Thân hình như con bướm của Kiều Niệm Nô giữa mây đen cuồn cuộn có vẻ nhỏ bé và yếu ớt, cả trời đất như biến thành cõi Niết bàn.
Lý Lộ Từ lần đầu tiên tiến vào mây đen, chỉ cảm thấy xung quanh sương mù mờ mịt, thật ra không nhìn thấy từng tảng lớn có sắc thái màu đen, mà chỉ thấy chung quanh đều có hồ quang lóe sáng. Mỗi khi có hồ quang tới, sợ tóc của Kiều Niệm Nô ở khắp mọi nơi vô cùng linh hoạt, chạm vào làm tiêu tan các hồ quang phát ra những âm thanh tạch tạch.
Một trận hào quang sáng rỡ làm chói mắt Lý Lộ Từ, khiến hắn không tự chủ được nheo mắt lại.
Hắn biết đây là ở tầng mây phía trên.
Sấm sét và mưa to trong nháy mắt tiêu tan vô hình, ánh mắt Lý Lộ Từ dần dần thích ứng như lần đầu tiên trông thấy ánh nắng mặt trời, như một vòng sáng phát ra từ vầng mặt trời màu đỏ mùa hè, đang rải ánh sáng xuống cả thế giới.
Tầm mắt có thể nhìn thấy được toàn bộ tảng mây lớn như những ruột bông được phân bố rộng rãi, trên bầu trời phía xa hơn nữa có một áng mây được nhào nặn như sóng biển tung bọt sóng.
Dưới vòm trời, mặt trời duy nhất như vô biên vô hạn, chỉ có ở tầng mây phía trên mới có thể làm cho người ta cảm giác vũ trụ mênh mông, làm trong lòng ta cảm giác trống trải.
Tất cả những điều này đều do Lý Lộ Từ tận mắt chứng kiến, hắn đa phần bị hấp dẫn bởi phong cảnh ở phía trước.
Theo lời của Kiều Niệm Nô cũng không phải cái gì cụ thể, chỉ là cảnh tượng từ Thiên vân thần cảnh, Lý Lộ Từ lần đầu tiên xuyên qua khe hở của mây nhìn thấy rõ ràng những đồ vật mà hiện tại dần dần trở nên mờ nhạt, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên thấu lóng lánh nhiều màu sắc sặc sỡ.
Lý Lộ Từ thấy một quảng trường thật lớn hình chữ thập, mũi thuyền lớn, quảng trường có đầu thuyền hình dạng biên sừng.
Quảng trường hùng vĩ mà trống trải, ánh sáng soi rọi mặt đất có một dấu vết màu đen, toàn bộ quảng trường dường như đều là một khối gạch rải thành, thong thả đi lại ảnh ngược trên mặt đất di chuyển, một đám vệ sĩ thân hình cao lớn mặc áo giáp đeo trường kiếm bên hông, đi lại không ngừng xung quanh quảng trường.
Lý Lộ Từ vốn tưởng rằng vệ sĩ chi chít chỉ cần đứng sừng sững một chỗ không cần di chuyển, nhưng họ di chuyển từng bước vô cùng ngăn nắp, đều đặn, không hề náo loạn, làm cho người ta vừa thấy không thể nào nghĩ rằng bọn họ đang di chuyển không ngừng.
Lý Lộ Từ cảm giác họ như những người máy, nếu không phải người máy không ai có khả năng đi đều nhịp bước như vây.
Lý Lộ Từ nhìn bọn họ nhịp bước, nếu như người thường một bước dài sáu mươi phân, Lý Lộ Từ hít một ngụm lượng khí, quảng trường hình chữ thập này khoảng cách từ nam đến bắc khoảng cách đến cả vạn mét.
Ngoài trừ những người mặc áo giáp vệ sĩ đó, ở khoảng giữa sân trống có hàng trăm người đứng thẳng như quân cờ, khoảng cách giữa những người này đều đặn không khác biệt lắm, chỉ có điều quảng trường khá lớn nên có vẻ khá nhiều người.
Quảng trường có một mặt là những cầu thang hướng lên trên, Lý Lộ Từ đếm từng bậc, không ngờ đầu óc choáng ván hoa mắt nên không thể nào đếm được hết, cầu thang cao ít nhất hơn một ngàn mét.
