Lý Lộ Từ quay đầu lại nhìn thoáng qua An Nam Tú:
- Về sau đừng lén lút giặt quần áo, đi ngủ sớm đi, ngày mai đi sớm chút, đừng để đến lúc đó không dậy nổi.
An Nam Tú đóng cửa phòng lại nhìn những chiếc nội y trong phòng, mặt đỏ lên, không được rồi, tối nay sẽ không nằm mơ giấc mộng kỳ quái nào chứ.
An Nam Tú nhảy lên giường, ôm gối đầu đi ngủ, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lý Lộ Từ bị An Nam Tú quấy một lúc, tinh thần lại tỉnh táo lại, cũng không muốn chơi trò chơi tiếp, mở di động xem “Từ điển Oxford”.
Thực ra Lý Lộ Từ vẫn thích cảm giác cầm sách trong tay hơn, nhưng những tác phẩm vĩ đại như cuốn từ điển cầm lên luôn mệt mỏi, một số sách giáo khoa lại rất quý giá, rõ ràng chuyển thành tài liệu điện tử thì dễ cầm hơn, tuy rằng cảm giác đọc hơi thấp, nhưng thắng ở chỗ tiện lợi. Mặc kệ là ngồi xe bus hay nghỉ ngơi, tùy tiện lấy ra là có thể đọc.
Lý Lộ Từ thấy An Nam Tú thuộc làu cả quyển từ điển tiếng Anh, cảm thấy đó thực sự là một việc rất lợi hại, hắn cũng muốn thử một chút. Huống chi An Nam Tú dựa vào Thần thuật để nhập thông tin vào đầu, còn Lý Lộ Từ muốn học bằng cách ghi nhớ. Ngày trước hắn rất sùng bái những người trên TV có thể thuộc làu giá trị của số Pi và những người bạn có tài tính nhẩm. Về sau lớn lên lại không còn thấy những người đó đã trở thành nhân vật nổi tiếng khó lường gì nữa, nhưng cảm giác hâm mộ vẫn còn. Hiện giờ cảm thấy trí nhớ của mình đã tăng cường hơn nhiều, khẩn trương lên một chút, không chừng còn kịp thỏa mãn tâm hư vinh của mình.
Chỉ có điều trong phòng khách vẫn có một cái mùi giống như từng quen biết lượn lờ, làm nhiễu tâm tư học hành của hắn, luôn khiến hắn phân tâm. Loại mùi này thực ra đã ngửi thấy ở đâu?
Sau khi ăn quả Trường sinh cơ năng thân thể đã mạnh hơn nhiều, thời điểm cẩn thận nghe ngóng thì khứu giác cũng sẽ tăng cường không ít.
Cảm giác mùi ngày càng nặng, Lý Lộ Từ đang học tới từ “Aroma” không khỏi hít hít vài cái, loại mùi giống như mùi hoa quả, so với mùi của người lại càng rõ hơn.
Tách!
Đèn sáng lên, lại tắt, Lý Lộ Từ thấy rõ ràng trong góc phòng khách đang có một người đứng đó, chính là người phụ nữ kia, đang cầm súng chỉ vào hắn, cầm chiếc nhẫn kim loại điểm vào trán hắn.
Nhưng đột nhiên ngọn đèn sáng lóe lên đâm vào mắt, Lý Lộ Từ lại không thấy rõ, đứng lên, đi về phương hướng tưởng tượng trong đầu.
Cửa phòng mở ra, Lý Lộ Từ đi ra ngoài, dưới ngọn đèn mờ tối nơi mái hiên quả nhiên là người phụ nữ kia. Mái tóc búi cao cực kỳ hiếm thấy, bộ váy chế phục màu đen, vẫn đôi chân mượt mà rắn chắc, đứng đó mỉm cười, tuy rằng rất cám dỗ, nhưng nụ cười đó tuyệt đối không có bao nhiêu vẻ dịu dàng cả.
Mặc dù Lý Lộ Từ biết sớm hay muộn sẽ gặp lại cô ta, cũng hơi chờ mong, nhưng ngay lúc này hắn lại thấy phản cảm.
