm rãi nói:
- Hay là hiện tại ngươi nói cho ta biết, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thất Thải thần binh kia là cái gì, tại sao các ngươi lại tập trung lại cùng tìm kiếm?
Tiếu Nhất Diệp cũng là cười khổ một tiếng, đem chuyện tình mấy ngày qua nói ra.
Hắn thân mang danh hiệu Đại Tuyết Cung đệ nhất sát thủ, bình thường tự nhiên là chịu trách nhiệm ra ngoài giết người rồi, nhất là người như hắn, hoàn toàn đem giết người làm niềm vui.
Tiếu Nhất Diệp dẫu gì cũng là một lão bất tử lọc lõi, thực lực cho dù kém Thang Phi Tiếu một chút, ước chừng cũng chẳng kém là bao, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Bất quá nghĩ lại, nhân gia ngay cả cái đầu chó cũng bị cắt đứt rồi, vậy còn có thể sống sao?
Huống chi, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp thắc mắc chuyện này.
Bốn vị thành chủ cùng hai vị trưởng lão cũng chẳng thèm nhìn thi thể của Tiếu Nhất Diệp, nhất tề phi thân đuổi theo Lâu Mãn Kinh.
Nhìn bóng lưng một đám người đã đi xa, Thang Phi Tiếu thở phào ra một hơi:
- Cuối cùng cũng kết thúc!
Cuộc chiến đấu này diễn ra không lâu, nhưng cũng là không ngắn! ít nhất cũng phải hơn một canh giờ, hơn nữa đối phương đều là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, bất kể là Thang Phi Tiếu hay là Đoạn Thất Xích, thần kinh căng thẳng đều có chút mỏi mệt.
Đường Phong cùng Lâm Nhược Diên các nàng từ từ đi tới bên cạnh Thang Phi Tiếu, nhìn quanh bốn phía một đống tan hoang, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trong cái sân phương viên không đến mười trượng, dưới vô cùng kình khí đè ép sụp xuống đến vài thước. Tất cả những thứ trong phương viên mười trượng, bất kể là cây cối, bàn thạch hay là cỏ dại, toàn bộ bị đánh thành phấn vụn, một mảnh trơ trọi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn phương hướng một đám cao thủ biến mất, trên mặt nơ một nụ cười bí hiểm, đó là nụ cười đắc ý sau khi gian kế đã được thực hiện.
Bạch Tố Y đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thang Phi Tiếu khoát tay ngăn lại. Sau đó hắn và Đoạn Thất Xích hai người từ từ tới gần thi thể của Tiếu Nhất Diệp, lạnh lùng quan sát.
Xoát xoát xoát! Ba tiếng xé gió ở cách đó không xa vang lên, ba đạo thân ảnh ở giữa không trung dừng lại chốc lát, tựa hồ cũng nhìn thi thể của Tiếu Nhất Diệp một chút, sau đó cũng hướng về hướng đám người kia vừa biến mất đuổi theo.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, quả nhiên là người chết vì tiền, chim chết vì mồi a! Trần Vô Xá, Tương Tinh Hồn cùng Trương Nhược Hư ba người lại chưa hề rơi đi mà ẩn núp bên cạnh, hiện tại cuộc chiến ở nơi này đã kết thúc bọn họ cũng hiện thân. Xem ra, Lâu Mãn Kinh lại có thêm ba đối thủ nữa rồi.
Đêm khuya yên tĩnh, trên Khúc Đình Sơn chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, một cơn gió lạnh theo hướng chính diện kéo tới mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo. Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên không biết Thang Phi Tiếu muốn làm gì, chẳng qua là khuôn mặt đầy nghi vấn đứng tại nguyên chỗ.
Đợi một hồi thật lâu, Thang Phi Tiếu mới cất giọng nói:
- Tất cả đã đi rồi, đứng dậy đi.
Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y nghe vậy sửng sốt, chi cảm thấy sống lưng chợt giá lạnh, nơi này căn bản không có người khác, trừ bọn họ ra ở đây cũng chỉ còn lại cái xác của Tiếu Nhất Diệp bị cắt đứt cổ đang nằm trên mặt đất. Câu nói này của Thang Phi Tiếu. . . chẳng lẽ là nói với bốn người bọn họ? ở nơi này ban đêm gió lớn, thân ở trong rừng hoang sơn dã, cảm giác như vậy làm cho người ta kinh hãi đến mức nào.
Thang Phi Tiếu vừa dứt lời, Tiếu Nhất Diệp vốn đang nằm trên mặt đất, cái đầu quay ngược ra đằng sau nửa vòng lại chậm rãi động đậy, giống như một đám bùn, co rúc thành một đống, sau đó từ từ đứng lên.
Cả người hắn đứng đối diện với mọi người, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy cái ót của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, bởi vì hai người bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở, cũng không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh trên thân người này.
Nhận thức được chuyện đang xảy ra, Đường Phong cũng một trận lạnh lẽo dựng đứng tóc gáy, nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống. Mặc dù có chút không rõ tại sao lại có chuyện tình quỷ dị tới mức này, nhưng Đường Phong lại biết Tiếu Nhất Diệp cũng chưa có chết!
người chết chắc chắn không thể động đậy!