Đỉnh chóp cầu thang là một cái ghế dựa thật lớn, ngồi tít trên cao nhìn xuống quảng trường thật sự rộng lớn.
Trung tâm ghế dựa có một người ngồi ngay ngắn.
Lý Lộ Từ không thấy rõ lắm khuôn mặt của người đó chỉ có cảm giác là một người phụ nữ.
Tại đây trong không trung nơi ánh nắng mặt trời bao phủ, người phụ nữ ngồi nghiêm chỉnh trong mây dường như đang giá lâm thế giới này, mặc dù nó như là một hình chiếu vậy nhưng Lý Lộ Từ vẫn bị khí thế và uy nghiêm này áp đảo phải ngừng lại hít thở chốc lát.
- Này.....Này.....
Lý Lộ Từ ôm chặt lấy Kiều Niệm Nô, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi thứ.
- Giống như triều đình của Hoàng đế cổ đại, đây là Hoàng đế triều đình Thiên vân thần cảnh. Nếu tôi đoán không lầm thì đây là triều đình đế quốc Thiên Vân thần cảnh, cô gái kia là Hoàng đế của Thiên Vân đế quốc.
Kiều Niệm Nô im lặng một lúc mới lên tiếng.
- Đến gần một chút xem sao được không?
Lý Lộ Từ bị cảnh tượng này hấp dẫn không chỉ ở cảnh trí xinh đẹp mà còn vì hắn là một người còn trai, rất dễ bị lực lượng uy nghiêm, quyền thế, cảnh tượng hùng hồn làm nhiệt huyết sôi trào.
- Khoảng cách này là được rồi, bởi vì chỉ có cảnh chiếu hư ảo, có đến gần cũng không thể nào thấy rõ được, nếu anh đến gần đó ngược lại có thể không nhìn tới được.
Kiều Niệm Nô lắc lắc đầu, nhưng thật ra chú ý đến cái khu vực không thành thật của Lý Lộ Từ có vẻ an phận thủ thường, khiến cô cảm thấy thoải mái.
- Phía dưới người phụ nữ này dường như vẫn còn một ghế dựa nữa, trống không.
Hai ghế giống nhau như đúc, chỉ có điều lớn nhỏ khác nhau, ghế dựa phía trên giống nhau và gấp hai lần ghế dựa phía dưới, nhưng dù là ghế nhỏ nhưng hai người ngồi cũng còn rộng.
- Nơi đó hẳn là vị trí của An Nam Tú, hiện tại An Nam Tú ở nơi của chúng ta cho nên ghế dựa kia trống không.
Mặc dù Kiều Niệm Nô vẫn tránh không tiếp xúc với An Nam Tú, nhưng vì cô càng xa An Nam Tú hơn so với Lý lộ Từ nên cô có cảm giác được thân phận thật của An Nam Tú hơn hẳn.
- Ý của cô là chúng ta hiện đang chứng kiến sự việc bên trong của Thiên Vân thần cảnh phải không?
Dù sao cũng là cảnh tượng quang ảnh, theo bản năng Lý Lộ Từ nghĩ giống như thăm dò vũ trụ, cảnh tượng như thấy được mấy chục vạn năm mấy trăm bạn năm mấy trăm triệu năm trước.
Kiều Niệm Nô gật gật đầu.
- Cảnh tượng này làm thế nào mà chiếu tới được? Chẳng lẽ nguyên lý ảo ảnh là giống nhau? Còn chất môi giới khúc xạ là cái gì? Làm thế nào mà hình chiếu của một thế giới lại được nhìn thấy bởi một người của thế giới khác? Và đi qua con đường nào mà tới được?
Lý Lộ Từ có mối nghi ngờ lớn trong lòng.
- Chẳng lẽ hai thế giới tồn tại song song và có mối liên hệ trực tiếp?
- Chúng ta thường hay nói là khe hở, khe hở rốt cuộc là cái gì, cũng không ai có thể giải thích rõ ràng. Dù sao hai thế giới, nhiều vũ trụ hoặc thời không gì gì đó cũng không thể nào dùng thói quen tri thức vật lý để giải thích. Chuyện này anh phải hỏi An Nam Tú, cô ấy sẽ đưa ra lời giải thích.
