Thang Phi Tiếu liên tục nháy mắt ra dấu với Đoạn Thất Xích. Đoạn Thất Xích hừ lạnh nói:
- Đại ca, ngươi bất nhân trước, đừng trách tiểu đệ bất nghĩa! Hôm nay dù ta có thân bại danh liệt cũng phải kéo ngươi chôn cùng ta, huynh đệ chúng ta hai người đồng sanh cộng tử, coi như cũng là chuyện tốt!
- Họ Thang kia, có phải ngươi lại không đổi tà tâm, lại để ý thêm vị đệ tử nào của Thiên Tú sao?
Tần Tứ Nương hỏi.
Thang Phi Tiếu tức giận hừ mũi, trong lòng mắng to Đoạn Thất Xích không nói nghĩa khí huynh đệ, nhưng thân làm chó trông nhà của người ta, không thể không cúi đầu, vội vàng cười nói:
- Làm gì có, oan uổng quá đi. Bất quá ta chi đang đánh cá với lão Đoạn, xem xem Phong thiếu gia có thể dậy trước giờ cơm trưa hay không thôi. Người nào thua thì phải lên Nguyện Hiên Đài giả tiếng chó sủa! Ta đây sợ làm mất mặt muội nên mới định đi gọi Phong thiếu gia dậy dùng điểm tâm. người trẻ tuổi mà không ăn uống đầy đủ thì rất có hại cho sức khỏe. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Thật sao?
Đôi mắt phượng của Tần Tứ Nương tràn ngập hàn khí.
Thang Phi Tiếu vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
- So với trân châu còn thật hơn.
Tần Tứ Nương cười khẽ một tiếng, quay sang Đoạn Thất Xích nói:
- lão thất à, nếu thật sự như vậy thì ta thật không giúp được ngươi, bởi vì hình như Phong thiếu gia đã dậy rồi.
Đoạn Thất Xích nghe vậy liền sửng sốt, cẩn thận lắng nghe một phen, trong phòng của Đường Phong quả thật có động tĩnh như ai đó rời giường, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là tiếng hít thở trầm ổn của Đường Phong vẫn không hề đình chỉ.
Chẩng những Đoạn Thất Xích phát hiện, cả Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu cũng đã phát hiện. Bên trong phòng, quả thật có động tĩnh của hai người! Một người là Đường Phong đang nằm trên giường ngủ li bì, một người khác đã xuống giường, từng bước chậm chạp đi tới bên cửa.
Mấy người trong nháy mắt lập tức khẩn trương, bên trong Yên Liễu các cũng chỉ có bấy nhiêu người, mà cái người chưa lộ diện kia lại có thể vuợt qua ba vị Thiên giai cao thủ mà đi vào phòng của Đường Phong, chuyện này khiến bọn họ có một loại cảm giác sờn tóc gáy.
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cơ hồ đã ngưng tụ cương khí trong nháy mắt, Tần Tứ Nương khẽ quát một tiếng:
- Viêm Nhật!
Viêm Nhật kiếm vốn được để trong phòng của nàng lập tức xoát một tiếng bay ra ngoài, được Tần Tứ Nương cầm chắc trên tay.
Ba đại cao thủ đứng đầu ngưng thần chờ đợi, ngay cả tiếng hít thở cũng bị dồn nén đến cực hạn. Bọn họ khẩn trương nheo mắt, muốn nhìn thật kỹ xem rốt cuộc là kẻ gian ở phương nào mà lại có bản lãnh này, lén vào phòng Đường Phong một cách thần không biết, quỷ không hay.
Bất quá, khiến bọn họ có chút an lòng chính là Đường Phong vẫn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hãy còn ngủ say ở trong nhà.
Theo tiếng "kẽo kẹt" nhỏ xíu vang lên, cửa phòng chầm chậm mở ra. Ba vị cao thủ cơ hồ cùng một lúc, xoẹt một cái đã chạy tới trước cửa phòng Đường Phong.
Cách không thủ, Ly Hợp đao pháp, Thần binh Viêm Nhật, ba đạo công kích cuồng bạo tới cực điểm chớp mắt đã vây kín cửa phòng của Đường Phong, không lưu lại bất kỳ một khe hở nào, cho dù là không khí cũng không cách nào lọt qua giữa mảnh không gian này.
