Lý Bán Trang dậy sớm, đã làm xong món đu đủ, sò hấp cách thủy, đu đủ màu hồng hòn, sò trắng long lanh, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
- Vừa nhìn đã khiến người ta thèm ăn rồi.
Lý Lộ Từ rửa mặt đánh răng, bắt đầu uống sữa đậu nành và ăn mì, đu đủ cách thủy hầm sò tuy rằng rất nhiều dinh dưỡng, là đồ đại bổ, nhưng Lý Lộ Từ không cần. Huống chi mấy loại thức ăn tương đối thanh đạm này thực ra cũng không thể nói là có bao nhiêu hương vị.
An Nam Tú đã bắt đầu ăn, ăn uống thứ này đối với cô giống như ăn kem đường trắng ấy, vị dịu ngọt, đu đủ ăn cũng ngon.
Lý Bán Trang ngồi cạnh Lý Lộ Từ, cô không ngồi xuống là ăn liền, múc một bát canh đu đủ hầm sò đặt trước mặt Lý Lộ Từ.
- Anh không ăn.
Sò là thứ rất quý, chỉ có chút này còn chẳng đủ cho hắn nhét kẽ răng, hơn nữa hắn cũng không thích ăn, nhưng Lý Bán Trang nói có ăn ngon nhất định phải cùng hưởng, thói quen đó khó có thể thỏa hiệp.
- Anh, ăn chút thôi, hay là mỗi người một nửa.
Lý Bán Trang ghé vào lưng Lý Lộ Từ, ôm cổ hắn, hai má dán vào lưng, ngọt ngào làm nũng.
Lý Lộ Từ uống sữa đậu nành mỉm cười, tuy rằng em gái đã lớn, nhưng có lúc vẫn cứ dính vào hắn. Chẳng lẽ cô không biết lúc chỗ đó của của cô dán vào lưng hắn, khoảng cách giữa hai trái tim đang đập càng cách xa hơn sao? Lý Lộ Từ vỗ hai má của cô, nói:
- Mau xuống… sau này ở trong nhà không được bỏ áo lót ra chạy nhảy lung tung nữa…
- Anh…
Lý Bán Trang đỏ mặt, anh trai không thèm để ý đến ngượng ngùng của em gái gì cả.
- Anh ăn trước đi.
Lý Lộ Từ thở dài, giơ thìa lên chuẩn bị uống một ngụm, thìa lại Lý Bán Trang đoạt đi, đặt bên miệng thổi thổi rồi mới đưa cho Lý Lộ Từ, sau đó mới cao hứng ngồi xuống ăn, còn hỏi Lý Lộ Từ ngon hay không.
- Khó ăn.
Lý Lộ Từ thực sự không thích ăn, dù biết thứ này rất tốt.
Lý Bán Trang cười mị mị, càng vui vẻ. Lý Lộ Từ tránh không khỏi, phải chạy sang ngồi bên cạnh An Nam Tú cô mới bỏ qua.
Thật sự là ghê tởm, An Nam Tú đã ăn được một nửa, nhắm mắt lại nghĩ, Lý tử càng ngày càng chán ghét, không thì nghĩ biện pháp mang Lý Lộ Từ tới Thiên Vân thần cảnh đi, An Nam Tú đương nhiên không phải để ý bên người Lý Lộ Từ có phải chỉ có một cô gái là mình hay không, chỉ không thích nhìn người khác hôn hít thân thiết với Lý Lộ Từ.
Cho dù Lý Bán Trang là em gái Lý Lộ Từ cũng không thể sinh em bé cho hắn, An Nam Tú cũng không thích, ghét nhất là là người địa cầu không hái từ trên cây xuống, nếu đều được hái từ trên cây xuống, Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ liền không có vấn đề gì, Lý Lộ Từ còn cần đối xử với Lý Bán Trang như vậy nữa không?
Mà nếu quả là trên cây hái xuống, Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ có thể sinh em bé...