- Sao nào, mất hứng?
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, lúc cô cười lên, cảm giác lạnh lẽo không thấy tăm hơi. Trên mặt cô nhiều hơn ý nghiền ngẫm, dường như luôn có thể nắm chắc lòng người. Câu hỏi ngắn như vậy, tuy nhiên không hề vô nghĩa.
- Mặc kệ cô muốn làm gì, muốn làm gì với tôi, hy vọng cô đừng liên lụy đến người nhà tôi, cuộc sống bình thản của tôi không cần nhân vật như cô đến gia tăng thêm chút gia vị nào đâu.
Lời nói của Lý Lộ Từ đầy ý vị đâm chọc.
- Nhưng rõ ràng tôi cảm thấy cậu rất chờ mong gặp lại tôi, đúng không?
Người phụ nữ cảm thấy hơi kỳ quái mở to mắt, một người tản ra vẻ thần bí, nguy hiểm, hùng mạnh như vậy lại làm vẻ mặt đó khiến Lý Lộ Từ cảm thấy mất tự nhiên.
- Tôi chỉ tò mò thôi, con người thường có lòng hướng đến những thứ không tầm thường mà thôi. Nhưng không ai bằng lòng kéo theo chuyện đó liên lụy cho người nhà cả. Vừa rồi cô chạy vào nếu bị em tôi nhìn thấy, tôi nghĩ nó sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng… bởi vì nguyên nhân này, không cần biết tôi chờ mong thế nào cũng không cảm thấy vinh hạnh vì cô đến nhà tôi đâu.
Dù Lý Lộ Từ đóng cửa lại, vẫn quay đầu thoáng nhìn. Đối với việc bảo vệ em gái, tuyệt đối là bản năng đã thâm căn cố đế trong lòng hắn.
- Lá gan của cậu rất lớn đấy, cậu cũng không phải không biết đối mặt với cậu chính là một khẩu súng đang nhắm đầu đúng không?
Người phụ nữ cười tủm tỉm, lúc cười ánh mắt hơi khép lại, đuôi mắt nhọn. Giọng điệu của Lý Lộ Từ tuyệt đối không được tốt, rất ít người dám nói với cô như vậy, cho dù lần đầu gặp mặt, càng không nói đến sinh viên bình thường có chút hiểu biết.
- Cô cũng không phải kẻ điên, nửa đêm chạy đến đây giết một sinh viên bình thường. Nếu cô thật sự bị bệnh thần kinh muốn giết tôi, tôi có sợ cũng vô dụng. Tuy nhiên, cần phải liều mạng để bảo vệ người thân của mình, đàn ông sẽ rất lý trí. Tôi chỉ biểu đạt lòng bất mãn của mình đồng thời khống chế cơn giận trong phạm vi của cô mà thôi. Nếu cô không giết tôi, tôi hy vọng cô không cần đi qua cánh cửa này. Nếu cô muốn giết tôi, tôi cũng chỉ có thể toàn lực bảo vệ. Có lẽ khi tôi làm gì cũng bất lực tôi sẽ rất sợ, nhưng không phải bây giờ.
Lý Lộ Từ không phải con một, lại không ai bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn đã có người cần hắn phải bảo vệ, sẽ không nóng máu lên như những đứa con trai bình thường, cũng sẽ không đụng phải việc gì cũng thất kinh. Mặc dù cô gái này đến rất đột ngột nhưng Lý Lộ Từ vẫn bắt bản thân phải tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích.
- Tôi cảm thấy cha mẹ cậu không có bên cạnh cậu thật là quyết định tốt lắm. Hiện giờ chỉ còn rất ít đứa trẻ nào thông minh như vậy. Tuy nhiên trong mắt tôi chuyện này vốn chẳng phải việc giỏi giang gì, nhưng đã thấy bao nhiêu người đối mặt với họng súng sợ tới mức tè ra quần, làm trò hề, giờ lại thấy đứa trẻ như cậu không ngờ lại làm cho người ta hoảng hốt kinh ngạc.
Cô gái nhìn ánh đèn của những căn nhà bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại cởi bỏ áo ngoài, lộ ra chiếc sơ mi trắng tinh bên trong, lại hiện ra đường cong kinh người.