- Á... oáp...
Một tiếng ngáp rất nhỏ bỗng truyền ra từ bên trong.
ngay khi thân ảnh đang mở cửa phòng kia in vào trong mắt ba người, cả ba liền sững sờ trong nháy mắt.
Thang Phi Tiếu giơ cao cánh tay của mình, đứng hình ngay tại chỗ, vẻ mặt mê man. Đoạn Thất Xích lấy chưởng thay đao, bàn tay chai sần đầy sẹo đương phồng lên hết cỡ cũng khựng lại ngay giữa không trung, con ngươi trợn to hết cỡ như muốn lọt hẳn ra ngoài. Tần tứ nương cầm trong tay thanh Viêm Nhật phóng ra hòa diễm cuồn cuộn, đầu tiên là kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó bỗng nảy sinh tình thương mãnh liệt của một người mẹ.
Nơi cửa phòng, một cô bé so với Tiểu Manh Manh cũng không lớn hơn được bao nhiêu đang đứng đó, một đầu tóc trắng ngần như tuyết xõa xuống bờ vai, phủ đến tận eo, trên người mặc một bộ cung trang màu trắng không nhiễm một hạt bụi, tóc mai trước trán chỉnh tề, hai dải tóc mai thật dài phủ xuống ngực.
Tiểu cô nương này, từ khí chất mà xem, so với Manh Manh thật chính là hai loại nha đầu khác nhau hoàn toàn, Manh Manh thuộc dạng hồn nhiên ngây thơ, mà nàng lại là băng thanh ngọc khiết, còn có chút lạnh lùng nhàn nhạt.
Nhưng cả hai giống nhau ở điểm xinh đẹp dễ thương, khiến người người yêu thích.
Tiểu cô nương dùng tay dụi dụi mắt, một tay vịn vào khung cửa, phảng phất như không hề hay biết là đang đối diện với nguy hiểm.
- Thu... thu.. .thu công!
Thang Phi Tiếu sững sờ trong chốc lát, vội vàng mở miệng nói.
Ba đại cao thủ lập tức thu hồi chiêu thức của mình, đứng ngây ra tại chỗ. Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích chớp chớp đôi mắt già nua, nhìn chăm chăm vào tiểu nha đầu này, gương mặt như dại ra. Đôi mắt đẹp của Tần tứ nương sáng lên, hệt như sói bà bà đi ăn đêm, đôi mắt tỏa sáng trong đêm tuyết.
Tiểu nha đầu dụi mắt một lát, lại giương mắt nhìn ba người đang đứng chắn trước mặt, hai mắt nhẹ chớp, cất giọng nói bình tĩnh mà cực kỳ dịu nhẹ:
- Buổi sáng tốt lành!
Giọng nói thanh thúy dễ nghe, giống như suối ngàn rả rích, ngọc rơi khay bạc, làm cho người nghe có cảm giác thư sướng hệt như chìm trong dòng suối mát dịu.
Khoe môi Thang Phi Tiếu giật giật, giơ tay lên hồi đáp:
- Buổi sáng tốt lành!
Tiểu nha đầu khẽ gật đầu. phảng phất như đã quen biết mấy người này từ lâu, sau đó uyển chuyển cất bước, nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua ba người trước mặt, trực tiếp đi tới nhà bếp.
- Tỷ tỷ buổi sáng tốt lành!
Lúc ngang qua Mộng Nhi đang quét dọn vệ sinh, tiểu nha đầu rất lễ phép, chào hỏi một tiếng.
Mộng Nhi đứng thẳng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn vào tiểu cô nương trước mặt, lại nhìn qua phía ba người Thang Phi Tiếu, thấy Tiếu thúc mấp máy môi với mình một cái, nhún vai, tỏ vẻ như mình cũng không biết gì cả.
Bảo Nhi cũng ngưng aiặt quần áo, ánh mắt dừng lại trên người cô bé.
Manh Manh ôm hắc nhàn Đậu Đậu, hai mắt to tròn chớp chớp, đứng ở trong viện nhìn ra, nhẹ mấp máy môi, rất hiếu kỳ.