Kiều Niệm Nô nhìn cảnh tượng trước mặt ngẩng đầu nhìn lên không trung, nếu có khe hở vậy khe hở ở đâu ra?
- Qua thảo luận giữa tôi và cô ấy kết quả cũng không rõ ràng lắm, cô ấy nói một số tính nhân tố ngẫu nhiên khiến cho kết quả này là tất nhiên, tóm lại kết quả mơ hồ không thể lý giải được.
An Nam Tú không phải không biết gì, nhưng nếu An Nam Tú vẫn còn đủ mười phần thực lực của Thần thuật sư đại hiền triết, không chừng cô sẽ tự mình đi thăm dò những gì chưa biết trên trái đất.
Chỗ giỏi nhất của An Nam Tú không phải là không gì cô không biết, mà là cô luôn luôn cố gắng làm cho những điều mình chưa biết biến thành thứ mà mình biết. Cũng như hiện giờ, sau khi cô đoán minh có thể có khả năng sinh con, Lý Lộ Từ có thể không còn cách nào sinh con hay không, cô liền nhớ mãi muốn được nghiên cứu. Tuy nhiên giới hạn trong năng lực và điều kiện nghiên cứu hiện giờ của cô thì không cách nào thăm dò.
- Chúng ta không phải An Nam Tú, không cần biết nguyên lý chỉ cần biết khe hở quả thật có thể tồn tại, vì khe hở có tồn tại An Nam Tú mới có thể đi vào thế giới chúng ta, thế giới chúng ta cũng có người có thể đi tới Thiên Vân thần cảnh.
Đôi mắt Kiều Niệm Nô dưới ánh sáng mặt trời long lanh khác thường, làm cho hắn run lên sợ hãi.
- Các người biết phương pháp đi tới Thiên Vân thần cảnh?
Trong lòng Lý Lộ Từ nhảy dựng, chuyện này kỳ thực rất nguy hiểm, giống như một quốc gia bí mật nghiên cứu vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh hóa, vũ khí vũ trụ vậy, không nghĩ đến khả năng sẽ mang lại nguy hiểm cho nhân loại. Có thể thấy được nếu Thiên Vân thần cảnh và Trái đất có thể có phương tiện đi lại, như vậy Trái đất sẽ là một phần thuộc địa của đế quốc hoặc Thiên Vân đế quốc là thuộc địa của Trái đất, còn có thể có kết quả khác sao? Lý Lộ Từ không khờ dại mà nghĩ Thiên Vân thần cảnh là Tiên giới, là Thiên cung, bên trong là các vị Bồ Tát và các vị Thần tiên.
Càng làm cho Lý Lộ Từ đau đớn chính là, nếu biết người Trái đất nắm giữ phương pháp đi đến Thiên vân thần cảnh, không lẽ hắn không nói cho An Nam Tú sao?
- Đây là thông tin tuyệt mật, không thể trả lời câu hỏi của anh được.
Kiều Niệm Nô kiềm chế cảm xúc trong ánh mắt, nhìn Lý Lộ Từ có chút ảm đạm.
Lý Lộ Từ kinh hãi nhìn Kiều Niệm Nô, đây là điều mà Kiều Niệm Nô nghĩ sao? Nếu không nắm giữ thì cái hồ sơ tuyệt mật là gì? Chỉ có nắm giữ mới gọi là tuyệt mật hồ sơ.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
Kiều Niệm Nô liếc Lý Lộ Từ một cái, biết hắn thật ra đang nghĩ gì.
Lý Lộ Từ cảm thấy tò mò, hắn không có cách nào dung nhập được vào tổ chức kia, cho dù có được dung nạp hắn cảm thấy mình không có khả năng biết hết mọi thứ, hồ sơ tuyệt mật cũng có cấp bậc, trừ phi vô rồi tới được cấp bậc như Kiều Niệm Nô, đa số bí mật Lý Lộ Từ đều có thể biết.
Chỉ sợ đến lúc đó vẫn có nhiều bí mật mà Lý Lộ Từ chưa hiểu rõ hết được, dù sao không phải nói chỉ gần đây Kiều Niệm Nô mới chính thức tiếp xúc với Thiên vân thần cảnh sao?