Lý Lộ Từ lùi một bước theo bản năng, đã gặp ba lần, hắn vẫn chưa nhìn ra tuổi của cô gái, nhưng chung quy vẫn là người phụ nữ đã trưởng thành, dù là cô gái dậy thì cực kỳ xuất sắc trong đám bạn cùng lứa như Lý tử đứng trước mặt người phụ nữ này vẫn quá mức non nớt.
- Nếu chỉ vì để cho đứa trẻ ưu tú hơn một chút liền vứt bỏ nó, bọn họ nghĩ cuối cùng sẽ được đứa trẻ ấy họ tha thứ sao? Nếu khiến cho đứa con đó có tâm hồn đầy oán giận, không còn là người bình thường xem trọng hiếu đạo, không hiểu được sự quan trọng của gia đình, bỏ mặc người thân, vậy thì ưu tú có ích gì? Huống chi bọn họ có biết thế nào để trở nên ưu tú sao? Nói như vậy đúng không thông minh chút nào.
Lời nói của Lý Lộ Từ mười phần lo lắng, bởi vì hắn cũng không trở thành như vậy, nhưng hắn đã gặp qua nhiều người như thế. Cha mẹ vì hôn nhân bất hòa hoặc là do sơ suất khi nuôi nấng con cái, những đứa trẻ đó không kiên cường để trưởng thành được như Lý Lộ Từ, hầu hết chúng đều chìm vào sa đọa.
Trong mắt không tự chủ được hiện lên vẻ khinh miệt. Người đàn bà này có thể rất lợi hại, nhưng nếu đồng ý với lý luận cha mẹ vứt bỏ con cái vì để cho đứa trẻ ưu tú hơn, vậy thì cũng chỉ là một cá nhân không trọn vẹn mà thôi.
- Vẫn còn nhiệt huyết lắm, rất kích động sao, chung quy vẫn là trẻ con.
Người phụ nữ cười cười, nốt ruồi mỹ nhân nơi khóe miệng động đậy, không thèm để ý đến vẻ khinh miệt của Lý Lộ Từ, hai tay chống hông, nói:
- Cậu nói đàn ông sẽ vì bảo vệ người quan trọng mà phải lý trí, nhưng trai tân thì có tính là đàn ông không?
Lý Lộ Từ vừa xấu hổ vừa quẫn bách, nhưng hắn rất thông minh không đôi vo vấn đề này với cô ta, mặc kệ là phản bác hay giải thích cũng chỉ bị đối phương dự đoán trước, cười vào mặt cho thôi.
- Phải bảo vệ người quan trọng, không chỉ cần lý trí, còn cần sức mạnh.
Người phụ nữ nén cười, lấy từ bên hông ra một khẩu súng lục đưa cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vừa thấy cô ta cởi áo, làm sao nghĩ là vì cô ta lấy súng. Súng nằm trong tay hắn quả thực so với chĩa vào đầu hắn càng khiến hắn kinh ngạc hơn, liên tục lui vài bước tựa vào cửa.
- Cho tôi thứ này làm gì?
- Không chừng còn có thể dùng đến.
Người phụ nữ không thu lại nữa, ngược lại cầm hai băng đạn đưa đến.
- Tôi không cần thứ này.
Lý Lộ Từ cũng như những đứa con trai khác, nhìn thấy những thứ như súng lục sẽ cảm thấy hưng phấn, nhưng hắn tuyệt đối không đụng vào. Thứ đồ này rất nguy hiểm, tàng trữ súng ống không phải chuyện đùa. Huống chi một khi thứ bắt đầu tiếp xúc thứ này có lẽ sẽ càng có nhiều chuyện khác liên lụy đến hắn, mà hắn cũng chỉ muốn làm một sinh viên bình thường hạnh phúc thôi.
- Yên tâm đi, không có bất cứ nguy hiểm gì.
Người phụ nữ đặt súng và băng đạn trên bậc thang, chậm rãi đi xuống dưới lầu. Gió đêm thổi bay mái tóc, cô quay đầu lại thoáng nhìn Lý Lộ Từ.