Thật sự là mâu thuẫn, cho dù giấu Lý Lộ Từ đến Thiên Vân thần cảnh nhất định hắn cũng sẽ mất hứng, không thấy được em gái thân ái nhất của hắn, còn không thấy được cái cây gậy trúc An Tri Thủy kia, mỗi ngày chỉ có thể nhìn Công chúa điện hạ, không chừng cả ngày bày ra bộ dạng thối tha của hắn với cô.
An Nam Tú không ngờ cảm thấy mình lại ưu sầu thế, loại cảm giác này thật sự làm cho người ta chán ghét, chẳng lẽ sau khi thân thể mình yếu đi, nội tâm cũng càng ngày càng hư nhược rồi sao?
Cô cũng không dám tưởng tượng, bản thân cô có đôi khi sẽ khóc, trước kia mặc kệ làm chuyện gì cũng là Công chúa điện hạ được tiền hô hậu ủng, hoàn toàn không cần tự mình lo lắng cảm thán.
- Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang, nếu hai người không phải anh em, sẽ thế nào?
An Nam Tú ăn xong trước, tựa vào ghế, nhẹ nhàng mà âu yếm xoa xoa bụng, ánh mắt lướt sang người Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang.
- Chúng tôi là anh em, sao lại không phải.
Lý Lộ Từ thấy kỳ quặc khi nghe An Nam Tú suy xét vấn đề như vậy.
- Ý của tôi là, hai người không phải do đàn bà sinh ra, đều hái trên cây xuống, không có cái loại pháp luật và đạo đức nhàm chán hay những thứ linh tinh gì khác trở ngại.
An Nam Tú cảm thấy Lý Lộ Từ chính là đồ ngu ngốc, vấn đề rất đơn giản hắn luôn nghe không rõ.
- Tôi chính là vợ của anh trai.
Lý Bán Trang đương nhiên nói.
- Con gái lớn chừng này rồi, còn không biết ngại.
Lý Lộ Từ một bên phất tay ra hiệu cô mau ăn, một bên nói:
- Không có quan hệ huyết thống, hai người sống cùng một chỗ lâu như vậy, cảm tình an hem vẫn tồn tại, em gái vẫn là em gái, anh trai vẫn là anh trai, có cái gì khác nhau?
- Đương nhiên sẽ khác nhau.
Lý Bán Trang lớn tiếng nói.
- Huyết thống không phải nguyên nhân quan trọng nhất quyết định quan hệ của hai người, mà là tình cảm. Tôi và Lý tử dù có quan hệ huyết thống hay không đều không quan trọng, Lý tử luôn là em gái tôi thương yêu nhất, tôi cũng sẽ là anh trai chiếu cố cô ấy.
Lý Lộ Từ giảng đạo lý cho An Nam Tú.
- Cô cũng thế, tuy rằng chúng ta hơi quái lạ, nhưng trên thực tế tôi vẫn quan tâm cô như em gái mình vậy thôi.
- Hắn nghe không hiểu lời của tôi.
An Nam Tú mất hứng nói với Lý Bán Trang.
- Tôi đang nói hai người không phải anh em, cô có thể sinh em bé với hắn.
- Hì hì… tôi còn là cô bé đấy, không như cô, nói vậy sẽ đỏ mặt ngay.
Lý Bán Trang ăn món đu đủ hầm sò, hai má vốn đã nóng hầm hập lại càng đỏ rực.
Lý Lộ Từ lắc đầu, em gái cũng càng ngày càng kỳ quái, mặc kệ là An Nam Tú hay là An Tri Thủy, bên cạnh mình làm sao lại không có một cô gái nào có lối suy nghĩ giống với người bình thường nhất?
- Lý Lộ Từ chán ghét đáng chết.
Lại còn nói quan tâm cô như em gái, vẫn là như vậy, cô mới không cần làm em, An Nam Tú không để ý tới Lý Lộ Từ.
