Kiều Niệm Nô nhìn một số cảnh tượng xa xa gần như đã trong suốt, cúi đầu thu hồi tầm mắt:
- Tôi không phải sợ hãi, chỉ có điều chưa chuẩn bị tốt.
- Nếu thật sự Thiên Vân đế quốc hành quân đến Trái đất, tôi nghĩ An Nam Tú nhất định sẽ ngăn cản. Nếu không có An Nam Tú, Sa la cự hạm quá bộ đến chính là ngày tận thế, nhưng hiện tại An Nam Tú đang ở Trái đất, có lẽ chiến tranh có thể tránh được.
Lý Lộ Từ an ủi Kiều Niệm Nô.
- Chúng ta có thói quen nắm giữ vận mệnh của bản thân mình mà không phải ký thác hy vọng trên cho người khác, huống chi Thiên Vân đế quốc chưa chắc là kẻ thù của chúng ta, chúng ta nhất định có kẻ thù khác hùng mạnh cần chuẩn bị ứng chiến.
Kiều Niệm Nô khôi phục lại thái độ bình tĩnh ung dung.
Sau cùng một số hình chiếu tiêu tan vô hình, giữa đất trời chỉ có biển mây và màu lam, Lý Lộ Từ cũng thu hồi ánh mắt.
- Quay về.
Kiều Niệm Nô nói xong thân mình liền đi thẳng xuống.
Lý Lộ Từ theo bản năng ôm chặt Kiều Niệm Nô, cảm giác vòng eo cô thật sự mềm mại, mảnh dẻ, không biết thân thể người phụ nữ này lớn như thế nào, sao lại phù hợp quan điểm thẩm mỹ của đàn ông con trai đến vậy? Có lẽ trong mắt tình nhân có Tây Thi, Lý Lộ Từ nhìn mỗi bộ phận của An Tri Thủy là cực kỳ hoàn mỹ, nhưng đơn thuần chỉ dùng ánh mắt của một người đàn ông để nhận xét, dường như Kiều Niệm Nô dễ dàng khiến cho người đàn ông không thể ức chế được xao động.
Kiều Niệm Nô làm cho người ta liên tưởng đến quả đào chín ngọt lim, thịt quả đỏ bừng xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng manh làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nhẹ nhàng sờ, thật giống như nước tương sẵn sàng tuôn ra giống như suối, cái khe chật chội giữa hai nửa quả đào thật làm cho người ta không nhịn nổi muốn há miệng cắn liền một miếng, nước ngọt sẽ lập tức xuyên thấu qua hàm răng, chất đầy khoang miệng.
(=,= Liên tưởng ác thiệt)
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Sắc mặt Kiều Niệm Nô có chút lạnh, nhìn ra được suy nghĩ lung tung của Lý Lộ Từ, đàn ông thường dễ dàng xao động như vậy, không thể kìm nén cảm xúc của mình được.
Kiều Niệm Nô không thể hiểu được, ít nhất cô chưa từng có cảm giác mình từng có cái đòi hỏi về mặt kia.
- Rất đồ sộ, làm người ta ngây ngất.
Lý Lộ Từ vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt của Kiều Niệm Nô, nói hai câu bậy bạ che lấp, không lẽ Kiều Niệm Nô biết mình so sánh cô với quả đào mật sao?
Tầm mắt của hắn dường như dừng ở trước ngực của cô, Kiều Niệm Nô rõ nhất thân thể người con gái của cô hấp dẫn đàn ông nhất ở vị trí nào... Loại ánh mắt này của đàn ông thường đầy dục vọng, khiến Kiều Niệm Nô có chút ngạo mạn khinh thường, tuy nhiên cô không giống An Nam Tú động một cái bắt người khác chết, rất đồ sộ ư? Làm người ta say mê ư?
Lý Lộ Từ không ngờ dám lớn mật nói trắng trợn ra để đùa giỡn cô, gương mặt Kiều Niệm Nô liền ửng đỏ tức giận, mái tóc dài đong đưa sau lưng, cánh bướm đập mạnh, tốc độ hạ xuống lập tức nhanh hơn hai ba lần.
- Chậm một chút!
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy luồn gió mạnh đập vào mặt giống như dao cào, cho dù cơ thể hắn có năng lực hơn người thường, nhưng theo bản năng vẫn bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, không khỏi ôm chặt lấy Kiều Niệm Nô.
