Vô Thường

Chương 513: Âu Dương tiên sinh (hạ).

/1679


Bốn sát thủ Đại Tuyết Lâu đang chạy nhanh phía trước đều dựng thẳng lỗ tai, nói thực đi, ngay cả bọn họ cũng không biết rõ vị Âu Dương tiên sinh này là từ lỗ nẻ nào chui ra? Đồng thời cũng không biết giữa hắn và Tạ Tuyết Thần có ước định gì. Nhưng bọn họ biết chắc một điều, thực lực của Âu Dương tiên sinh này sâu không thể đo lường, phía sau vô cùng có khả năng có một thế lực khổng lồ, nếu không phải như vậy, với cá tính của Tạ Tuyết Thần sao có thể khách khách khí khí đối với hắn như vậy?
- Đương nhiên.
Tạ Tuyết Thần gật đầu nói:
- Bất quá chưởng quản Đại Tuyết Cung chỉ là một bắt đầu, còn thỉnh Âu Dương tiên sinh cho ta thời gian nửa năm để giảm xóc, sau nửa năm Tạ mỗ mới có thể thực hiện ước định giữa chúng ta.
- Có thể!
Âu Dương tiên sinh gật đầu:
- Thời gian nửa năm cũng không nhiều, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị, làm đại sự không phải chỉ một lần là xong, điểm này nằm trong dự liệu của ta.
Tạ Tuyết Thần hung ác nham hiểm cười cười.
- Tạ cung chủ, bên phía Ô Long Bảo cũng có rất nhiều cao thủ sao?
Âu Dương tiên sinh đột nhiên chuyển đề tài.
- Nhất định có!
Tạ Tuyết Thần gật đầu nói:
- Bảo chủ Ô Long Bảo Phi Tiểu Nhã là một Thiên giai trung phẩm, ta ngược lại không lo lắng nàng, nữ nhân này tùy tiện một chút là có thể giải quyết được rồi, bất quá từ một năm trước Ô Long Bảo xuất hiện một nam nhân vốn nên chết từ sớm, nam nhân này mới chính là tồn tại vướng tay vướng chân.
Nhắc tới đây, sắc mặt Tạ Tuyết Thần trở nên âm trầm.
Hắn thực sự không nghĩ tới, nam nhân kia cư nhiên ngoan lệ tới như vậy, không tiếc buông tha sinh mệnh của chính mình để thoát khỏi vòng khống chế của hắn, điều này không cần bàn cãi chính là khiêu khích Tạ Tuyết Thần, là sỉ nhục, Tạ Tuyết Thần làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người như vậy còn sống? Nếu như không bị chính mình khống chế, như vậy phải chết đi.
- Chỉ có hai cao thủ cũng cần phải hưng sư động chúng như vậy?
Trên mặt Âu Dương tiên sinh không chút biểu tình hỏi lại một câu, tuy rằng ngữ khí rất bình thản, nhưng vị đạo trào phúng trong đó không hề có một chút che giấu.
Nghe xong những lời này, trong bốn người đang chạy nhanh phía trước có một ngươi quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Âu Dương tiên sinh:
- Ngươi biết cái gì? Nam nhân kia chính là người khó đối phó nhất toàn bộ Đại Tuyết Cung!
- Làm càn!
Ngữ khí Tạ Tuyết Thần mềm nhẹ trách cứ một câu.
- Ta và Âu Dương tiên sinh nói chuyên, khi nào cần ngươi chen miệng vào?
Sắc mặt Âu Dương tiên sinh vẫn như thường, không tức giận cũng không thích thú, phảng phất giống như không nghe thấy người khác nói.
Tạ Tuyết Thần lại nói:
- Tuy nói là như vậy, nhưng con người của ta thích dùng ưu thế tuyệt đối chiến thắng địch nhân, thay cách nói khác, chính là khi dễ người ta!
- Đây đúng là ham mê đặc biệt!
Khóe miệng Âu Dương tiên sinh chậm rãi nở nụ cười mỉm.
- Đương nhiên, đây chỉ là trạng thái lý tưởng nhất, kỳ thực trong Ô Long Bảo còn có ba cao thủ, là do gia sư năm đó lưu lại cho nữ nhân kia.
Gia sư? Cho dù là Âu Dương tiên sinh tâm ổn như nước, lúc này cũng không nhịn được nở nụ cười nhàn nhạt. Nếu như là thu một đồ đệ giống như ngươi, thực sự là đại họa mười tám đời rồi. Vì ham muốn của bản thân, cư nhiên có thể mạnh mẽ giết chết sư phụ của chính mình, tới lúc này còn có mặt mũi xưng hô Gia sư hay sao?
