Càng ép buộc bản thân mình quên đi, hết lần này tới lần khác lại càng thêm nhớ nhung. Nàng tổn hao vô số tâm tư, mới có thể tự ép buộc mình vài ngày nay không đi gặp nam tử kia. Nàng sợ! Sợ chính mình sau khi gặp hắn sẽ kìm lòng không được, cho nên cũng chỉ có thể nhờ độc nhãn quái nhân chiếu cố cho hắn một chút. Phi Tiểu Nhã vốn là có ý tứ để cho độc nhãn quái nhân đừng khiến Đường Phong gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là lời này sao có thể nói ra từ trong miệng một vị nữ tử, chỉ có thể lập lờ nước đôi nói những lời kia với độc nhãn quái nhân
- Đến đây, ngồi xuống nói chuyện!
Phi Tiểu Nhã vô cùng khách khí, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với độc nhãn quái nhân. Độc nhãn quái nhân cảm thấy vô cùng giật mình, hắn chưa từng thấy qua lần nào bảo chủ đại nhân lại hòa nhã, dễ gần đến như vậy. Nữ nhân này bình thường đều vô cùng bá đạo, độc đoán cơ mà. Cho dù có biểu hiện ra một điểm nữ tính cũng sẽ tỏ ra cao cao tại thượng cùng mình nói chuyện, sao hôm nay lại khách khí đến như vậy.
A, chắc là do cách làm của mình ngày hôm nay, khiến nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, độc nhãn quái nhân không chút hoang mang nói:
- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ là người thô hào, không dám làm ô uế cái ghế của bảo chủ
- Cho ngươi ngồi thì cứ ngồi, còn lảm nhảm cái gì?
Phi Tiểu Nhã sắc mặt trầm xuống, ra lệnh.
Độc nhãn quái nhân vội vàng nói:
- Đúng, đúng, thuộc hạ tuân mệnh!
Vừa nói, vừa ngồi xuống chỉ là độc nhãn quái nhân cố giữ bàn tọa cách xa cái mặt ghế của bảo chủ đại nhân nhất có thể, cung kính nói:
- Hôm nay, những đệ tử kia biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?
Phi Tiểu Nhã liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi
Độc nhãn quái nhân cười thầm một tiếng, ngài muốn hỏi tên Đường Môn kia thì cứ việc nói thẳng, còn liên lụy đến những người khác làm gì? Trong tâm tuy rằng nghĩ vậy, đương nhiên là hắn không dám nói thẳng ra, nói thẳng ra để bị ăn đánh à, chỉ có thể gật đầu nói:
- Cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều có tiến bộ vượt bực, thuộc hạ đoán chừng một chỉ mất một ít ngày nữa thôi, sẽ có không ít đệ tử có thể hoành thành nhiệm vụ ba trăm dặm buổi sáng kia, mấy ngày hôm nay chết mất một vài người, bất quá cũng chỉ có thể xem như là bài trừ nốt cặn bã trong tinh hoa, chết rồi cũng không có gì đáng tiếc.
- Ừm, có ai có biểu hiện xuất xắc không?
Phi Tiểu Nhã lại tiếp tục giả bộ hỏi thăm
- Có! Có!
Độc nhãn quái nhân gật đầu liên tục
- Cái tên Không Dư Hận đến từ Đại Tuyết Cung kia biểu hiện rất không tồi, tuy rằng hôm nay bị Địa giai cao thủ của bảo nội đánh đến ngất xỉu hai lần, nhưng chỉ cần dội một gáo nước lạnh liền tỉnh lại, sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu, tiềm lực cực lớn, không hổ là đệ tử tinh nhuệ mà Đại Tuyết Cung đưa tới!
- Hừ!
Phi Tiểu Nhã khẽ hừ một tiếng, phảng phất là rất không vui khi nghe được ba chữ Đại Tuyết Cung.
Độc nhãn quái nhân đương nhiên là biết tùy mặt gửi lời, biết rằng không thể thái quá, trêu trọc bảo chủ đại nhân cũng phải có chừng mực, nếu mình còn không đề cập đến sự tình của Đường Môn, đoán chừng bà cô này muốn nổi ghóa lên rồi, nghĩ đến đây, độc nhãn quái nhân khẽ cười một tiếng, vội vàng nói:
- Còn có cả Đường Môn nữa, biểu hiện của người này cũng tương đối tốt, ngày đầu tiên hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ ba trăm dặm, hôm nay còn lợi hại hơn nữa.
- Như thế nào? Sao lại lợi hại hơn?