Tốc độ quá nhanh, cách mặt đất rất cao, nói không chừng sẽ chết nếu ngã xuống. Lý Lộ Từ cảm thấy dù cơ thể có năng lực chỉ sợ khi rơi xuống vẫn gãy hai xương đùi, sau đó xương đùi cắm vào nội phủ.
Thật ra Kiều Niệm Nô đã quen với việc này, còn cúi đầu nhìn vẻ mặt của Lý Lộ Từ, thấy hắn có vẻ kinh hãi, khóe miệng cô hơi nhếch lên. sau lưng hai cánh mở ra đón gió, mở mạnh ra khoản bốn năm lần bay sà xuống như sao băng rơi xuống.
- A!
Lý Lộ Từ kinh hãi kêu lên, không ngờ lại không cách nào ôm chặt Kiều Niệm Nô, giống như bị gió cào, hai taybuông lỏng, lại khẩn trương ôm chặt nơi phần eo của Kiều Niệm Nô, hắn kêu to, miệng mở ra, trận cuồng phong kia dường một cây đao quấy ở miệng hắn, hắn liền vội vàng ngậm miệng lại.
- Anh......hư.....
Kiều Niệm Nô âm thầm đắc ý, vừa rồi cô phóng ra toàn bộ năng lực nhằm để giáo huấn hắn một chút, kết quả không ngờ hắn la thất kinh, há mồm liền cắn.... Cắn quả anh đào nhỏ trước ngực.
Cái cảm giác bị đánh úp thật kỳ quái, Kiều Niệm Nô chỉ cảm thấy cơ thể không tự chủ được run rẩy, cô không ngờ không sử dụng được khí lực, thân mình mềm như cộng bún, hai má ửng đỏ, hai mắt ướt át xấu hổ muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm chặt hơn, đôi cánh sau lưng không ngờ không thể khống chế, mềm sụp sụp lung lay trong gió như diều da, sau đó nhanh chóng hóa thành cả đống tóc.
Lý Lộ Từ sau phút kinh hoảng nhất thời liền ổn định tâm thần, biết Kiều Niệm Nô hù dọa hắn, hắn cảm thấy thật mất mặt, chỉ có điều nước bọt đã ngâm ẩm áo trước ngực Kiều Niệm Nô, sau đó liền ngửi được một hương vị ngọt ngào giống như mùi sữa chín quyến rũ, hắn không ngờ một nhát cắn nhũ hoa của Kiều Niệm Nô.
Quả thật....Quả thật làm người ta rất say mê, Lý Lộ Từ vô cùng hoang mang vội vàng phun ra, ngẩng đầu nhìn hai má của Kiều Niệm Nô nóng bừng, ướt át xấu hổ, phẫn nộ, cảm xúc không cam lòng mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Tôi không cố ý.
Lý Lộ Từ khẩn trương xin lỗi, tuy rằng hắn không thấy mình sai ở điểm nào, Kiều Niệm Nô không hiểu ra sao liền tức giận muốn dọa hắn mới đưa hắn vào tình huống thất lễ như thế.
Kiều Niệm Nô lại không chú ý đến hắn, Lý Lộ Từ cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Kiều Niệm Nô không giống An Nam Tú một lời không hợp liền đánh người một cách tàn nhẫn, nhưng ở Thiên Điểu hồ cô cũng bị trêu chọc nổi giân mà ra tay, không giống như bây giờ, không thể nhịn được, vẫn phải nhịn.
Cô rõ ràng rất căm tức tại sao không động thủ? Thậm chí cũng không nói một câu? Sau đó Lý Lộ Từ liền nhìn phía sau lưng cô hai cánh không ngờ đã mất tăm, bộ dáng cô trở về hình dáng lúc đầu, không một chút khí lực, hắn ôm cô rơi tự do.
- Kiều Niệm Nô.
Lý Lộ Từ hét lớn một tiếng, cô bị thần kinh à? Chẳng lẽ đây là âm mưu của cô, mượn cơ hội dẫn hắn lên bầu trời xem hình chiếu sau đó cùng hắn tự sát ư?
Ý nghĩ này chợt lóe qua, Lý Lộ Từ lập tức kiềm chế tâm thần, lúc này còn nghĩ ngợi lung tung. Nhìn đôi mắt Kiều Niệm Nô chợt lóe lên như phục hồi lại tinh thần, Lý Lộ Từ vội vàng dùng sinh mạng lực trong thân thể điên cuồng trào ra bao vây thân thể bên ngoài, không nghi ngờ gì bây giờ mà rơi xuống, với tư thế này hắn chính là cái đệm lưng!
