Vô Thường

Chương 212: Đánh cuộc kỳ lạ. (Thượng)

/1679


- Ai tới?
Đường Phong nghe mà không hiểu gì, nhưng sau khi Tần Tứ Nương mở cửa ra, hắn liền hiểu được Đoạn Thất Xích đang nói gì.
Mạc Lưu Tô thở hổn hển, chạy vào từ bên ngoài, lúc này đây vừa đi tới cửa phòng Đường Phong, đoán chừng là chuẩn bị gõ cửa, tay kia cũng đã giơ lên, sau khi nhìn thấy đám người Tần Tứ Nương liền vội vàng mở miệng hỏi:
- Phong sư đệ bị thương thế nào?
Tần Tứ Nương cũng không biết nên trả lời thế nào, chẳng qua là đau lòng nhìn Mạc Lưu Tô, nhỏ giọng nói:
- Nha đầu ngươi tự vào xem đi.
Trong lòng Mạc Lưu Tô liền trầm xuống, dời ánh mắt sang Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích.
Hai người cũng đều biết tâm tư của Mạc Lưu Tô, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, huống hồ gì, trong lòng Đường Phong đã có Bạch Tiểu Lại. Đối mặt với chuyện của mấy người trẻ tuổi này, bọn họ cũng không nên nhúng tay vào, cũng sẽ không nhúng tay. Lúc ánh mắt của Mạc Lưu Tô hướng tới bọn họ, hai người bọn họ cũng né tránh ánh mắt, buồn bực đi ra khỏi phòng.
Sắc mặt Mạc Lưu Tô nháy mắt liền trắng bệch, nàng vốn không rõ chân tướng, dựa vào thần sắc và giọng nói của ba người bọn họ mà suy đoán ra một đáp án sai lầm. Một khắc sau, nàng lảo đảo bước vào phòng, cố nén nỗi bi thương trong lòng mà dòi mắt nhìn, nhưng lại nhìn thấy Đường Phong nằm ngửa mặt trên giường, liền cười khổ nhìn hắn.
- Phong sư đệ ngươi...
Đầu Mạc Lưu Tô nhất thời rối rắm, bởi vì thứ mình thấy hoàn toàn khác hẳn với những gì mình đang nghĩ.
- Ta không sao.
Đường Phong đáp:
- Giống như lần trước thôi, bề ngoài nhìn qua thì thê thảm như thế, thật ra chỉ là ngoại thương thôi.
- Để ta nhìn xem.
Mạc Lưu Tô bước tới, cầm lấy hai bàn tay đầm đìa máu của Đường Phong, lại nhìn qua ngực của hắn, cẩn thận kiểm tra một phen mới yên tâm không ít.
- Dù bị thương không nặng nhưng cũng phải nằm một hai ngày mới khỏi hắn.
Mạc Lưu Tô vừa giúp Đường Phong trị thương vừa mở miệng nói.
Lần này, lần này nàng ta cũng ổn định hơn, lạnh nhạt hơn so với lần trước. Đối mặt với Đường Phong cùng giống như đang đối mặt với những sư tỷ muội bị thưng khác, ôn nhu dặn dò Đường Phong nghỉ ngơi nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng mỉm cười vài cái.
Điều này không khỏi khiến Đường Phong cũng thả lỏng theo, cũng nói chuyện vài câu với nàng. Dần dần, trong khi Mạc Lưu Tô đang trị liệu, Đường Phong cũng thả lỏng tinh thần tới cực điểm nên đã ngủ luôn.
Lần này là ngủ thật chứ không phải giả ngủ như lần trước.
Đường Phong quả thật là mệt muốn chết rồi, chẳng những là thân thể, ngay cra tinh thần cùng thế. Kẻ từ khi đi ra khỏi thú mộ tới giờ hắn đã không được ngủ một giấc ngon nào rồi, mỗi ngày đều phải nằm trên trên cây mà ngủ, lại còn phải chú ý động tĩnh mọi lúc mọi nơi, lo lắng đề phòng để không bị linh thú phát hiện, sau khi trở về liền đụng phải đàn thú khổng lồ của Khiếu Thiên Lang, sau đó lại đánh một trận với Hàn Đông, tinh thần và thể lực tiêu hao rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Giấc ngủ này hắn ngủ rất sâu, bởi vì nằm trên giường của mình, vì đây là địa bàn của mình, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cơ hồ có thể nói là Đường Phong đã bỏ qua hết thảy cảm giác, ngủ say như chết.
Trong lúc đó, Mạc Lưu Tô sau khi trị liệu xong liền đóng cửa rời đi.
Lâm Nhược Diên sau khi tỉnh dậy liền đi sang nhìn hắn hồi lâu cũng vẫn không kinh động tới hắn. Ngay cra khi y phục trên người hắn đã bị người ta cời ra, sau đó cả người bị người ta lau rửa một phen hắn cũng không hề hay biết.
mãi cho tới sáng ngày thứ hai, Đường Phong cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy, hắn phảng phất như đang muốn ngủ bù lại cho mấy ngày trước không được ngon giấc vậy.
Tiếu thúc và Tần Tứ Nương cũng đã ăn xong điểm tâm, mặt trời cũng đã lên cao, nhưng trog phòng Đường Phong chẳng có chút động tĩnh nào.