Quả nhiên, vừa nhắc tới Đường Môn, Phi Tiểu Nhã lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng hào hứng, sau khi nói ra chợt cảm thấy ngữ khí của mình không đúng, lập tức sầm mặt, giả bộ nghiêm túc nói:
- Nói xem, vì sao mà mỗi ngày ta đều nghe thấy ngươi khen hắn hết lời vậy, tên đệ tử Huyền giai này lợi hại như vậy sao?
- Quả thực lợi hại!
Độc nhãn quái nhân cũng phải bội phục nói:
-Tên tiểu tử này ngày đầu đã có thể hoàn thành xong ba trăm dặm, sau đó thuộc hạ cảm thấy hắn vẫn chưa dùng toàn lực. Sự thực chứng minh ánh mắt thuộc hạ quả nhiên không sai, hắn hôm nay trong vòng một canh giờ đã có thể chạy trọn vẹn sáu vòng tương đương với ba trăm sáu mươi dặm đường. Một tên tiểu tử Huyền giai, không ngờ lại có thể làm được chuyện này, đây chính là chuyện từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua bên trong Ô Long Bảo. Hơn nữa, hắn sau khi chạy xong, tuy rằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần khôi phục sau nửa canh giờ, không ngờ lại có thể mạnh mẽ tiếp tục đứng lên, so với trạng thái đỉnh phong không kém hơn một chút nào, năng lực khôi phục của tên đệ tử này quả thực là biến thái! Có thể nói, hắn so với Không Dư Hận còn muốn xuất chúng hơn nhiều!
Nghe được những chuyện này, Phi Tiểu Nhã cũng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ tên tiểu tặc này quả nhiên là nhân trung chi long, rõ ràng ngay cả Không Dư Hận cũng phải thua kém hắn một bực. Lúc trước Tạ Tuyết Thần từng tán dương Không Dư Hận cái gì mà thiên hạ vô song, hiện tại Đường Môn so với hắn cái gì cũng vượt trội hơn a. Đợi độc nhãn quái nhân nói xong, Phi Tiểu Nhã có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao hôm nay hắn lại chạy sáu vòng? Chẳng lẽ là cố gắng bức bách cực hạn của mình?
Độc nhãn quái nhân cười mỉm nói:
- Đó là bởi vì thuộc hạ bắt hắn mỗi buổi sáng chạy mười vòng! Ha ha, bảo chủ đại nhân người không thể tương tượng ra bộ mặt đặc sắc của hắn khi nghe được cái tin này sáng sớm ngày hôm nay đâu. Hắn chẳng khác gì bị người khác giẫm vào đuôi, lại không thể bạo phát ra chỉ có thể kìm nén nhẫn nhục trong lòng. Hắn chạy sáu vòng thì sao, cũng vẫn không hoành thành nhiệm vụ, đương nhiên là không có điểm tâm ăn rồi.
- Ai bảo ngươi.....
Phi Tiểu Nhã biến sắc, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng, một chưởng đập xuống mặt bàn, cái bàn lập tức vỡ nát vụn, chỉ là câu nói đến cửa miệng lập tức nuốt lại, thần tình hung ác cũng cấp tốc thu liễm, lập tức nở nụ cười thản nhiên nói:
- Ai nha, cái bàn này quá mục rồi
Độc nhãn quái nhân mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tim đập thình thịch, căn bản không dám ngước mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, hai chân run lẩy bẩy. Hắn không biết vì sao bảo chủ đột nhiên phát hỏa, hơn nữa nghe ngữ khí của nàng, khiến hắn có cảm giác đó là sự im lặng trước khi cuồng phong bạo vũ ập xuống. Phi Tiểu Nhã mỉm cười, nhìn độc nhãn quái nhân, ngữ khí ôn nhu, thần thái vũ mị nói:
- Nói tiếp, sao lại bắt hắn chạy mười vòng?
Độc nhãn quái nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Thuộc hạ chính là nghe theo chỉ thị của bảo chủ đại nhân ngày hôm qua, mới làm ra chuyện này.
- Chỉ thị ngày hôm qua của ta?
Phương Tiểu Nhã nghi ngờ nói.
- Ngài bảo thuộc hạ hảo hảo..."chiếu cố" hắn mà! Ta đây không phải là đang "chiếu cố" hắn sao?
Độc nhãn quái nhân đem hai chữ "chiếu cố" nhấn mạnh.
- Nha....
Phi Tiểu Nhã bừng tỉnh đại ngộ.
- Nguyên lai là ta ngày hôm qua cho ngươi đi hảo hảo...."chiếu cố" hắn a!
Nữ nhân này cũng dùng một loại ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai từ "chiếu cố". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Độc nhãn quái nhân vô cùng phiền muộn, thầm nghĩ, bà cô này đúng là đồ biến thái mà, nghe ngữ khí của nàng, dường như chính là cô ta muốn tra tấn người, nhưng bây giờ lại không hề thừa nhận, đem trách nhiệm đổ lên đầu mình. Nghĩ đến đây độc nhãn quái nhân rất thức thời nói:
- Vậy hẳn là do thuộc hạ ngày hôm qua nghe nhầm, tất cả chuyện này đều là chủ ý của một mình thuộc hạ.