Thình thịch!
Kiều Niệm Nô chưa kịp phục hồi lại tinh thần để đưa ra bất kỳ phản ứng gì, Lý Lộ Từ cũng đã rơi vào trong rừng trúc.
Kiều Niệm Nô đứng lên, cô đang ở một nơi có đầy đủ ao nhỏ, ao lớn, hố nhỏ trong hang động, một loạt gậy trúc ngã sấp xuống đất, mũi nhọn của trúc đâm ở phía sau lưng Lý Lộ Từ, lót thành một chiếc hố.
- Những gậy trúc này có chút đặc biệt bằng không sẽ không ngăn cản được lúc đà rơi, thật đáng tiếc, bằng không thế nào anh cũng bị thương nặng.
Nhìn Lý Lộ Từ nằm giống như người chết, Kiều Niệm Nô không thèm nhìn đến hắn vạch cây bước đi.
Kiều Niệm Nô cẩn thận sửa sang lại quần áo đầy lá trúc và chút bùn đất, sạch bóng rồi mới trở về phòng ở, nhìn thấy An Tri Thủy đang cầm một quyển "Đông Bình ký sử" nhìn rất thích thú, ôn hòa nói một câu:
- Thích thì mượn về xem.
Nói xong Kiều Niệm Nô cũng không để ý đến An Tri Thủy, chậm rãi đi vào phòng tắm sau đó vội vàng chạy đến trước gương, khẩn trương cởi áo khoác, trên nội y không ngờ có vết ẩm nhỏ như đồng tiền.
Nhiều nước bọt quá! Kiều Niệm Nô cố gắng làm cho mình không cảm thấy ghê tởm muốn chết. Nội y của cô phần lớn cực kỳ được chú tâm làm ra, nhưng cái chú tâm này chỉ là đo đạc, thiết kế, cắt giảm, vừa người, thoải mái, mà không có mấy cái công dụng bao ngực như bó chặt, nâng lên, lót, đệm vân vân… Đôi thỏ ngọc trắng muốt của Kiều Niệm Nô luôn luôn đầy đặn vươn lên cao ngất, cho nên nội y của cô không cần mấy cái đệm bọt biển gì đó; che đi hai hạt hồng anh nhỏ chri là một tầng vải dệt mỏng mà thôi. Bằng không khi Lý Lộ Từ cắn một cái như vậy sao có thể truyền đến cảm giác làm cho người ta vô lực mềm nhũn vậy được?
Chuyện gì xảy ra vậy? Kiều Niệm Nô nhìn chính mình trong gương, ôm chặt ngực, cắn cắn môi, có nên cắt bỏ nó vì Lý Lộ Từ cắn vào không?
An Tri Thủy nhìn Lý Lộ Từ từ sau cửa đi đến một cách chật vật, trong tay không ngờ mang theo một con ngỗng lớn.
- Làm sao vây?
An Tri Thủy nhìn áo Lý Lộ Từ phía sau lưng bị rách hoàn toàn, dính đầy bùn, một tay che phía sau quần, dường như phía sau quần cũng rách hết, giật mình kinh hãi.
- Anh đi thay quần áo đã.
Bày ra bộ dạng thảm hại này trước mặt cô gái mình thích, tự nhiên Lý Lộ Từ ngượng ngùng, cũng không vội vàng giải thích, vứt mạnh con ngỗng lên mặt đất như trút giận, chạy vào trong phòng Kiều Niệm Nô lấy y phục chạy ra ngoài.
An Tri Thủy vội vàng đi theo hắn chạy ra ngoài, Lý Lộ Từ chạy bên cạnh liền nói:
- Anh đi ra ao tắm một cái, đừng nhìn.
- Em không nhìn đâu, sẽ bị đau mắt.
An Tri Thủy bịt mắt chạy vào trong phòng, đóng cửa lại, quả nhiên Lý Lộ Từ cởi quần rồi nhảy vào ao.
An Tri Thủy đỏ mặt một lúc, Lý Lộ Từ này lưu manh thật! Tuy nhiên quan trọng là không thể để Kiều Niệm Nô thấy được, cho nên An Tri Thủy cẩn thận thìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, bản thân An Tri Thủy nhìn vào mông Lý Lộ Từ sẽ đỏ mặt e lệ, nhưng để cho Kiều Niệm Nô thấy cô sẽ cảm giác mình chịu thiệt.