Điều này có nghĩa là sau lưng Kiều Niệm Nô có một người nào đó nắm giữ tất cả các bí mật nữa.
- Họ đang làm gì vậy? Chính là lên triều lúc bình thường sao?
Lý Lộ Từ nghĩ trừ phi cô tự nói cho hắn, bằng không hắn cũng không thể móc được chút gì từ miệng cô. Mắt thấy phong cảnh phía trước ngày càng loãng vội vàng hỏi.
- Tôi biết gì mà nói? Tuy nhiên tôi đoán đây không phải là triều đại bình thường, nếu không thì vị Hoàng đế này cũng quá sĩ diện đi, mỗi ngày đều sắp xếp mấy vạn người vòng quanh quảng trường này là có ý gì?
Kiều Niệm Nô cười cười.
- Anh có thể hỏi An Nam Tú chắc chắc cô ấy sẽ biết.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, hắn khẳng định sẽ nói với An Nam Tú, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn Kiều Niệm Nô.
- Thật ra mà nói An Nam Tú đối với Thiên Vân đế quốc và Hoàng thất An Nam đều vô cùng quan trọng, Thiên Vân đế quốc dù bất cứ giá nào cũng phải tìm được cô ấy, nếu đã xác định vị trí của cô ấy có khả năng Thiên Vân đế quốc sẽ sử dụng Sa la cự hạm tiến đến. Hy vọng vị Nữ hoàng này không phải đang chuẩn bị để làm chuyện này.
- Hy vọng không phải như vậy.
Kiều Niệm Nô dường như không chịu nổi ánh sáng mặt trời làm chói mắt, cánh tay của cô nhẹ nhàng rung động.
Lý Lộ Từ nhìn phản ứng một cách quá mức của Kiều Niệm Nô cười nói:
- Cô sao vậy? Tuy rằng tôi cũng rất lo lắng nhưng đối với chuyện này chỉ phỏng đoán, không biết khi nào sẽ có thậm chí không thể nào được sự việc này có xảy ra hay không, làm bản thân sợ đến mức run rẩy cả người thế kia, cũng hơi quá đi?
Lý Lộ Từ nhìn Kiều Niệm Nô phản ứng hơi kịch liệt, cười nói.
Lý Lộ Từ lần đầu tiên tiến vào mây đen, chỉ cảm thấy xung quanh sương mù mờ mịt, thật ra không nhìn thấy từng tảng lớn có sắc thái màu đen, mà chỉ thấy chung quanh đều có hồ quang lóe sáng. Mỗi khi có hồ quang tới, sợ tóc của Kiều Niệm Nô ở khắp mọi nơi vô cùng linh hoạt, chạm vào làm tiêu tan các hồ quang phát ra những âm thanh tạch tạch.
Một trận hào quang sáng rỡ làm chói mắt Lý Lộ Từ, khiến hắn không tự chủ được nheo mắt lại.
Hắn biết đây là ở tầng mây phía trên.
Sấm sét và mưa to trong nháy mắt tiêu tan vô hình, ánh mắt Lý Lộ Từ dần dần thích ứng như lần đầu tiên trông thấy ánh nắng mặt trời, như một vòng sáng phát ra từ vầng mặt trời màu đỏ mùa hè, đang rải ánh sáng xuống cả thế giới.
Tầm mắt có thể nhìn thấy được toàn bộ tảng mây lớn như những ruột bông được phân bố rộng rãi, trên bầu trời phía xa hơn nữa có một áng mây được nhào nặn như sóng biển tung bọt sóng.
Dưới vòm trời, mặt trời duy nhất như vô biên vô hạn, chỉ có ở tầng mây phía trên mới có thể làm cho người ta cảm giác vũ trụ mênh mông, làm trong lòng ta cảm giác trống trải.
Tất cả những điều này đều do Lý Lộ Từ tận mắt chứng kiến, hắn đa phần bị hấp dẫn bởi phong cảnh ở phía trước.
Theo lời của Kiều Niệm Nô cũng không phải cái gì cụ thể, chỉ là cảnh tượng từ Thiên vân thần cảnh, Lý Lộ Từ lần đầu tiên xuyên qua khe hở của mây nhìn thấy rõ ràng những đồ vật mà hiện tại dần dần trở nên mờ nhạt, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên thấu lóng lánh nhiều màu sắc sặc sỡ.