- Đến đây, ngồi xuống nói chuyện!
Phi Tiểu Nhã vô cùng khách khí, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với độc nhãn quái nhân. Độc nhãn quái nhân cảm thấy vô cùng giật mình, hắn chưa từng thấy qua lần nào bảo chủ đại nhân lại hòa nhã, dễ gần đến như vậy. Nữ nhân này bình thường đều vô cùng bá đạo, độc đoán cơ mà. Cho dù có biểu hiện ra một điểm nữ tính cũng sẽ tỏ ra cao cao tại thượng cùng mình nói chuyện, sao hôm nay lại khách khí đến như vậy.
A, chắc là do cách làm của mình ngày hôm nay, khiến nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, độc nhãn quái nhân không chút hoang mang nói:
- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ là người thô hào, không dám làm ô uế cái ghế của bảo chủ
- Cho ngươi ngồi thì cứ ngồi, còn lảm nhảm cái gì?
Phi Tiểu Nhã sắc mặt trầm xuống, ra lệnh.
Độc nhãn quái nhân vội vàng nói:
- Đúng, đúng, thuộc hạ tuân mệnh!
Vừa nói, vừa ngồi xuống chỉ là độc nhãn quái nhân cố giữ bàn tọa cách xa cái mặt ghế của bảo chủ đại nhân nhất có thể, cung kính nói:
- Hôm nay, những đệ tử kia biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?
Phi Tiểu Nhã liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi
Độc nhãn quái nhân cười thầm một tiếng, ngài muốn hỏi tên Đường Môn kia thì cứ việc nói thẳng, còn liên lụy đến những người khác làm gì? Trong tâm tuy rằng nghĩ vậy, đương nhiên là hắn không dám nói thẳng ra, nói thẳng ra để bị ăn đánh à, chỉ có thể gật đầu nói:
- Cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều có tiến bộ vượt bực, thuộc hạ đoán chừng một chỉ mất một ít ngày nữa thôi, sẽ có không ít đệ tử có thể hoành thành nhiệm vụ ba trăm dặm buổi sáng kia, mấy ngày hôm nay chết mất một vài người, bất quá cũng chỉ có thể xem như là bài trừ nốt cặn bã trong tinh hoa, chết rồi cũng không có gì đáng tiếc.
- Ừm, có ai có biểu hiện xuất xắc không?
Phi Tiểu Nhã lại tiếp tục giả bộ hỏi thăm
- Có! Có!
Độc nhãn quái nhân gật đầu liên tục
- Cái tên Không Dư Hận đến từ Đại Tuyết Cung kia biểu hiện rất không tồi, tuy rằng hôm nay bị Địa giai cao thủ của bảo nội đánh đến ngất xỉu hai lần, nhưng chỉ cần dội một gáo nước lạnh liền tỉnh lại, sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu, tiềm lực cực lớn, không hổ là đệ tử tinh nhuệ mà Đại Tuyết Cung đưa tới!
- Hừ!
Phi Tiểu Nhã khẽ hừ một tiếng, phảng phất là rất không vui khi nghe được ba chữ Đại Tuyết Cung.
Độc nhãn quái nhân đương nhiên là biết tùy mặt gửi lời, biết rằng không thể thái quá, trêu trọc bảo chủ đại nhân cũng phải có chừng mực, nếu mình còn không đề cập đến sự tình của Đường Môn, đoán chừng bà cô này muốn nổi ghóa lên rồi, nghĩ đến đây, độc nhãn quái nhân khẽ cười một tiếng, vội vàng nói:
- Còn có cả Đường Môn nữa, biểu hiện của người này cũng tương đối tốt, ngày đầu tiên hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ ba trăm dặm, hôm nay còn lợi hại hơn nữa.
- Như thế nào? Sao lại lợi hại hơn?
Quả nhiên, vừa nhắc tới Đường Môn, Phi Tiểu Nhã lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng hào hứng, sau khi nói ra chợt cảm thấy ngữ khí của mình không đúng, lập tức sầm mặt, giả bộ nghiêm túc nói:
- Nói xem, vì sao mà mỗi ngày ta đều nghe thấy ngươi khen hắn hết lời vậy, tên đệ tử Huyền giai này lợi hại như vậy sao?
- Quả thực lợi hại!