- Tôi cam đoan với cậu, sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cậu. Có điều cậu phải tự hiểu, cậu từ sớm đã không còn tầm thường nữa, lưu luyến những ngày bình thường không phải là buộc mình phải bình thường, mà là làm cho mình trở nên không tầm thường, có thể bảo vệ những ngày bình thường đó.
- Vì sao cô muốn tìm tôi?
Lý Lộ Từ không nhặt lên, nắm chặt cầu thang, căm tức nhìn bóng dáng người phụ nữ.
Người phụ nữ dừng lại, chỉ bật nhẹ một cái, không ngờ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhẹ nhàng mau lẹ như mèo, không chút tiếng động.
Lý Lộ Từ đi lên, bóng đen như mèo hoang giữa đêm, bóng người thấp thoáng mấy cái đã biến mất không thấy đâu.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Lý Lộ Từ vội vàng cầm lấy súng lục và băng đạn vào nhà, thứ này đặt trước cửa nhà không tốt, hắn cũng không muốn ai khác nhìn thấy.
Lý Lộ Từ đeo găng tay lau sạch sẽ vân tay trên súng lục và băng đạn, tìm một cái túi nhựa bỏ vào, đi ra khỏi nhà, chạy đến chỗ bắt xe.
Đêm khuya ra khỏi thành phố, vóc người Lý Lộ Từ lại cao lớn, rất ít lái xe taxi chịu tiếp khách. Lý Lộ Từ đợi đến nửa đêm mới có xe taxi dừng lại, là Lâm La Yến và Hàn Nhất Hạ về.
Hai người đều có mùi rượu, cuối cùng cũng thông đồng với nhau rồi. Lâm La Yến thừa dịp men say tặng cho Lý Lộ Từ một cái nhìn quyến rũ, Hàn Nhất Hạ thì lại chào hỏi đứng đắn với Lý Lộ Từ, sau đó ôm Lâm La Yến thất thểu đi bên đường.
Lý Lộ Từ cũng không có tâm tình quản đôi gian phu dâm phụ này tình chàng ý thiếp suốt, trực tiếp lên taxe nói muốn hắn ra khỏi thành phố.
Lái xe thấy hắn quen biết những người khách vừa đi xuống, đoán hắn sống ở quận này, không còn lo lắng, chở Lý Lộ Từ ra khỏi thành phố.
Lý Lộ Từ về lại nhà cũ, chôn khẩu súng dưới gốc cây mít, lúc này mới yên lòng. Hắn tùy tiện cầm chút đồ vật trong phòng trở về xe taxi, hắn nói với lái xe cần về nhà lấy chút đồ dùng, ngày mai cần gấp.
Vốn Lý Lộ Từ muốn ném thẳng khẩu súng xuống sông, nhưng người phụ nữa kia đã đặc biệt đưa đến thứ này tuyệt không chỉ vì nhàm chán đi ngang qua. Lý Lộ Từ suy nghĩ một chút, đành chôn lo lắng do cô ta gây ra vào trong sâu trong óc.
Dù sao thì mình không biết dùng, Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác chôn khẩu súng kia dưới nền đất cũng như chôn luôn thứ có thể gây nguy hiểm cho cuộc sống yên bình của mình...
Lăn qua lăn lại mất nửa đêm, Lý Lộ Từ cảm thấy mệt nhọc, cho dù tâm tình vẫn khẩn trương, hưng phấn và bất an một cách khó hiểu vẫn có thể ngủ được.
Chỉ chốc lát sau, tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai hắn:
- Anh, dậy đi…
- Đêm qua còn bảo người ta ngủ sớm chút, kết quả chính hắn không dậy nổi, đúng là không nên đi.
Cảm thấy có hai đứa trẻ ngay bên cạnh mình, Lý Lộ Từ đang nhắm mắt đột nhiên ngồi dậy, duỗi tay kéo hai thân thể mềm mại vào ngực.
Hai cô bé một tức giận mắng chửi, một cười khanh khách, Lý Lộ Từ cảm thấy thật an bình, cuộc sống của mình phải là như thế này, cho cái mụ áo đen kia đi chết đi.