Nam nhân này không chỉ có dã tâm cực lớn, sắc mặt cũng dầy như vậy. Trong lòng Âu Dương tiên sinh nghiêm nghị, nguyên bản cho rằng Tạ Tuyết Thần chỉ là một vai hề nhảy nhót nhỏ bé, hiện tại xem ra, quả nhiên khó đối phó với rất nhiều so với tưởng tượng của chính mình.
- Đối phương có năm người, các ngươi cũng có năm người.
Âu Dương tiên sinh hỏi:
- Phần thắng như thế nào?
- Không đủ gây sợ hãi!
Tạ Tuyết Thần vân đạm phong khinh nói.
Âu Dương tiên sinh nhíu nhíu lông mày, hắn phát hiện chính mình càng lúc càng không nhìn thấu nam nhân này. Nếu như không tính chính mình mà nói, như vậy nhân số hai bên là năm năm, hơn nữa tất cả đều là cao thủ đứng đầu, thắng bại hẳn là không thể phán đoán nhẹ nhàng như vậy mới đúng, thế nhưng nhìn thần sắc và ngữ khí của hắn rõ ràng không hề đặt đối phương vào trong lòng, lần này đi cùng nói là chiến đấu, không bằng nói là trực tiếp thu nhận Ô Long Bảo cho rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hơn nữa chính mình đã nói qua chỉ là xem kịch mà thôi, sẽ không động thủ.
Hắn thực sự định trước như vậy? Hắn dựa vào cái gì? Âu Dương tiên sinh suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
- Âu Dương tiên sinh đang hoài nghi lời Tạ mỗ nói sao?
Tạ Tuyết Thần nhìn không chớp mắt, mở miệng hỏi.
- Thành thật mà nói, có chút.
Âu Dương tiên sinh gật đầu đáp.
- Vậy thỉnh Âu Dương tiên sinh dùng mắt quan sát vật!
Tạ Tuyết Thần cười vô cùng tự tin:
- Sự tình sẽ có chút phát triển không tưởng tượng nổi!
Ô Long Bảo, chỗ lầu ba kho vũ khí, Đường Phong bảo trì một tư thế không hề nhúc nhích đã sắp tròn hai canh giờ rồi.
Lúc đầu Phi Tiểu Nhã còn dựa vào đầu vai chính mình ngủ say, sau đó chậm rãi trượt xuống dưới, biến thành gối đầu lên đùi của chính mình, cuộn tròn trên mặt đất, nàng có thể nói là thực sự mệt chết rồi, đối với một cao thủ Thiên giai thượng phẩm mà nói, ngủ suốt hai canh giờ với chiều sâu như vậy tuyệt đối là hiện tượng tương đối khác thường.
Thực lực tới cảnh giới này, chỉ cần không phải quá mức mệt mỏi, thời điểm bình thường chỉ cần ngủ một hai canh giờ có thể khôi phục được toàn bộ tinh lực đỉnh cao nhất của chính mình.
Đường Phong cũng không dám cựa quậy quấy rối nàng, lẳng lặng ngồi yên một chỗ, giống hệt một pho tượng, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Phi Tiểu Nhã, trong lòng một mảnh an tường.
Sau một lúc lâu, thân thể bảo chủ đại nhân đột nhiên khẽ động, suối tóc mất trật tự, còn có chút buồn ngủ duỗi thẳng nửa người trên, chớp chớp con mắt nhìn Đường Phong một chút, vội vàng hỏi:
- Ta ngủ đã bao lâu?
- Không lâu lắm!
Phi Tiểu Nhã không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực cao vút mà tràn đầy co giãn của chính mình.
- Đại khái chừng hai canh giờ!
Đường Phong bổ xung nói.
Sắc mặt bảo chủ đại nhân tức thì tái nhơt, quay đầu nhìn cửa sổ một chút, vầng thái dương đã sắp lặn sau rặng núi xa xa, trên bầu trời chỉ còn lại ánh chiều tà màu đỏ hồng rực rỡ.
- Xong!
Phi Tiểu Nhã vội vàng bật dậy, hai tay nâng váy của chính mình, bịch bịch bịch nhảy thẳng xuống cửa sổ lầu ba, thả người nhẹ nhàng đã đáp xuống dưới mặt đất.
Cao thủ Thiên giai không phải chuyện đùa, nhảy xuống dưới với độ cao như vậy mà có thể giống như lá vàng rơi nhẹ nhàng, trong nháy mắt giẫm chân dưới mặt đất thoát cái chạy thật xa, trong mắt mấy hắc y nhân đang canh cửa, thân ảnh bảo chủ đại nhân chỉ để lại một đường tàn ảnh, chốc lát đã biến mất không còn.
- Nàng chậm một chút!
Đường Phong đứng cạnh cửa cổ vội hô to một tiếng, nhưng không hề có bất cứ lời đáp lại nào.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status