Trong chốc lát, Lý Lộ Từ liền rửa ráy sạch sẽ, mặc y phục bước trở vào, nhỏ giọng hỏi An Tri Thủy:
- Kiều giáo sư đâu?
- Ở trong phòng tắm.
An Tri Thủy chỉ phòng tắm, giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Các anh vừa rồi đi đâu về vậy?
- Đợi lát nói sau, chúng ta đi trước.
Lý Lộ Từ một tay bắt theo ngỗng lớn một tay lôi kéo An Tri Thủy bước đi, hướng tới phòng tắm nói to:
- Kiều giáo sư, chúng tôi đi trước.
Mặc kệ Kiều Niệm Nô có hồi âm lại hay không, Lý Lộ Từ liền lôi kéo An Tri Thủy ra ngoài, An Tri Thủy vội vội vàng vàng theo sát bước chân Lý Lộ Từ, cô vốn nói với Kiều Niệm Nô một tiếng và sau đó mượn luôn cuốn sách kia.
Mang hành trang qua phòng bếp, Lý Lộ Từ cầm diêm và một bao muối.
- Để làm gì?
An Tri Thủy cũng chưa biết Lý Lộ Từ làm gì, nhìn Lý Lộ Từ một tay dắt ngỗng, còn cầm diêm và muối không khỏi hăng hái.
- Vừa rồi anh và Kiều giáo sư đi bắt ngỗng gặp phải cơn mưa kết quả làm hai người bị bẩn. Anh nghĩ chúng ta đi làm vịt quay ăn.
Lý Lộ Từ nói cho qua chuyện.
- Này rõ ràng là nướng ngỗng.
An Tri Thủy đương nhiên biết vịt quay không phải làm như vậy, nhưng không ảnh hưởng gì, cô cực kỳ thích thú nhảy nhót vui mừng, trước đây cô xem phim cổ trang võ hiệp có cảnh đôi tình nhân lưu lạc giang hồ bắt lấy gà, vịt, ngỗng, nhạn....đốt lửa trại nướng ăn.
- Tôi không phải sợ hãi, chỉ có điều chưa chuẩn bị tốt.
- Nếu thật sự Thiên Vân đế quốc hành quân đến Trái đất, tôi nghĩ An Nam Tú nhất định sẽ ngăn cản. Nếu không có An Nam Tú, Sa la cự hạm quá bộ đến chính là ngày tận thế, nhưng hiện tại An Nam Tú đang ở Trái đất, có lẽ chiến tranh có thể tránh được.
Lý Lộ Từ an ủi Kiều Niệm Nô.
- Chúng ta có thói quen nắm giữ vận mệnh của bản thân mình mà không phải ký thác hy vọng trên cho người khác, huống chi Thiên Vân đế quốc chưa chắc là kẻ thù của chúng ta, chúng ta nhất định có kẻ thù khác hùng mạnh cần chuẩn bị ứng chiến.
Kiều Niệm Nô khôi phục lại thái độ bình tĩnh ung dung.
Sau cùng một số hình chiếu tiêu tan vô hình, giữa đất trời chỉ có biển mây và màu lam, Lý Lộ Từ cũng thu hồi ánh mắt.
- Quay về.
Kiều Niệm Nô nói xong thân mình liền đi thẳng xuống.
Lý Lộ Từ theo bản năng ôm chặt Kiều Niệm Nô, cảm giác vòng eo cô thật sự mềm mại, mảnh dẻ, không biết thân thể người phụ nữ này lớn như thế nào, sao lại phù hợp quan điểm thẩm mỹ của đàn ông con trai đến vậy? Có lẽ trong mắt tình nhân có Tây Thi, Lý Lộ Từ nhìn mỗi bộ phận của An Tri Thủy là cực kỳ hoàn mỹ, nhưng đơn thuần chỉ dùng ánh mắt của một người đàn ông để nhận xét, dường như Kiều Niệm Nô dễ dàng khiến cho người đàn ông không thể ức chế được xao động.