Lý Lộ Từ thấy một quảng trường thật lớn hình chữ thập, mũi thuyền lớn, quảng trường có đầu thuyền hình dạng biên sừng.
Quảng trường hùng vĩ mà trống trải, ánh sáng soi rọi mặt đất có một dấu vết màu đen, toàn bộ quảng trường dường như đều là một khối gạch rải thành, thong thả đi lại ảnh ngược trên mặt đất di chuyển, một đám vệ sĩ thân hình cao lớn mặc áo giáp đeo trường kiếm bên hông, đi lại không ngừng xung quanh quảng trường.
Lý Lộ Từ vốn tưởng rằng vệ sĩ chi chít chỉ cần đứng sừng sững một chỗ không cần di chuyển, nhưng họ di chuyển từng bước vô cùng ngăn nắp, đều đặn, không hề náo loạn, làm cho người ta vừa thấy không thể nào nghĩ rằng bọn họ đang di chuyển không ngừng.
Lý Lộ Từ cảm giác họ như những người máy, nếu không phải người máy không ai có khả năng đi đều nhịp bước như vây.
Lý Lộ Từ nhìn bọn họ nhịp bước, nếu như người thường một bước dài sáu mươi phân, Lý Lộ Từ hít một ngụm lượng khí, quảng trường hình chữ thập này khoảng cách từ nam đến bắc khoảng cách đến cả vạn mét.
Ngoài trừ những người mặc áo giáp vệ sĩ đó, ở khoảng giữa sân trống có hàng trăm người đứng thẳng như quân cờ, khoảng cách giữa những người này đều đặn không khác biệt lắm, chỉ có điều quảng trường khá lớn nên có vẻ khá nhiều người.
Quảng trường có một mặt là những cầu thang hướng lên trên, Lý Lộ Từ đếm từng bậc, không ngờ đầu óc choáng ván hoa mắt nên không thể nào đếm được hết, cầu thang cao ít nhất hơn một ngàn mét.
Đỉnh chóp cầu thang là một cái ghế dựa thật lớn, ngồi tít trên cao nhìn xuống quảng trường thật sự rộng lớn.
Trung tâm ghế dựa có một người ngồi ngay ngắn.
Lý Lộ Từ không thấy rõ lắm khuôn mặt của người đó chỉ có cảm giác là một người phụ nữ.
Tại đây trong không trung nơi ánh nắng mặt trời bao phủ, người phụ nữ ngồi nghiêm chỉnh trong mây dường như đang giá lâm thế giới này, mặc dù nó như là một hình chiếu vậy nhưng Lý Lộ Từ vẫn bị khí thế và uy nghiêm này áp đảo phải ngừng lại hít thở chốc lát.
- Này.....Này.....
Lý Lộ Từ ôm chặt lấy Kiều Niệm Nô, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi thứ.
- Giống như triều đình của Hoàng đế cổ đại, đây là Hoàng đế triều đình Thiên vân thần cảnh. Nếu tôi đoán không lầm thì đây là triều đình đế quốc Thiên Vân thần cảnh, cô gái kia là Hoàng đế của Thiên Vân đế quốc.
Kiều Niệm Nô im lặng một lúc mới lên tiếng.
- Đến gần một chút xem sao được không?
Lý Lộ Từ bị cảnh tượng này hấp dẫn không chỉ ở cảnh trí xinh đẹp mà còn vì hắn là một người còn trai, rất dễ bị lực lượng uy nghiêm, quyền thế, cảnh tượng hùng hồn làm nhiệt huyết sôi trào.
- Khoảng cách này là được rồi, bởi vì chỉ có cảnh chiếu hư ảo, có đến gần cũng không thể nào thấy rõ được, nếu anh đến gần đó ngược lại có thể không nhìn tới được.
Kiều Niệm Nô lắc lắc đầu, nhưng thật ra chú ý đến cái khu vực không thành thật của Lý Lộ Từ có vẻ an phận thủ thường, khiến cô cảm thấy thoải mái.
- Phía dưới người phụ nữ này dường như vẫn còn một ghế dựa nữa, trống không.