- Đúng vậy, anh trai đáng ghét muốn chết.
Lý Bán Trang múc một đu đủ ăn, tuy nhiên anh trai nói rất đúng, mặc kệ có quan hệ huyết thống hay không, em gái luôn là em gái, vĩnh viễn là em gái độc nhất vô nhị cảu anh trai. Có lẽ tương lai anh trai sẽ thích rất nhiều cô gái khác, nhưng em gái luôn chỉ có một, luôn luông chiếm nhiều tình yêu của anh trai nhất. Cô không quan tâm có thể làm vợ của anh trai hay không, có thể sinh con cho anh trai hay không, chỉ cần hai người trong lòng có nhau là đủ. Chỉ cần anh trai yêu thương em gái, Lý Bán Trang cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Lý Lộ Từ không để ý tới các cô, cắm đầu ăn bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, ra khỏi nhà ngồi xe bus đi đến nhà An Tri Thủy, Lý Bán Trang hỏi khi nào về nhà cũ quét tước.
- Anh đã quét dọn qua, tháng này không cần đi.
Lý Lộ Từ vội vàng nói, hắn cũng không muốn Lý tử lại đi đến nơi đó, nếu chẳng may phát hiện trong viện có súng khẳng định sẽ làm cô sợ hãi.
Đi vào khu biệt thự nhà An Tri Thủy, Lý Bán Trang ngạc nhiên thán phục, vốn nghĩ gia đình An Tri Thủy khẳng định rất có tiền, thật không ngờ lại giàu đến vậy, biệt thự nơi này khẳng định ở cấp ngàn vạn.
Lý Lộ Từ không nói cho em, nhà An Tri Thủy còn giàu hơn so với tưởng tượng của cô.
- Anh, người bạn thế này chỉ có thể là bạn mà thôi, bằng không sẽ rất áp lực.
Lý Bán Trang thở dài.
- Đúng vậy, cho nên về sau đừng quan tâm đến chuyện anh trai em tìm chị dâu cho em nữa. Cho dù phấn đấu ít đi hai mươi năm cũng không chắc đã tốt hơn so với hai mươi năm phấn đấu đầy khoái trá.
Lý Lộ Từ sẽ không bắt chước câu chuyện cổ tích về thiên kim đại tiểu thư và tiểu tử nhà nghèo sống hạnh phúc bên nhau, cuộc sống sinh hoạt của hai người, hoàn cảnh sống của hai người, cách thưởng thức cuộc sống, thói quen cuộc sống trên cơ bản đã không hợp nhau. Cho dù An Tri Thủy có phần đặc biệt, cô không có cái vòng tròn bạn bè gì, cho nên làm bạn trai của cô không cần lo lắng bị bạn bè của cô kỳ thị vân vân, nhưng cô còn người cha gọi là An Đông Dương. Chỉ cần ông ta đã đủ cho rất nhiều gã nhà nghèo thống khổ không chịu nổi. Không có người cha vợ phú khả địch quốc nào bằng lòng trơ mắt nhìn một thằng nhãi không cách nào chứng mình bản thân cướp đi con gái của ông ta, còn dễ dàng tiếp quản của cải quyền thế mà ông ta cả đời phấn đấu.
- Nói không chừng chị An và anh trai bằng lòng bình bình thường thường với anh trai đấy, vậy cũng không tệ, mang một chút đồ cưới thì tốt rồi.
Lý Bán Trang cười hì hì nói, cô đương nhiên cũng không vì của cải quyền thế mà bán đi tình anh em, chỉ có điều rất đau lòng vì anh trai phải vất vả. Đừng nhìn hiện tại gia đình còn vui vẻ hạnh phục, nhưng tất cả những thứ đó đều do anh trai một mình gian khổ trả giá mới có được.
- Lý Lộ Từ chỉ chướng mắt thôi, ngay cả một đứa con gái cùa tù trưởng dân bản xứ thì đã sao, có áp lực gì?