Kiều Niệm Nô làm cho người ta liên tưởng đến quả đào chín ngọt lim, thịt quả đỏ bừng xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng manh làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nhẹ nhàng sờ, thật giống như nước tương sẵn sàng tuôn ra giống như suối, cái khe chật chội giữa hai nửa quả đào thật làm cho người ta không nhịn nổi muốn há miệng cắn liền một miếng, nước ngọt sẽ lập tức xuyên thấu qua hàm răng, chất đầy khoang miệng.
(=,= Liên tưởng ác thiệt)
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Sắc mặt Kiều Niệm Nô có chút lạnh, nhìn ra được suy nghĩ lung tung của Lý Lộ Từ, đàn ông thường dễ dàng xao động như vậy, không thể kìm nén cảm xúc của mình được.
Kiều Niệm Nô không thể hiểu được, ít nhất cô chưa từng có cảm giác mình từng có cái đòi hỏi về mặt kia.
- Rất đồ sộ, làm người ta ngây ngất.
Lý Lộ Từ vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt của Kiều Niệm Nô, nói hai câu bậy bạ che lấp, không lẽ Kiều Niệm Nô biết mình so sánh cô với quả đào mật sao?
Tầm mắt của hắn dường như dừng ở trước ngực của cô, Kiều Niệm Nô rõ nhất thân thể người con gái của cô hấp dẫn đàn ông nhất ở vị trí nào... Loại ánh mắt này của đàn ông thường đầy dục vọng, khiến Kiều Niệm Nô có chút ngạo mạn khinh thường, tuy nhiên cô không giống An Nam Tú động một cái bắt người khác chết, rất đồ sộ ư? Làm người ta say mê ư?
Lý Lộ Từ không ngờ dám lớn mật nói trắng trợn ra để đùa giỡn cô, gương mặt Kiều Niệm Nô liền ửng đỏ tức giận, mái tóc dài đong đưa sau lưng, cánh bướm đập mạnh, tốc độ hạ xuống lập tức nhanh hơn hai ba lần.
- Chậm một chút!
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy luồn gió mạnh đập vào mặt giống như dao cào, cho dù cơ thể hắn có năng lực hơn người thường, nhưng theo bản năng vẫn bị hù dọa sắc mặt trắng bệch, không khỏi ôm chặt lấy Kiều Niệm Nô.
Tốc độ quá nhanh, cách mặt đất rất cao, nói không chừng sẽ chết nếu ngã xuống. Lý Lộ Từ cảm thấy dù cơ thể có năng lực chỉ sợ khi rơi xuống vẫn gãy hai xương đùi, sau đó xương đùi cắm vào nội phủ.
Thật ra Kiều Niệm Nô đã quen với việc này, còn cúi đầu nhìn vẻ mặt của Lý Lộ Từ, thấy hắn có vẻ kinh hãi, khóe miệng cô hơi nhếch lên. sau lưng hai cánh mở ra đón gió, mở mạnh ra khoản bốn năm lần bay sà xuống như sao băng rơi xuống.
- A!
Lý Lộ Từ kinh hãi kêu lên, không ngờ lại không cách nào ôm chặt Kiều Niệm Nô, giống như bị gió cào, hai taybuông lỏng, lại khẩn trương ôm chặt nơi phần eo của Kiều Niệm Nô, hắn kêu to, miệng mở ra, trận cuồng phong kia dường một cây đao quấy ở miệng hắn, hắn liền vội vàng ngậm miệng lại.
- Anh......hư.....
Kiều Niệm Nô âm thầm đắc ý, vừa rồi cô phóng ra toàn bộ năng lực nhằm để giáo huấn hắn một chút, kết quả không ngờ hắn la thất kinh, há mồm liền cắn.... Cắn quả anh đào nhỏ trước ngực.
Cái cảm giác bị đánh úp thật kỳ quái, Kiều Niệm Nô chỉ cảm thấy cơ thể không tự chủ được run rẩy, cô không ngờ không sử dụng được khí lực, thân mình mềm như cộng bún, hai má ửng đỏ, hai mắt ướt át xấu hổ muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm chặt hơn, đôi cánh sau lưng không ngờ không thể khống chế, mềm sụp sụp lung lay trong gió như diều da, sau đó nhanh chóng hóa thành cả đống tóc.
Lý Lộ Từ sau phút kinh hoảng nhất thời liền ổn định tâm thần, biết Kiều Niệm Nô hù dọa hắn, hắn cảm thấy thật mất mặt, chỉ có điều nước bọt đã ngâm ẩm áo trước ngực Kiều Niệm Nô, sau đó liền ngửi được một hương vị ngọt ngào giống như mùi sữa chín quyến rũ, hắn không ngờ một nhát cắn nhũ hoa của Kiều Niệm Nô.