- Về sau đừng lén lút giặt quần áo, đi ngủ sớm đi, ngày mai đi sớm chút, đừng để đến lúc đó không dậy nổi.
An Nam Tú đóng cửa phòng lại nhìn những chiếc nội y trong phòng, mặt đỏ lên, không được rồi, tối nay sẽ không nằm mơ giấc mộng kỳ quái nào chứ.
An Nam Tú nhảy lên giường, ôm gối đầu đi ngủ, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Lý Lộ Từ bị An Nam Tú quấy một lúc, tinh thần lại tỉnh táo lại, cũng không muốn chơi trò chơi tiếp, mở di động xem “Từ điển Oxford”.
Thực ra Lý Lộ Từ vẫn thích cảm giác cầm sách trong tay hơn, nhưng những tác phẩm vĩ đại như cuốn từ điển cầm lên luôn mệt mỏi, một số sách giáo khoa lại rất quý giá, rõ ràng chuyển thành tài liệu điện tử thì dễ cầm hơn, tuy rằng cảm giác đọc hơi thấp, nhưng thắng ở chỗ tiện lợi. Mặc kệ là ngồi xe bus hay nghỉ ngơi, tùy tiện lấy ra là có thể đọc.
Lý Lộ Từ thấy An Nam Tú thuộc làu cả quyển từ điển tiếng Anh, cảm thấy đó thực sự là một việc rất lợi hại, hắn cũng muốn thử một chút. Huống chi An Nam Tú dựa vào Thần thuật để nhập thông tin vào đầu, còn Lý Lộ Từ muốn học bằng cách ghi nhớ. Ngày trước hắn rất sùng bái những người trên TV có thể thuộc làu giá trị của số Pi và những người bạn có tài tính nhẩm. Về sau lớn lên lại không còn thấy những người đó đã trở thành nhân vật nổi tiếng khó lường gì nữa, nhưng cảm giác hâm mộ vẫn còn. Hiện giờ cảm thấy trí nhớ của mình đã tăng cường hơn nhiều, khẩn trương lên một chút, không chừng còn kịp thỏa mãn tâm hư vinh của mình.
Chỉ có điều trong phòng khách vẫn có một cái mùi giống như từng quen biết lượn lờ, làm nhiễu tâm tư học hành của hắn, luôn khiến hắn phân tâm. Loại mùi này thực ra đã ngửi thấy ở đâu?
Sau khi ăn quả Trường sinh cơ năng thân thể đã mạnh hơn nhiều, thời điểm cẩn thận nghe ngóng thì khứu giác cũng sẽ tăng cường không ít.
Cảm giác mùi ngày càng nặng, Lý Lộ Từ đang học tới từ “Aroma” không khỏi hít hít vài cái, loại mùi giống như mùi hoa quả, so với mùi của người lại càng rõ hơn.
Tách!
Đèn sáng lên, lại tắt, Lý Lộ Từ thấy rõ ràng trong góc phòng khách đang có một người đứng đó, chính là người phụ nữ kia, đang cầm súng chỉ vào hắn, cầm chiếc nhẫn kim loại điểm vào trán hắn.
Nhưng đột nhiên ngọn đèn sáng lóe lên đâm vào mắt, Lý Lộ Từ lại không thấy rõ, đứng lên, đi về phương hướng tưởng tượng trong đầu.
Cửa phòng mở ra, Lý Lộ Từ đi ra ngoài, dưới ngọn đèn mờ tối nơi mái hiên quả nhiên là người phụ nữ kia. Mái tóc búi cao cực kỳ hiếm thấy, bộ váy chế phục màu đen, vẫn đôi chân mượt mà rắn chắc, đứng đó mỉm cười, tuy rằng rất cám dỗ, nhưng nụ cười đó tuyệt đối không có bao nhiêu vẻ dịu dàng cả.
Mặc dù Lý Lộ Từ biết sớm hay muộn sẽ gặp lại cô ta, cũng hơi chờ mong, nhưng ngay lúc này hắn lại thấy phản cảm.
- Sao nào, mất hứng?