Bảo Nhi đang giặt quần áo, Bảo Nhi cột một tấm khăn xanh trên đầu, đang quét dọn Yên Liễu các, Tiểu Manh Manh mang theo Đậu Đậu chạy loạn khắp nơi, cười lớn khanh khách.
Hia người Tiếu thúc và Đoạn Thất Xích ngồi xổm trên đất, trên miệng ngậm một cây tăm, vừa xỉa răng vừa ngó chằm chằm vào cửa phòng của Đường Phong.
Tiếu thúc nói:
- lão Đoạn, ngươi nói Phong thiếu gia khi nào mới tỉnh?
Đoạn Thất Xích phun một cái qua bên cạnh, tiếp tục cạy cạy răng, quả quyết nói:
- Ta đoán hắn phải ngủ tới tối, những áp lực hắn phải thừa nhận gần đây dù ta không biết là gì, nhưng chắc cũng không nhỏ.
- Ta đoán hắn sẽ tỉnh ngay!
Tiếu thúc nói với vẻ mặt quả quyết
- Làm sao huynh biết?
Đoạn Thất Xích quay đầu liếc xéo Thang Phi Tiếu, hừ hừ hai tiếng:
- Có muốn đánh cược với ta không?
- Cược cái gì?
- Hai người chúng ta ai thua thì phải tìm mười đệ tử Thiên Tú, nói với các nàng một tiếng: lão tử vừa mắt ngươi!
Vẻ mặt Đoạn Thất Xích nhất thời lộ ra khinh thường:
- lão Đoạn ta cũng đáng tuổi gia gia của các nàng, loại chuyện thất đức này làm sao ta làm được? Hơn nữa, nếu thật sự làm vậy thì mấy nữ hài Thiên Tú kia còn không xem chúng ta là sắc lang hả?
Thang Phi Tiếu chần chừ nói:
- Vậy thì đổi lại, nếu ai thua thì lên Nguyện Hiên Đài giả làm chó sủa, sủa mười tiếng, để cho toàn bộ người trong Thiên Tú đều nghe thấy.
Đoạn Thất Xích hoảng sợ biến sắc:
- Chiêu này của ngươi sao độc quá vậy?
- Hừ hừ, vô độc bất trượng phu! ngươi có làm hay không?
- Làm!
Đoạn Thất Xích lộ vẻ kiên nghị:
- Xá bất đắc hài sáo bất chiêu lang*, lần này lão Đoạn ta thế nào cũng phải thử, để xem lão Đoạn ngươi xấu mặt một lần.
- Ha ha
Thang Phi Tiếu đắc ý cười lớn một tiếng, dùng sức vỗ vỗ vai của Đoạn Thất Xích:
- lão đệ, ngươi nhất định sẽ thua! Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của đại ca ta!
Sắc mặt của Đoạn Thất Xích liền biến đổi:
- Sao ngươi biết ta sẽ thua? Trong phòng Phong thiếu gia. tiếng hít thở vẫn cứ đều đều trầm ổn, rõ ràng còn ngủ say như chết ở trong đó, sao có thể tỉnh lại ngay như vậy được?
Sau khi nói xong. Đoạn Thất Xích đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ tay vào Thang Phi Tiếu hỏi:
- lão Thang, có phải ngươi lại muốn dùng thủ đoạn vô sỉ gì không hả?
Thang Phi Tiếu cười hắc hắc:
- Chúng ta cũng không nói ta không thể vào đánh thức hắn ngay mà? Nhìn lão tử đây vào đánh thức Phong thiếu gia dậy đây.
Vừa nói vừa dương dương đắc ý đứng dậy.
Tần Tứ Nương vừa bước ra khỏi phòng, nghi ngờ hỏi:
- Sao mặt mũi lão Thang ngươi đắc ý dữ vậy?
Đoạn Thất Xích nhất thời nước mắt lưng tròng:
- Tẩu tẩu, người phải làm chủ cho đệ! lão Thang cũng lớn như vậy rồi, lại còn dùng thủ đoạn vô lại lừa gạt tình cảm của đệ.
- Làm sao vậy?
Tần Tứ Nương không biết nên khóc hay cười mà hỏi, mặc dù tuổi của Đoạn Thất Xích lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng vẫn cứ gọi nàng là tẩu tẩu, dù sao thì Thang Phi Tiếu cùng là đại ca của hắn.
(*) ngày trước ở một sơn thôn hẻo lánh này sói thường xuất hiện, bắt trộm rất nhiều gia cầm của dân trong thôn, mọi người vô cùng tức giận, liền đứng ra đoàn kết lại, trải qua bao khó khăn vất vả trèo đèo lội suối, để tìm lũ sói giảo hoạt kia, không biết bọn họ đã đi qua biết bao nhiêu đường núi, phá đi biết bao nhiêu đôi giày cỏ, cuối cùng cũng tìm đến được hang của lũ sói và tóm được bọn chúng. Câu tục ngữ "Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang" là từ đây mà ra.
Nhưng sau này do sự phân hoá thanh âm khi chuyển từ phồn thể sang giản thể, ở vùng Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ nam, Thượng Hải, nghiễm Đông thống nhất một phương ngôn "hài tử' tức "xié tử" bị đọc trại thành "hái zi . Thời gian trôi qua, câu tục ngữ "Luyến tiếc giày cỏ tóm không được sói lang" bị đổi thành "Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói".
nghĩa đen: Muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình.
nghĩa bóng: Muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status