Quả thật....Quả thật làm người ta rất say mê, Lý Lộ Từ vô cùng hoang mang vội vàng phun ra, ngẩng đầu nhìn hai má của Kiều Niệm Nô nóng bừng, ướt át xấu hổ, phẫn nộ, cảm xúc không cam lòng mãnh liệt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Tôi không cố ý.
Lý Lộ Từ khẩn trương xin lỗi, tuy rằng hắn không thấy mình sai ở điểm nào, Kiều Niệm Nô không hiểu ra sao liền tức giận muốn dọa hắn mới đưa hắn vào tình huống thất lễ như thế.
Kiều Niệm Nô lại không chú ý đến hắn, Lý Lộ Từ cảm thấy kỳ quái, tuy rằng Kiều Niệm Nô không giống An Nam Tú một lời không hợp liền đánh người một cách tàn nhẫn, nhưng ở Thiên Điểu hồ cô cũng bị trêu chọc nổi giân mà ra tay, không giống như bây giờ, không thể nhịn được, vẫn phải nhịn.
Cô rõ ràng rất căm tức tại sao không động thủ? Thậm chí cũng không nói một câu? Sau đó Lý Lộ Từ liền nhìn phía sau lưng cô hai cánh không ngờ đã mất tăm, bộ dáng cô trở về hình dáng lúc đầu, không một chút khí lực, hắn ôm cô rơi tự do.
- Kiều Niệm Nô.
Lý Lộ Từ hét lớn một tiếng, cô bị thần kinh à? Chẳng lẽ đây là âm mưu của cô, mượn cơ hội dẫn hắn lên bầu trời xem hình chiếu sau đó cùng hắn tự sát ư?
Ý nghĩ này chợt lóe qua, Lý Lộ Từ lập tức kiềm chế tâm thần, lúc này còn nghĩ ngợi lung tung. Nhìn đôi mắt Kiều Niệm Nô chợt lóe lên như phục hồi lại tinh thần, Lý Lộ Từ vội vàng dùng sinh mạng lực trong thân thể điên cuồng trào ra bao vây thân thể bên ngoài, không nghi ngờ gì bây giờ mà rơi xuống, với tư thế này hắn chính là cái đệm lưng!
Thình thịch!
Kiều Niệm Nô chưa kịp phục hồi lại tinh thần để đưa ra bất kỳ phản ứng gì, Lý Lộ Từ cũng đã rơi vào trong rừng trúc.
Kiều Niệm Nô đứng lên, cô đang ở một nơi có đầy đủ ao nhỏ, ao lớn, hố nhỏ trong hang động, một loạt gậy trúc ngã sấp xuống đất, mũi nhọn của trúc đâm ở phía sau lưng Lý Lộ Từ, lót thành một chiếc hố.
- Những gậy trúc này có chút đặc biệt bằng không sẽ không ngăn cản được lúc đà rơi, thật đáng tiếc, bằng không thế nào anh cũng bị thương nặng.
Nhìn Lý Lộ Từ nằm giống như người chết, Kiều Niệm Nô không thèm nhìn đến hắn vạch cây bước đi.
Kiều Niệm Nô cẩn thận sửa sang lại quần áo đầy lá trúc và chút bùn đất, sạch bóng rồi mới trở về phòng ở, nhìn thấy An Tri Thủy đang cầm một quyển "Đông Bình ký sử" nhìn rất thích thú, ôn hòa nói một câu:
- Thích thì mượn về xem.
Nói xong Kiều Niệm Nô cũng không để ý đến An Tri Thủy, chậm rãi đi vào phòng tắm sau đó vội vàng chạy đến trước gương, khẩn trương cởi áo khoác, trên nội y không ngờ có vết ẩm nhỏ như đồng tiền.
Nhiều nước bọt quá! Kiều Niệm Nô cố gắng làm cho mình không cảm thấy ghê tởm muốn chết. Nội y của cô phần lớn cực kỳ được chú tâm làm ra, nhưng cái chú tâm này chỉ là đo đạc, thiết kế, cắt giảm, vừa người, thoải mái, mà không có mấy cái công dụng bao ngực như bó chặt, nâng lên, lót, đệm vân vân… Đôi thỏ ngọc trắng muốt của Kiều Niệm Nô luôn luôn đầy đặn vươn lên cao ngất, cho nên nội y của cô không cần mấy cái đệm bọt biển gì đó; che đi hai hạt hồng anh nhỏ chri là một tầng vải dệt mỏng mà thôi. Bằng không khi Lý Lộ Từ cắn một cái như vậy sao có thể truyền đến cảm giác làm cho người ta vô lực mềm nhũn vậy được?