Trong Yên Liễu các hoàn toàn yên tĩnh, không có ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều dồn vào vị trí nhà bếp, không khí quỷ dị đến cực điểm.
Từ trong bếp truyền ra một loạt thanh âm binh binh bang bang...
Một lát sau, tiểu cô nương có mái tóc tuyết trắng chậm rãi bước ra, hai tay bé xíu còn ôm một cái bánh bao lớn trắng ngần, vẫn nguyên một đôi mắt liu riu ngái ngủ. mở to cái miệng nhỏ nhắn, cắn nhẹ một miếng bánh bao.
Chưa dừng lại ở đó, lúc con bé cắn bánh bao, còn cố ý phát ra tiếng "ưm" nữa.
Trên mặt cô bé còn dính một chút vụn bánh, khuôn mặt mũm mĩm xinh xinh, lại dính phải miếng bánh vụn thế kia, thoạt nhìn quái dị vô cùng.
Cô bé vẫn thản nhiên đi tới như trước, vừa đi vừa ưm ưm ăn bánh, cái bánh bao so với hai tay còn muốn to hơn rất nhiều, ưm một tiếng là cắn một miếng, chỉ gặm được một góc nhỏ...
Lại đi qua ba người Thang Phi Tiếu đang đứng ở cửa, cô bé lần nữa đi vào bên trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, một thoáng khi hai cánh cửa khép lại, trong nháy mắt đó, cô bé ngẩng đầu lên nói với ba người đối diện:
- Hẹn gặp lại!
Da mặt Thang Phi Tiếu giật giật vô cùng lợi hại.
Lại nghiêng tai lắng nghe, ba người nghe thấy được tiểu cô nương này từ từ đi tới bên giường Đường Phong, sau đó từ từ bỏ lên giường, vừa nằm đã ngủ.
Tiếng hít thở của Đường Phong vẫn đều đều như cũ...
Trầm mặc ít nhất phải hơn thời gian nửa nén nhang, Tần tứ nương đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, hỏi:
- Cái này... Chuyện này là sao vậy?
Đoạn Thất Xích ảo não lắc đầu.
- Đại ca, ngươi bất nhân trước, đừng trách tiểu đệ bất nghĩa! Hôm nay dù ta có thân bại danh liệt cũng phải kéo ngươi chôn cùng ta, huynh đệ chúng ta hai người đồng sanh cộng tử, coi như cũng là chuyện tốt!
- Họ Thang kia, có phải ngươi lại không đổi tà tâm, lại để ý thêm vị đệ tử nào của Thiên Tú sao?
Tần Tứ Nương hỏi.
Thang Phi Tiếu tức giận hừ mũi, trong lòng mắng to Đoạn Thất Xích không nói nghĩa khí huynh đệ, nhưng thân làm chó trông nhà của người ta, không thể không cúi đầu, vội vàng cười nói:
- Làm gì có, oan uổng quá đi. Bất quá ta chi đang đánh cá với lão Đoạn, xem xem Phong thiếu gia có thể dậy trước giờ cơm trưa hay không thôi. Người nào thua thì phải lên Nguyện Hiên Đài giả tiếng chó sủa! Ta đây sợ làm mất mặt muội nên mới định đi gọi Phong thiếu gia dậy dùng điểm tâm. người trẻ tuổi mà không ăn uống đầy đủ thì rất có hại cho sức khỏe. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Thật sao?
Đôi mắt phượng của Tần Tứ Nương tràn ngập hàn khí.
Thang Phi Tiếu vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
- So với trân châu còn thật hơn.
Tần Tứ Nương cười khẽ một tiếng, quay sang Đoạn Thất Xích nói:
- lão thất à, nếu thật sự như vậy thì ta thật không giúp được ngươi, bởi vì hình như Phong thiếu gia đã dậy rồi.
Đoạn Thất Xích nghe vậy liền sửng sốt, cẩn thận lắng nghe một phen, trong phòng của Đường Phong quả thật có động tĩnh như ai đó rời giường, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là tiếng hít thở trầm ổn của Đường Phong vẫn không hề đình chỉ.