An Nam Tú khẽ hừ một tiếng, lúc trước An Nam Tú đồng ý chinh Trái đất, cho Lý Lộ Từ làm Tổng đốc tỉnh Trái đất, Lý Lộ Từ cũng không muốn, của cải quyền thế nhà An Tri Thủy đã là gì?
- Đúng, chướng mắt.
Lý Lộ Từ mỉm cười, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt An Nam Tú, An Nam Tú giống như Đại Ma vương còn lậpkế hoạch phải thống nhất Trái đất đấy.
- Chị Tri Thủy…
Lý Lộ Từ đang định gọi điện thoại cho An Tri Thủy, Lý Bán Trang mắt tinh đã thấy trước An Tri Thủy đi ra.
Lý Lộ Từ cắt điện thoại, nắm tay An Nam Tú chậm rì rì không chịu nhúc nhích đi tới.
An Tri Thủy không ngờ Lý Lộ Từ và các cô tới sớm như vậy, nên sẽ không bị hắn hiểu lầm do bản thân cô không chờ được hắn, ngồi không yên, mới chạy đến tiếp hắn chứ?
Đi qua trạm bảo vệ, Lý Lộ Từ nhìn thoáng qua, may mà không phải vị bảo vệ lần trước.
Đăng ký xong, An Tri Thủy trao Tiểu Miêu cho Lý Lộ Từ ôm, Lý Bán Trang kéo tay An Tri Thủy, ấn tượng của cô với An Tri Thủy không giống ấn tượng của An Nam Tú với An Tri Thủy, cô cảm thấy An Tri Thủy muốn khí chất có khí chất, muốn tu dưỡng có tu dưỡng, còn rất dịu dàng hiền lành.
An Tri Thủy hiển nhiên không có thói quen vô cùng tự nhiên thân thiết như những đứa trẻ bình thường, nhưng cô lại thoáng nhìn Lý Lộ Từ, trong mắt đầy vui sướng.
Lý Lộ Từ đoán đại khái chưa có đứa trẻ nào thân thiết kéo cánh tay cô như vậy, nhưng chuyện này giữa Lý Bán Trang và bạn học của cô rất bình thường. Con gái vừa gặp mặt nhau là đã hứng trí lên, tự nhiên thân thiết hơn xa đám con trai với nhau...
- Cảm ơn mọi người hôm nay có thể đến đây theo giúp mình, nhưng bởi vì trong nhà không có người hầu, trong chốc lát chiêu đãi không tốt, đừng phiền lòng nhé.
An Tri Thủy rất lễ phép khách khí.
- Chúng ta là bạn, không cần khách khí. Mình coi cậu là bạn, em mình tự nhiên cũng là bằnbạncủa cậu, cũng không cần khách khí.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn An Nam Tú.
- Về phần Tú công chúa, chiếu cố cô ấy đương nhiên là trách nhiệm của mình, cậu lại càng không cần khách khí.
- Tôi chỉ đi theo Lý Lộ Từ, không cần cô chiêu đãi.
An Nam Tú sẽ không nhận phần thân tình của An Tri Thủy, nhưng rất vừa lòng khi Lý Lộ Từ nói như vậy.
- Vừa nhìn đã khiến người ta thèm ăn rồi.
Lý Lộ Từ rửa mặt đánh răng, bắt đầu uống sữa đậu nành và ăn mì, đu đủ cách thủy hầm sò tuy rằng rất nhiều dinh dưỡng, là đồ đại bổ, nhưng Lý Lộ Từ không cần. Huống chi mấy loại thức ăn tương đối thanh đạm này thực ra cũng không thể nói là có bao nhiêu hương vị.
An Nam Tú đã bắt đầu ăn, ăn uống thứ này đối với cô giống như ăn kem đường trắng ấy, vị dịu ngọt, đu đủ ăn cũng ngon.