Độc nhãn quái nhân cũng phải bội phục nói:
-Tên tiểu tử này ngày đầu đã có thể hoàn thành xong ba trăm dặm, sau đó thuộc hạ cảm thấy hắn vẫn chưa dùng toàn lực. Sự thực chứng minh ánh mắt thuộc hạ quả nhiên không sai, hắn hôm nay trong vòng một canh giờ đã có thể chạy trọn vẹn sáu vòng tương đương với ba trăm sáu mươi dặm đường. Một tên tiểu tử Huyền giai, không ngờ lại có thể làm được chuyện này, đây chính là chuyện từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua bên trong Ô Long Bảo. Hơn nữa, hắn sau khi chạy xong, tuy rằng thoạt nhìn rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần khôi phục sau nửa canh giờ, không ngờ lại có thể mạnh mẽ tiếp tục đứng lên, so với trạng thái đỉnh phong không kém hơn một chút nào, năng lực khôi phục của tên đệ tử này quả thực là biến thái! Có thể nói, hắn so với Không Dư Hận còn muốn xuất chúng hơn nhiều!
Nghe được những chuyện này, Phi Tiểu Nhã cũng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ tên tiểu tặc này quả nhiên là nhân trung chi long, rõ ràng ngay cả Không Dư Hận cũng phải thua kém hắn một bực. Lúc trước Tạ Tuyết Thần từng tán dương Không Dư Hận cái gì mà thiên hạ vô song, hiện tại Đường Môn so với hắn cái gì cũng vượt trội hơn a. Đợi độc nhãn quái nhân nói xong, Phi Tiểu Nhã có chút nghi hoặc hỏi:
- Sao hôm nay hắn lại chạy sáu vòng? Chẳng lẽ là cố gắng bức bách cực hạn của mình?
Độc nhãn quái nhân cười mỉm nói:
- Đó là bởi vì thuộc hạ bắt hắn mỗi buổi sáng chạy mười vòng! Ha ha, bảo chủ đại nhân người không thể tương tượng ra bộ mặt đặc sắc của hắn khi nghe được cái tin này sáng sớm ngày hôm nay đâu. Hắn chẳng khác gì bị người khác giẫm vào đuôi, lại không thể bạo phát ra chỉ có thể kìm nén nhẫn nhục trong lòng. Hắn chạy sáu vòng thì sao, cũng vẫn không hoành thành nhiệm vụ, đương nhiên là không có điểm tâm ăn rồi.
- Ai bảo ngươi.....
Phi Tiểu Nhã biến sắc, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng, một chưởng đập xuống mặt bàn, cái bàn lập tức vỡ nát vụn, chỉ là câu nói đến cửa miệng lập tức nuốt lại, thần tình hung ác cũng cấp tốc thu liễm, lập tức nở nụ cười thản nhiên nói:
- Ai nha, cái bàn này quá mục rồi
Độc nhãn quái nhân mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tim đập thình thịch, căn bản không dám ngước mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, hai chân run lẩy bẩy. Hắn không biết vì sao bảo chủ đột nhiên phát hỏa, hơn nữa nghe ngữ khí của nàng, khiến hắn có cảm giác đó là sự im lặng trước khi cuồng phong bạo vũ ập xuống. Phi Tiểu Nhã mỉm cười, nhìn độc nhãn quái nhân, ngữ khí ôn nhu, thần thái vũ mị nói:
- Nói tiếp, sao lại bắt hắn chạy mười vòng?
Độc nhãn quái nhân nơm nớp lo sợ nói:
- Thuộc hạ chính là nghe theo chỉ thị của bảo chủ đại nhân ngày hôm qua, mới làm ra chuyện này.
- Chỉ thị ngày hôm qua của ta?
Phương Tiểu Nhã nghi ngờ nói.
- Ngài bảo thuộc hạ hảo hảo..."chiếu cố" hắn mà! Ta đây không phải là đang "chiếu cố" hắn sao?
Độc nhãn quái nhân đem hai chữ "chiếu cố" nhấn mạnh.
- Nha....
Phi Tiểu Nhã bừng tỉnh đại ngộ.
- Nguyên lai là ta ngày hôm qua cho ngươi đi hảo hảo...."chiếu cố" hắn a!
Nữ nhân này cũng dùng một loại ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai từ "chiếu cố". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Độc nhãn quái nhân vô cùng phiền muộn, thầm nghĩ, bà cô này đúng là đồ biến thái mà, nghe ngữ khí của nàng, dường như chính là cô ta muốn tra tấn người, nhưng bây giờ lại không hề thừa nhận, đem trách nhiệm đổ lên đầu mình. Nghĩ đến đây độc nhãn quái nhân rất thức thời nói:
- Vậy hẳn là do thuộc hạ ngày hôm qua nghe nhầm, tất cả chuyện này đều là chủ ý của một mình thuộc hạ.
/1679
|