Chẩng những Đoạn Thất Xích phát hiện, cả Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu cũng đã phát hiện. Bên trong phòng, quả thật có động tĩnh của hai người! Một người là Đường Phong đang nằm trên giường ngủ li bì, một người khác đã xuống giường, từng bước chậm chạp đi tới bên cửa.
Mấy người trong nháy mắt lập tức khẩn trương, bên trong Yên Liễu các cũng chỉ có bấy nhiêu người, mà cái người chưa lộ diện kia lại có thể vuợt qua ba vị Thiên giai cao thủ mà đi vào phòng của Đường Phong, chuyện này khiến bọn họ có một loại cảm giác sờn tóc gáy.
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cơ hồ đã ngưng tụ cương khí trong nháy mắt, Tần Tứ Nương khẽ quát một tiếng:
- Viêm Nhật!
Viêm Nhật kiếm vốn được để trong phòng của nàng lập tức xoát một tiếng bay ra ngoài, được Tần Tứ Nương cầm chắc trên tay.
Ba đại cao thủ đứng đầu ngưng thần chờ đợi, ngay cả tiếng hít thở cũng bị dồn nén đến cực hạn. Bọn họ khẩn trương nheo mắt, muốn nhìn thật kỹ xem rốt cuộc là kẻ gian ở phương nào mà lại có bản lãnh này, lén vào phòng Đường Phong một cách thần không biết, quỷ không hay.
Bất quá, khiến bọn họ có chút an lòng chính là Đường Phong vẫn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hãy còn ngủ say ở trong nhà.
Theo tiếng "kẽo kẹt" nhỏ xíu vang lên, cửa phòng chầm chậm mở ra. Ba vị cao thủ cơ hồ cùng một lúc, xoẹt một cái đã chạy tới trước cửa phòng Đường Phong.
Cách không thủ, Ly Hợp đao pháp, Thần binh Viêm Nhật, ba đạo công kích cuồng bạo tới cực điểm chớp mắt đã vây kín cửa phòng của Đường Phong, không lưu lại bất kỳ một khe hở nào, cho dù là không khí cũng không cách nào lọt qua giữa mảnh không gian này.
- Á... oáp...
Một tiếng ngáp rất nhỏ bỗng truyền ra từ bên trong.
ngay khi thân ảnh đang mở cửa phòng kia in vào trong mắt ba người, cả ba liền sững sờ trong nháy mắt.
Thang Phi Tiếu giơ cao cánh tay của mình, đứng hình ngay tại chỗ, vẻ mặt mê man. Đoạn Thất Xích lấy chưởng thay đao, bàn tay chai sần đầy sẹo đương phồng lên hết cỡ cũng khựng lại ngay giữa không trung, con ngươi trợn to hết cỡ như muốn lọt hẳn ra ngoài. Tần tứ nương cầm trong tay thanh Viêm Nhật phóng ra hòa diễm cuồn cuộn, đầu tiên là kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó bỗng nảy sinh tình thương mãnh liệt của một người mẹ.
Nơi cửa phòng, một cô bé so với Tiểu Manh Manh cũng không lớn hơn được bao nhiêu đang đứng đó, một đầu tóc trắng ngần như tuyết xõa xuống bờ vai, phủ đến tận eo, trên người mặc một bộ cung trang màu trắng không nhiễm một hạt bụi, tóc mai trước trán chỉnh tề, hai dải tóc mai thật dài phủ xuống ngực.
Tiểu cô nương này, từ khí chất mà xem, so với Manh Manh thật chính là hai loại nha đầu khác nhau hoàn toàn, Manh Manh thuộc dạng hồn nhiên ngây thơ, mà nàng lại là băng thanh ngọc khiết, còn có chút lạnh lùng nhàn nhạt.
Nhưng cả hai giống nhau ở điểm xinh đẹp dễ thương, khiến người người yêu thích.
Tiểu cô nương dùng tay dụi dụi mắt, một tay vịn vào khung cửa, phảng phất như không hề hay biết là đang đối diện với nguy hiểm.
- Thu... thu.. .thu công!
Thang Phi Tiếu sững sờ trong chốc lát, vội vàng mở miệng nói.