Lý Bán Trang ngồi cạnh Lý Lộ Từ, cô không ngồi xuống là ăn liền, múc một bát canh đu đủ hầm sò đặt trước mặt Lý Lộ Từ.
- Anh không ăn.
Sò là thứ rất quý, chỉ có chút này còn chẳng đủ cho hắn nhét kẽ răng, hơn nữa hắn cũng không thích ăn, nhưng Lý Bán Trang nói có ăn ngon nhất định phải cùng hưởng, thói quen đó khó có thể thỏa hiệp.
- Anh, ăn chút thôi, hay là mỗi người một nửa.
Lý Bán Trang ghé vào lưng Lý Lộ Từ, ôm cổ hắn, hai má dán vào lưng, ngọt ngào làm nũng.
Lý Lộ Từ uống sữa đậu nành mỉm cười, tuy rằng em gái đã lớn, nhưng có lúc vẫn cứ dính vào hắn. Chẳng lẽ cô không biết lúc chỗ đó của của cô dán vào lưng hắn, khoảng cách giữa hai trái tim đang đập càng cách xa hơn sao? Lý Lộ Từ vỗ hai má của cô, nói:
- Mau xuống… sau này ở trong nhà không được bỏ áo lót ra chạy nhảy lung tung nữa…
- Anh…
Lý Bán Trang đỏ mặt, anh trai không thèm để ý đến ngượng ngùng của em gái gì cả.
- Anh ăn trước đi.
Lý Lộ Từ thở dài, giơ thìa lên chuẩn bị uống một ngụm, thìa lại Lý Bán Trang đoạt đi, đặt bên miệng thổi thổi rồi mới đưa cho Lý Lộ Từ, sau đó mới cao hứng ngồi xuống ăn, còn hỏi Lý Lộ Từ ngon hay không.
- Khó ăn.
Lý Lộ Từ thực sự không thích ăn, dù biết thứ này rất tốt.
Lý Bán Trang cười mị mị, càng vui vẻ. Lý Lộ Từ tránh không khỏi, phải chạy sang ngồi bên cạnh An Nam Tú cô mới bỏ qua.
Thật sự là ghê tởm, An Nam Tú đã ăn được một nửa, nhắm mắt lại nghĩ, Lý tử càng ngày càng chán ghét, không thì nghĩ biện pháp mang Lý Lộ Từ tới Thiên Vân thần cảnh đi, An Nam Tú đương nhiên không phải để ý bên người Lý Lộ Từ có phải chỉ có một cô gái là mình hay không, chỉ không thích nhìn người khác hôn hít thân thiết với Lý Lộ Từ.
Cho dù Lý Bán Trang là em gái Lý Lộ Từ cũng không thể sinh em bé cho hắn, An Nam Tú cũng không thích, ghét nhất là là người địa cầu không hái từ trên cây xuống, nếu đều được hái từ trên cây xuống, Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ liền không có vấn đề gì, Lý Lộ Từ còn cần đối xử với Lý Bán Trang như vậy nữa không?
Mà nếu quả là trên cây hái xuống, Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ có thể sinh em bé...
Thật sự là mâu thuẫn, cho dù giấu Lý Lộ Từ đến Thiên Vân thần cảnh nhất định hắn cũng sẽ mất hứng, không thấy được em gái thân ái nhất của hắn, còn không thấy được cái cây gậy trúc An Tri Thủy kia, mỗi ngày chỉ có thể nhìn Công chúa điện hạ, không chừng cả ngày bày ra bộ dạng thối tha của hắn với cô.
An Nam Tú không ngờ cảm thấy mình lại ưu sầu thế, loại cảm giác này thật sự làm cho người ta chán ghét, chẳng lẽ sau khi thân thể mình yếu đi, nội tâm cũng càng ngày càng hư nhược rồi sao?