Tiếu Nhất Diệp từ từ đưa tay lên, một tay đặt lên đỉnh đầu, một tay nâng cằm, sau đó hai tay đồng thời dùng sức, vặn theo hướng ngược lại.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang, đầu của Tiếu Nhất Diệp vừa quay lại phía chính diện, lập tức nụ cười như xà hạt bất biến lại xuất hiện, hơn nữa lại càng thêm dọa người.
Nhất là sườn trái của hắn còn không ngừng chảy ra máu tươi, đó là vết kiếm do Hàn Đông đánh lén. Tiếu Nhất Diệp hung hăng quơ quơ cái đầu, cước bộ có chút lảo đảo, nhẹ giọng nói:
- Hạ thủ thật là độc ác a!
Xuân thành chủ cùng Đông thành chủ một quyền nhất kiếm, mặc dù bị Tiếu Nhất Diệp xảo diệu khấu trừ phần lớn lực đạo, cũng tránh được vị trí trí mạng, nhưng nếu đã muốn lừa gạt hai vị cao thủ như vậy, tự nhiên phải hi sinh một chút mới có thể đạt được mục đích.
Một kiếm kia cũng thật sự xuyên thủng thân thể hắn, nhưng cũng chỉ có thể coi như ngoại thương mà thôi, mấu chốt là hàn băng kình khí trên thân kiếm của Hàn Băng thành chủ xâm vào thể nội hắn, tất phải tốn một thời gian ngắn mới có thể khu trừ. về phần một quyền của Xuân thành chủ đánh lên huyệt thái dương của hắn tự nhiên không cần phải nói rồi, mặc dù thật sự không đem hắn đánh chết, nhưng đầu Tiếu Nhất Diệp hiện tại vẫn còn đau, thỉnh thoảng trước mắt vẫn hiện lên vài đốm hỏa hoa.
- ngươi làm sao biết được ta không có chết?
Tiếu Nhất Diệp vừa nói vừa xoa nhẹ trán của mình, vừa nhìn về phía Thang Phi Tiếu hỏi.
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng:
- ngươi là rắn, trí mạng độc xà! Muốn vặn cái cổ ra đằng sau một vòng chẳng phải rất đơn giản, bất quá, ngươi lại thật sự luyện thành xà thân, thật là để cho ta có chút ngoài ý muốn!
- Ha ha.
Tiếu Nhất Diệp thản nhiên nói:
- Chỉ sợ cũng chỉ có ngươi có thể nhìn ra sơ hở, bọn họ tất cả đều bị ta lừa, khi tất cả bọn chúng phát hiện ra khẳng định là ta đã biến mất rồi.
- ngươi diễn vở kịch này, chẳng lẽ là muốn thối lui khỏi Đại Tuyết Cung?
Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.
- Hai vị mười năm trước đã thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, vậy tại sao ta không thể?
Tiếu Nhất Diệp nói:
- Huống chi, Đại Tuyết Cung hôm nay đã sớm không phải là Đại Tuyết Cung như thưở ban đầu rồi. Ta không có bản lãnh lớn như các ngươi, ta cũng chỉ có một thân một mình, dĩ nhiên là muốn diễn một vở kịch dĩ giả loạn chân rồi (lấy giả loạn thật). Bất quá bây giờ.. . lại bị các ngươi biết rồi.
Thang Phi Tiếu chân mày cau lại:
- Vậy ngươi muốn thế nào? Giết chúng ta diệt khẩu sao?
Tiếu Nhất Diệp vung tay nói:
- Ta đánh không lại các ngươi. . . Nhưng mấy người bọn chúng, bản thân ta tự tin có thể giết chết.
Vừa nói, Tiếu Nhất Diệp vừa nhìn sang Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y.
Bị Tiếu Nhất Diệp nhìn chòng chọc như vậy, hai người cảm giác thật giống như có một cái lưỡi rắn đỏ tươi liếm qua gương mặt của mình, không nhịn được mà rùng mình một cái.
- Các nàng đi cùng chúng ta.
Thang Phi Tiếu nói.
Tiếu Nhất Diệp tiếc nuối nói:
- Vậy cũng không thể giết?
- Yên tâm, bọn họ sẽ không nói chuyện của ngươi ra ngoài.
Thang Phi Tiếu chậm rãi nói:
- Hay là hiện tại ngươi nói cho ta biết, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Thất Thải thần binh kia là cái gì, tại sao các ngươi lại tập trung lại cùng tìm kiếm?
Tiếu Nhất Diệp cũng là cười khổ một tiếng, đem chuyện tình mấy ngày qua nói ra.
Hắn thân mang danh hiệu Đại Tuyết Cung đệ nhất sát thủ, bình thường tự nhiên là chịu trách nhiệm ra ngoài giết người rồi, nhất là người như hắn, hoàn toàn đem giết người làm niềm vui.
/1679
|