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, lúc cô cười lên, cảm giác lạnh lẽo không thấy tăm hơi. Trên mặt cô nhiều hơn ý nghiền ngẫm, dường như luôn có thể nắm chắc lòng người. Câu hỏi ngắn như vậy, tuy nhiên không hề vô nghĩa.
- Mặc kệ cô muốn làm gì, muốn làm gì với tôi, hy vọng cô đừng liên lụy đến người nhà tôi, cuộc sống bình thản của tôi không cần nhân vật như cô đến gia tăng thêm chút gia vị nào đâu.
Lời nói của Lý Lộ Từ đầy ý vị đâm chọc.
- Nhưng rõ ràng tôi cảm thấy cậu rất chờ mong gặp lại tôi, đúng không?
Người phụ nữ cảm thấy hơi kỳ quái mở to mắt, một người tản ra vẻ thần bí, nguy hiểm, hùng mạnh như vậy lại làm vẻ mặt đó khiến Lý Lộ Từ cảm thấy mất tự nhiên.
- Tôi chỉ tò mò thôi, con người thường có lòng hướng đến những thứ không tầm thường mà thôi. Nhưng không ai bằng lòng kéo theo chuyện đó liên lụy cho người nhà cả. Vừa rồi cô chạy vào nếu bị em tôi nhìn thấy, tôi nghĩ nó sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng… bởi vì nguyên nhân này, không cần biết tôi chờ mong thế nào cũng không cảm thấy vinh hạnh vì cô đến nhà tôi đâu.
Dù Lý Lộ Từ đóng cửa lại, vẫn quay đầu thoáng nhìn. Đối với việc bảo vệ em gái, tuyệt đối là bản năng đã thâm căn cố đế trong lòng hắn.
- Lá gan của cậu rất lớn đấy, cậu cũng không phải không biết đối mặt với cậu chính là một khẩu súng đang nhắm đầu đúng không?
Người phụ nữ cười tủm tỉm, lúc cười ánh mắt hơi khép lại, đuôi mắt nhọn. Giọng điệu của Lý Lộ Từ tuyệt đối không được tốt, rất ít người dám nói với cô như vậy, cho dù lần đầu gặp mặt, càng không nói đến sinh viên bình thường có chút hiểu biết.
- Cô cũng không phải kẻ điên, nửa đêm chạy đến đây giết một sinh viên bình thường. Nếu cô thật sự bị bệnh thần kinh muốn giết tôi, tôi có sợ cũng vô dụng. Tuy nhiên, cần phải liều mạng để bảo vệ người thân của mình, đàn ông sẽ rất lý trí. Tôi chỉ biểu đạt lòng bất mãn của mình đồng thời khống chế cơn giận trong phạm vi của cô mà thôi. Nếu cô không giết tôi, tôi hy vọng cô không cần đi qua cánh cửa này. Nếu cô muốn giết tôi, tôi cũng chỉ có thể toàn lực bảo vệ. Có lẽ khi tôi làm gì cũng bất lực tôi sẽ rất sợ, nhưng không phải bây giờ.
Lý Lộ Từ không phải con một, lại không ai bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn đã có người cần hắn phải bảo vệ, sẽ không nóng máu lên như những đứa con trai bình thường, cũng sẽ không đụng phải việc gì cũng thất kinh. Mặc dù cô gái này đến rất đột ngột nhưng Lý Lộ Từ vẫn bắt bản thân phải tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích.
- Tôi cảm thấy cha mẹ cậu không có bên cạnh cậu thật là quyết định tốt lắm. Hiện giờ chỉ còn rất ít đứa trẻ nào thông minh như vậy. Tuy nhiên trong mắt tôi chuyện này vốn chẳng phải việc giỏi giang gì, nhưng đã thấy bao nhiêu người đối mặt với họng súng sợ tới mức tè ra quần, làm trò hề, giờ lại thấy đứa trẻ như cậu không ngờ lại làm cho người ta hoảng hốt kinh ngạc.
Cô gái nhìn ánh đèn của những căn nhà bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại cởi bỏ áo ngoài, lộ ra chiếc sơ mi trắng tinh bên trong, lại hiện ra đường cong kinh người.