Cô cũng không dám tưởng tượng, bản thân cô có đôi khi sẽ khóc, trước kia mặc kệ làm chuyện gì cũng là Công chúa điện hạ được tiền hô hậu ủng, hoàn toàn không cần tự mình lo lắng cảm thán.
- Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang, nếu hai người không phải anh em, sẽ thế nào?
An Nam Tú ăn xong trước, tựa vào ghế, nhẹ nhàng mà âu yếm xoa xoa bụng, ánh mắt lướt sang người Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang.
- Chúng tôi là anh em, sao lại không phải.
Lý Lộ Từ thấy kỳ quặc khi nghe An Nam Tú suy xét vấn đề như vậy.
- Ý của tôi là, hai người không phải do đàn bà sinh ra, đều hái trên cây xuống, không có cái loại pháp luật và đạo đức nhàm chán hay những thứ linh tinh gì khác trở ngại.
An Nam Tú cảm thấy Lý Lộ Từ chính là đồ ngu ngốc, vấn đề rất đơn giản hắn luôn nghe không rõ.
- Tôi chính là vợ của anh trai.
Lý Bán Trang đương nhiên nói.
- Con gái lớn chừng này rồi, còn không biết ngại.
Lý Lộ Từ một bên phất tay ra hiệu cô mau ăn, một bên nói:
- Không có quan hệ huyết thống, hai người sống cùng một chỗ lâu như vậy, cảm tình an hem vẫn tồn tại, em gái vẫn là em gái, anh trai vẫn là anh trai, có cái gì khác nhau?
- Đương nhiên sẽ khác nhau.
Lý Bán Trang lớn tiếng nói.
- Huyết thống không phải nguyên nhân quan trọng nhất quyết định quan hệ của hai người, mà là tình cảm. Tôi và Lý tử dù có quan hệ huyết thống hay không đều không quan trọng, Lý tử luôn là em gái tôi thương yêu nhất, tôi cũng sẽ là anh trai chiếu cố cô ấy.
Lý Lộ Từ giảng đạo lý cho An Nam Tú.
- Cô cũng thế, tuy rằng chúng ta hơi quái lạ, nhưng trên thực tế tôi vẫn quan tâm cô như em gái mình vậy thôi.
- Hắn nghe không hiểu lời của tôi.
An Nam Tú mất hứng nói với Lý Bán Trang.
- Tôi đang nói hai người không phải anh em, cô có thể sinh em bé với hắn.
- Hì hì… tôi còn là cô bé đấy, không như cô, nói vậy sẽ đỏ mặt ngay.
Lý Bán Trang ăn món đu đủ hầm sò, hai má vốn đã nóng hầm hập lại càng đỏ rực.
Lý Lộ Từ lắc đầu, em gái cũng càng ngày càng kỳ quái, mặc kệ là An Nam Tú hay là An Tri Thủy, bên cạnh mình làm sao lại không có một cô gái nào có lối suy nghĩ giống với người bình thường nhất?
- Lý Lộ Từ chán ghét đáng chết.
Lại còn nói quan tâm cô như em gái, vẫn là như vậy, cô mới không cần làm em, An Nam Tú không để ý tới Lý Lộ Từ.
- Đúng vậy, anh trai đáng ghét muốn chết.
Lý Bán Trang múc một đu đủ ăn, tuy nhiên anh trai nói rất đúng, mặc kệ có quan hệ huyết thống hay không, em gái luôn là em gái, vĩnh viễn là em gái độc nhất vô nhị cảu anh trai. Có lẽ tương lai anh trai sẽ thích rất nhiều cô gái khác, nhưng em gái luôn chỉ có một, luôn luông chiếm nhiều tình yêu của anh trai nhất. Cô không quan tâm có thể làm vợ của anh trai hay không, có thể sinh con cho anh trai hay không, chỉ cần hai người trong lòng có nhau là đủ. Chỉ cần anh trai yêu thương em gái, Lý Bán Trang cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Lý Lộ Từ không để ý tới các cô, cắm đầu ăn bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, ra khỏi nhà ngồi xe bus đi đến nhà An Tri Thủy, Lý Bán Trang hỏi khi nào về nhà cũ quét tước.