Chuyện gì xảy ra vậy? Kiều Niệm Nô nhìn chính mình trong gương, ôm chặt ngực, cắn cắn môi, có nên cắt bỏ nó vì Lý Lộ Từ cắn vào không?
An Tri Thủy nhìn Lý Lộ Từ từ sau cửa đi đến một cách chật vật, trong tay không ngờ mang theo một con ngỗng lớn.
- Làm sao vây?
An Tri Thủy nhìn áo Lý Lộ Từ phía sau lưng bị rách hoàn toàn, dính đầy bùn, một tay che phía sau quần, dường như phía sau quần cũng rách hết, giật mình kinh hãi.
- Anh đi thay quần áo đã.
Bày ra bộ dạng thảm hại này trước mặt cô gái mình thích, tự nhiên Lý Lộ Từ ngượng ngùng, cũng không vội vàng giải thích, vứt mạnh con ngỗng lên mặt đất như trút giận, chạy vào trong phòng Kiều Niệm Nô lấy y phục chạy ra ngoài.
An Tri Thủy vội vàng đi theo hắn chạy ra ngoài, Lý Lộ Từ chạy bên cạnh liền nói:
- Anh đi ra ao tắm một cái, đừng nhìn.
- Em không nhìn đâu, sẽ bị đau mắt.
An Tri Thủy bịt mắt chạy vào trong phòng, đóng cửa lại, quả nhiên Lý Lộ Từ cởi quần rồi nhảy vào ao.
An Tri Thủy đỏ mặt một lúc, Lý Lộ Từ này lưu manh thật! Tuy nhiên quan trọng là không thể để Kiều Niệm Nô thấy được, cho nên An Tri Thủy cẩn thận thìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, bản thân An Tri Thủy nhìn vào mông Lý Lộ Từ sẽ đỏ mặt e lệ, nhưng để cho Kiều Niệm Nô thấy cô sẽ cảm giác mình chịu thiệt.
Trong chốc lát, Lý Lộ Từ liền rửa ráy sạch sẽ, mặc y phục bước trở vào, nhỏ giọng hỏi An Tri Thủy:
- Kiều giáo sư đâu?
- Ở trong phòng tắm.
An Tri Thủy chỉ phòng tắm, giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Các anh vừa rồi đi đâu về vậy?
- Đợi lát nói sau, chúng ta đi trước.
Lý Lộ Từ một tay bắt theo ngỗng lớn một tay lôi kéo An Tri Thủy bước đi, hướng tới phòng tắm nói to:
- Kiều giáo sư, chúng tôi đi trước.
Mặc kệ Kiều Niệm Nô có hồi âm lại hay không, Lý Lộ Từ liền lôi kéo An Tri Thủy ra ngoài, An Tri Thủy vội vội vàng vàng theo sát bước chân Lý Lộ Từ, cô vốn nói với Kiều Niệm Nô một tiếng và sau đó mượn luôn cuốn sách kia.
Mang hành trang qua phòng bếp, Lý Lộ Từ cầm diêm và một bao muối.
- Để làm gì?
An Tri Thủy cũng chưa biết Lý Lộ Từ làm gì, nhìn Lý Lộ Từ một tay dắt ngỗng, còn cầm diêm và muối không khỏi hăng hái.
- Vừa rồi anh và Kiều giáo sư đi bắt ngỗng gặp phải cơn mưa kết quả làm hai người bị bẩn. Anh nghĩ chúng ta đi làm vịt quay ăn.
Lý Lộ Từ nói cho qua chuyện.
- Này rõ ràng là nướng ngỗng.
An Tri Thủy đương nhiên biết vịt quay không phải làm như vậy, nhưng không ảnh hưởng gì, cô cực kỳ thích thú nhảy nhót vui mừng, trước đây cô xem phim cổ trang võ hiệp có cảnh đôi tình nhân lưu lạc giang hồ bắt lấy gà, vịt, ngỗng, nhạn....đốt lửa trại nướng ăn.
/490
|