Lý Lộ Từ lùi một bước theo bản năng, đã gặp ba lần, hắn vẫn chưa nhìn ra tuổi của cô gái, nhưng chung quy vẫn là người phụ nữ đã trưởng thành, dù là cô gái dậy thì cực kỳ xuất sắc trong đám bạn cùng lứa như Lý tử đứng trước mặt người phụ nữ này vẫn quá mức non nớt.
- Nếu chỉ vì để cho đứa trẻ ưu tú hơn một chút liền vứt bỏ nó, bọn họ nghĩ cuối cùng sẽ được đứa trẻ ấy họ tha thứ sao? Nếu khiến cho đứa con đó có tâm hồn đầy oán giận, không còn là người bình thường xem trọng hiếu đạo, không hiểu được sự quan trọng của gia đình, bỏ mặc người thân, vậy thì ưu tú có ích gì? Huống chi bọn họ có biết thế nào để trở nên ưu tú sao? Nói như vậy đúng không thông minh chút nào.
Lời nói của Lý Lộ Từ mười phần lo lắng, bởi vì hắn cũng không trở thành như vậy, nhưng hắn đã gặp qua nhiều người như thế. Cha mẹ vì hôn nhân bất hòa hoặc là do sơ suất khi nuôi nấng con cái, những đứa trẻ đó không kiên cường để trưởng thành được như Lý Lộ Từ, hầu hết chúng đều chìm vào sa đọa.
Trong mắt không tự chủ được hiện lên vẻ khinh miệt. Người đàn bà này có thể rất lợi hại, nhưng nếu đồng ý với lý luận cha mẹ vứt bỏ con cái vì để cho đứa trẻ ưu tú hơn, vậy thì cũng chỉ là một cá nhân không trọn vẹn mà thôi.
- Vẫn còn nhiệt huyết lắm, rất kích động sao, chung quy vẫn là trẻ con.
Người phụ nữ cười cười, nốt ruồi mỹ nhân nơi khóe miệng động đậy, không thèm để ý đến vẻ khinh miệt của Lý Lộ Từ, hai tay chống hông, nói:
- Cậu nói đàn ông sẽ vì bảo vệ người quan trọng mà phải lý trí, nhưng trai tân thì có tính là đàn ông không?
Lý Lộ Từ vừa xấu hổ vừa quẫn bách, nhưng hắn rất thông minh không đôi vo vấn đề này với cô ta, mặc kệ là phản bác hay giải thích cũng chỉ bị đối phương dự đoán trước, cười vào mặt cho thôi.
- Phải bảo vệ người quan trọng, không chỉ cần lý trí, còn cần sức mạnh.
Người phụ nữ nén cười, lấy từ bên hông ra một khẩu súng lục đưa cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vừa thấy cô ta cởi áo, làm sao nghĩ là vì cô ta lấy súng. Súng nằm trong tay hắn quả thực so với chĩa vào đầu hắn càng khiến hắn kinh ngạc hơn, liên tục lui vài bước tựa vào cửa.
- Cho tôi thứ này làm gì?
- Không chừng còn có thể dùng đến.
Người phụ nữ không thu lại nữa, ngược lại cầm hai băng đạn đưa đến.
- Tôi không cần thứ này.
Lý Lộ Từ cũng như những đứa con trai khác, nhìn thấy những thứ như súng lục sẽ cảm thấy hưng phấn, nhưng hắn tuyệt đối không đụng vào. Thứ đồ này rất nguy hiểm, tàng trữ súng ống không phải chuyện đùa. Huống chi một khi thứ bắt đầu tiếp xúc thứ này có lẽ sẽ càng có nhiều chuyện khác liên lụy đến hắn, mà hắn cũng chỉ muốn làm một sinh viên bình thường hạnh phúc thôi.
- Yên tâm đi, không có bất cứ nguy hiểm gì.
Người phụ nữ đặt súng và băng đạn trên bậc thang, chậm rãi đi xuống dưới lầu. Gió đêm thổi bay mái tóc, cô quay đầu lại thoáng nhìn Lý Lộ Từ.