Hai ghế giống nhau như đúc, chỉ có điều lớn nhỏ khác nhau, ghế dựa phía trên giống nhau và gấp hai lần ghế dựa phía dưới, nhưng dù là ghế nhỏ nhưng hai người ngồi cũng còn rộng.
- Nơi đó hẳn là vị trí của An Nam Tú, hiện tại An Nam Tú ở nơi của chúng ta cho nên ghế dựa kia trống không.
Mặc dù Kiều Niệm Nô vẫn tránh không tiếp xúc với An Nam Tú, nhưng vì cô càng xa An Nam Tú hơn so với Lý lộ Từ nên cô có cảm giác được thân phận thật của An Nam Tú hơn hẳn.
- Ý của cô là chúng ta hiện đang chứng kiến sự việc bên trong của Thiên Vân thần cảnh phải không?
Dù sao cũng là cảnh tượng quang ảnh, theo bản năng Lý Lộ Từ nghĩ giống như thăm dò vũ trụ, cảnh tượng như thấy được mấy chục vạn năm mấy trăm bạn năm mấy trăm triệu năm trước.
Kiều Niệm Nô gật gật đầu.
- Cảnh tượng này làm thế nào mà chiếu tới được? Chẳng lẽ nguyên lý ảo ảnh là giống nhau? Còn chất môi giới khúc xạ là cái gì? Làm thế nào mà hình chiếu của một thế giới lại được nhìn thấy bởi một người của thế giới khác? Và đi qua con đường nào mà tới được?
Lý Lộ Từ có mối nghi ngờ lớn trong lòng.
- Chẳng lẽ hai thế giới tồn tại song song và có mối liên hệ trực tiếp?
- Chúng ta thường hay nói là khe hở, khe hở rốt cuộc là cái gì, cũng không ai có thể giải thích rõ ràng. Dù sao hai thế giới, nhiều vũ trụ hoặc thời không gì gì đó cũng không thể nào dùng thói quen tri thức vật lý để giải thích. Chuyện này anh phải hỏi An Nam Tú, cô ấy sẽ đưa ra lời giải thích.
Kiều Niệm Nô nhìn cảnh tượng trước mặt ngẩng đầu nhìn lên không trung, nếu có khe hở vậy khe hở ở đâu ra?
- Qua thảo luận giữa tôi và cô ấy kết quả cũng không rõ ràng lắm, cô ấy nói một số tính nhân tố ngẫu nhiên khiến cho kết quả này là tất nhiên, tóm lại kết quả mơ hồ không thể lý giải được.
An Nam Tú không phải không biết gì, nhưng nếu An Nam Tú vẫn còn đủ mười phần thực lực của Thần thuật sư đại hiền triết, không chừng cô sẽ tự mình đi thăm dò những gì chưa biết trên trái đất.
Chỗ giỏi nhất của An Nam Tú không phải là không gì cô không biết, mà là cô luôn luôn cố gắng làm cho những điều mình chưa biết biến thành thứ mà mình biết. Cũng như hiện giờ, sau khi cô đoán minh có thể có khả năng sinh con, Lý Lộ Từ có thể không còn cách nào sinh con hay không, cô liền nhớ mãi muốn được nghiên cứu. Tuy nhiên giới hạn trong năng lực và điều kiện nghiên cứu hiện giờ của cô thì không cách nào thăm dò.
- Chúng ta không phải An Nam Tú, không cần biết nguyên lý chỉ cần biết khe hở quả thật có thể tồn tại, vì khe hở có tồn tại An Nam Tú mới có thể đi vào thế giới chúng ta, thế giới chúng ta cũng có người có thể đi tới Thiên Vân thần cảnh.
Đôi mắt Kiều Niệm Nô dưới ánh sáng mặt trời long lanh khác thường, làm cho hắn run lên sợ hãi.
- Các người biết phương pháp đi tới Thiên Vân thần cảnh?
Trong lòng Lý Lộ Từ nhảy dựng, chuyện này kỳ thực rất nguy hiểm, giống như một quốc gia bí mật nghiên cứu vũ khí hạt nhân, vũ khí sinh hóa, vũ khí vũ trụ vậy, không nghĩ đến khả năng sẽ mang lại nguy hiểm cho nhân loại. Có thể thấy được nếu Thiên Vân thần cảnh và Trái đất có thể có phương tiện đi lại, như vậy Trái đất sẽ là một phần thuộc địa của đế quốc hoặc Thiên Vân đế quốc là thuộc địa của Trái đất, còn có thể có kết quả khác sao? Lý Lộ Từ không khờ dại mà nghĩ Thiên Vân thần cảnh là Tiên giới, là Thiên cung, bên trong là các vị Bồ Tát và các vị Thần tiên.