Ba đại cao thủ lập tức thu hồi chiêu thức của mình, đứng ngây ra tại chỗ. Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích chớp chớp đôi mắt già nua, nhìn chăm chăm vào tiểu nha đầu này, gương mặt như dại ra. Đôi mắt đẹp của Tần tứ nương sáng lên, hệt như sói bà bà đi ăn đêm, đôi mắt tỏa sáng trong đêm tuyết.
Tiểu nha đầu dụi mắt một lát, lại giương mắt nhìn ba người đang đứng chắn trước mặt, hai mắt nhẹ chớp, cất giọng nói bình tĩnh mà cực kỳ dịu nhẹ:
- Buổi sáng tốt lành!
Giọng nói thanh thúy dễ nghe, giống như suối ngàn rả rích, ngọc rơi khay bạc, làm cho người nghe có cảm giác thư sướng hệt như chìm trong dòng suối mát dịu.
Khoe môi Thang Phi Tiếu giật giật, giơ tay lên hồi đáp:
- Buổi sáng tốt lành!
Tiểu nha đầu khẽ gật đầu. phảng phất như đã quen biết mấy người này từ lâu, sau đó uyển chuyển cất bước, nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua ba người trước mặt, trực tiếp đi tới nhà bếp.
- Tỷ tỷ buổi sáng tốt lành!
Lúc ngang qua Mộng Nhi đang quét dọn vệ sinh, tiểu nha đầu rất lễ phép, chào hỏi một tiếng.
Mộng Nhi đứng thẳng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn vào tiểu cô nương trước mặt, lại nhìn qua phía ba người Thang Phi Tiếu, thấy Tiếu thúc mấp máy môi với mình một cái, nhún vai, tỏ vẻ như mình cũng không biết gì cả.
Bảo Nhi cũng ngưng aiặt quần áo, ánh mắt dừng lại trên người cô bé.
Manh Manh ôm hắc nhàn Đậu Đậu, hai mắt to tròn chớp chớp, đứng ở trong viện nhìn ra, nhẹ mấp máy môi, rất hiếu kỳ.
Trong Yên Liễu các hoàn toàn yên tĩnh, không có ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều dồn vào vị trí nhà bếp, không khí quỷ dị đến cực điểm.
Từ trong bếp truyền ra một loạt thanh âm binh binh bang bang...
Một lát sau, tiểu cô nương có mái tóc tuyết trắng chậm rãi bước ra, hai tay bé xíu còn ôm một cái bánh bao lớn trắng ngần, vẫn nguyên một đôi mắt liu riu ngái ngủ. mở to cái miệng nhỏ nhắn, cắn nhẹ một miếng bánh bao.
Chưa dừng lại ở đó, lúc con bé cắn bánh bao, còn cố ý phát ra tiếng "ưm" nữa.
Trên mặt cô bé còn dính một chút vụn bánh, khuôn mặt mũm mĩm xinh xinh, lại dính phải miếng bánh vụn thế kia, thoạt nhìn quái dị vô cùng.
Cô bé vẫn thản nhiên đi tới như trước, vừa đi vừa ưm ưm ăn bánh, cái bánh bao so với hai tay còn muốn to hơn rất nhiều, ưm một tiếng là cắn một miếng, chỉ gặm được một góc nhỏ...
Lại đi qua ba người Thang Phi Tiếu đang đứng ở cửa, cô bé lần nữa đi vào bên trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, một thoáng khi hai cánh cửa khép lại, trong nháy mắt đó, cô bé ngẩng đầu lên nói với ba người đối diện:
- Hẹn gặp lại!
Da mặt Thang Phi Tiếu giật giật vô cùng lợi hại.
Lại nghiêng tai lắng nghe, ba người nghe thấy được tiểu cô nương này từ từ đi tới bên giường Đường Phong, sau đó từ từ bỏ lên giường, vừa nằm đã ngủ.
Tiếng hít thở của Đường Phong vẫn đều đều như cũ...
Trầm mặc ít nhất phải hơn thời gian nửa nén nhang, Tần tứ nương đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, hỏi:
- Cái này... Chuyện này là sao vậy?
Đoạn Thất Xích ảo não lắc đầu.
/1679
|