- Tôi cam đoan với cậu, sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cậu. Có điều cậu phải tự hiểu, cậu từ sớm đã không còn tầm thường nữa, lưu luyến những ngày bình thường không phải là buộc mình phải bình thường, mà là làm cho mình trở nên không tầm thường, có thể bảo vệ những ngày bình thường đó.
- Vì sao cô muốn tìm tôi?
Lý Lộ Từ không nhặt lên, nắm chặt cầu thang, căm tức nhìn bóng dáng người phụ nữ.
Người phụ nữ dừng lại, chỉ bật nhẹ một cái, không ngờ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, nhẹ nhàng mau lẹ như mèo, không chút tiếng động.
Lý Lộ Từ đi lên, bóng đen như mèo hoang giữa đêm, bóng người thấp thoáng mấy cái đã biến mất không thấy đâu.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, Lý Lộ Từ vội vàng cầm lấy súng lục và băng đạn vào nhà, thứ này đặt trước cửa nhà không tốt, hắn cũng không muốn ai khác nhìn thấy.
Lý Lộ Từ đeo găng tay lau sạch sẽ vân tay trên súng lục và băng đạn, tìm một cái túi nhựa bỏ vào, đi ra khỏi nhà, chạy đến chỗ bắt xe.
Đêm khuya ra khỏi thành phố, vóc người Lý Lộ Từ lại cao lớn, rất ít lái xe taxi chịu tiếp khách. Lý Lộ Từ đợi đến nửa đêm mới có xe taxi dừng lại, là Lâm La Yến và Hàn Nhất Hạ về.
Hai người đều có mùi rượu, cuối cùng cũng thông đồng với nhau rồi. Lâm La Yến thừa dịp men say tặng cho Lý Lộ Từ một cái nhìn quyến rũ, Hàn Nhất Hạ thì lại chào hỏi đứng đắn với Lý Lộ Từ, sau đó ôm Lâm La Yến thất thểu đi bên đường.
Lý Lộ Từ cũng không có tâm tình quản đôi gian phu dâm phụ này tình chàng ý thiếp suốt, trực tiếp lên taxe nói muốn hắn ra khỏi thành phố.
Lái xe thấy hắn quen biết những người khách vừa đi xuống, đoán hắn sống ở quận này, không còn lo lắng, chở Lý Lộ Từ ra khỏi thành phố.
Lý Lộ Từ về lại nhà cũ, chôn khẩu súng dưới gốc cây mít, lúc này mới yên lòng. Hắn tùy tiện cầm chút đồ vật trong phòng trở về xe taxi, hắn nói với lái xe cần về nhà lấy chút đồ dùng, ngày mai cần gấp.
Vốn Lý Lộ Từ muốn ném thẳng khẩu súng xuống sông, nhưng người phụ nữa kia đã đặc biệt đưa đến thứ này tuyệt không chỉ vì nhàm chán đi ngang qua. Lý Lộ Từ suy nghĩ một chút, đành chôn lo lắng do cô ta gây ra vào trong sâu trong óc.
Dù sao thì mình không biết dùng, Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác chôn khẩu súng kia dưới nền đất cũng như chôn luôn thứ có thể gây nguy hiểm cho cuộc sống yên bình của mình...
Lăn qua lăn lại mất nửa đêm, Lý Lộ Từ cảm thấy mệt nhọc, cho dù tâm tình vẫn khẩn trương, hưng phấn và bất an một cách khó hiểu vẫn có thể ngủ được.
Chỉ chốc lát sau, tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai hắn:
- Anh, dậy đi…
- Đêm qua còn bảo người ta ngủ sớm chút, kết quả chính hắn không dậy nổi, đúng là không nên đi.
Cảm thấy có hai đứa trẻ ngay bên cạnh mình, Lý Lộ Từ đang nhắm mắt đột nhiên ngồi dậy, duỗi tay kéo hai thân thể mềm mại vào ngực.
Hai cô bé một tức giận mắng chửi, một cười khanh khách, Lý Lộ Từ cảm thấy thật an bình, cuộc sống của mình phải là như thế này, cho cái mụ áo đen kia đi chết đi.
/490
|