Càng làm cho Lý Lộ Từ đau đớn chính là, nếu biết người Trái đất nắm giữ phương pháp đi đến Thiên vân thần cảnh, không lẽ hắn không nói cho An Nam Tú sao?
- Đây là thông tin tuyệt mật, không thể trả lời câu hỏi của anh được.
Kiều Niệm Nô kiềm chế cảm xúc trong ánh mắt, nhìn Lý Lộ Từ có chút ảm đạm.
Lý Lộ Từ kinh hãi nhìn Kiều Niệm Nô, đây là điều mà Kiều Niệm Nô nghĩ sao? Nếu không nắm giữ thì cái hồ sơ tuyệt mật là gì? Chỉ có nắm giữ mới gọi là tuyệt mật hồ sơ.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
Kiều Niệm Nô liếc Lý Lộ Từ một cái, biết hắn thật ra đang nghĩ gì.
Lý Lộ Từ cảm thấy tò mò, hắn không có cách nào dung nhập được vào tổ chức kia, cho dù có được dung nạp hắn cảm thấy mình không có khả năng biết hết mọi thứ, hồ sơ tuyệt mật cũng có cấp bậc, trừ phi vô rồi tới được cấp bậc như Kiều Niệm Nô, đa số bí mật Lý Lộ Từ đều có thể biết.
Chỉ sợ đến lúc đó vẫn có nhiều bí mật mà Lý Lộ Từ chưa hiểu rõ hết được, dù sao không phải nói chỉ gần đây Kiều Niệm Nô mới chính thức tiếp xúc với Thiên vân thần cảnh sao?
Điều này có nghĩa là sau lưng Kiều Niệm Nô có một người nào đó nắm giữ tất cả các bí mật nữa.
- Họ đang làm gì vậy? Chính là lên triều lúc bình thường sao?
Lý Lộ Từ nghĩ trừ phi cô tự nói cho hắn, bằng không hắn cũng không thể móc được chút gì từ miệng cô. Mắt thấy phong cảnh phía trước ngày càng loãng vội vàng hỏi.
- Tôi biết gì mà nói? Tuy nhiên tôi đoán đây không phải là triều đại bình thường, nếu không thì vị Hoàng đế này cũng quá sĩ diện đi, mỗi ngày đều sắp xếp mấy vạn người vòng quanh quảng trường này là có ý gì?
Kiều Niệm Nô cười cười.
- Anh có thể hỏi An Nam Tú chắc chắc cô ấy sẽ biết.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, hắn khẳng định sẽ nói với An Nam Tú, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn Kiều Niệm Nô.
- Thật ra mà nói An Nam Tú đối với Thiên Vân đế quốc và Hoàng thất An Nam đều vô cùng quan trọng, Thiên Vân đế quốc dù bất cứ giá nào cũng phải tìm được cô ấy, nếu đã xác định vị trí của cô ấy có khả năng Thiên Vân đế quốc sẽ sử dụng Sa la cự hạm tiến đến. Hy vọng vị Nữ hoàng này không phải đang chuẩn bị để làm chuyện này.
- Hy vọng không phải như vậy.
Kiều Niệm Nô dường như không chịu nổi ánh sáng mặt trời làm chói mắt, cánh tay của cô nhẹ nhàng rung động.
Lý Lộ Từ nhìn phản ứng một cách quá mức của Kiều Niệm Nô cười nói:
- Cô sao vậy? Tuy rằng tôi cũng rất lo lắng nhưng đối với chuyện này chỉ phỏng đoán, không biết khi nào sẽ có thậm chí không thể nào được sự việc này có xảy ra hay không, làm bản thân sợ đến mức run rẩy cả người thế kia, cũng hơi quá đi?
Lý Lộ Từ nhìn Kiều Niệm Nô phản ứng hơi kịch liệt, cười nói.
/490
|