- Anh đã quét dọn qua, tháng này không cần đi.
Lý Lộ Từ vội vàng nói, hắn cũng không muốn Lý tử lại đi đến nơi đó, nếu chẳng may phát hiện trong viện có súng khẳng định sẽ làm cô sợ hãi.
Đi vào khu biệt thự nhà An Tri Thủy, Lý Bán Trang ngạc nhiên thán phục, vốn nghĩ gia đình An Tri Thủy khẳng định rất có tiền, thật không ngờ lại giàu đến vậy, biệt thự nơi này khẳng định ở cấp ngàn vạn.
Lý Lộ Từ không nói cho em, nhà An Tri Thủy còn giàu hơn so với tưởng tượng của cô.
- Anh, người bạn thế này chỉ có thể là bạn mà thôi, bằng không sẽ rất áp lực.
Lý Bán Trang thở dài.
- Đúng vậy, cho nên về sau đừng quan tâm đến chuyện anh trai em tìm chị dâu cho em nữa. Cho dù phấn đấu ít đi hai mươi năm cũng không chắc đã tốt hơn so với hai mươi năm phấn đấu đầy khoái trá.
Lý Lộ Từ sẽ không bắt chước câu chuyện cổ tích về thiên kim đại tiểu thư và tiểu tử nhà nghèo sống hạnh phúc bên nhau, cuộc sống sinh hoạt của hai người, hoàn cảnh sống của hai người, cách thưởng thức cuộc sống, thói quen cuộc sống trên cơ bản đã không hợp nhau. Cho dù An Tri Thủy có phần đặc biệt, cô không có cái vòng tròn bạn bè gì, cho nên làm bạn trai của cô không cần lo lắng bị bạn bè của cô kỳ thị vân vân, nhưng cô còn người cha gọi là An Đông Dương. Chỉ cần ông ta đã đủ cho rất nhiều gã nhà nghèo thống khổ không chịu nổi. Không có người cha vợ phú khả địch quốc nào bằng lòng trơ mắt nhìn một thằng nhãi không cách nào chứng mình bản thân cướp đi con gái của ông ta, còn dễ dàng tiếp quản của cải quyền thế mà ông ta cả đời phấn đấu.
- Nói không chừng chị An và anh trai bằng lòng bình bình thường thường với anh trai đấy, vậy cũng không tệ, mang một chút đồ cưới thì tốt rồi.
Lý Bán Trang cười hì hì nói, cô đương nhiên cũng không vì của cải quyền thế mà bán đi tình anh em, chỉ có điều rất đau lòng vì anh trai phải vất vả. Đừng nhìn hiện tại gia đình còn vui vẻ hạnh phục, nhưng tất cả những thứ đó đều do anh trai một mình gian khổ trả giá mới có được.
- Lý Lộ Từ chỉ chướng mắt thôi, ngay cả một đứa con gái cùa tù trưởng dân bản xứ thì đã sao, có áp lực gì?
An Nam Tú khẽ hừ một tiếng, lúc trước An Nam Tú đồng ý chinh Trái đất, cho Lý Lộ Từ làm Tổng đốc tỉnh Trái đất, Lý Lộ Từ cũng không muốn, của cải quyền thế nhà An Tri Thủy đã là gì?
- Đúng, chướng mắt.
Lý Lộ Từ mỉm cười, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt An Nam Tú, An Nam Tú giống như Đại Ma vương còn lậpkế hoạch phải thống nhất Trái đất đấy.
- Chị Tri Thủy…
Lý Lộ Từ đang định gọi điện thoại cho An Tri Thủy, Lý Bán Trang mắt tinh đã thấy trước An Tri Thủy đi ra.
Lý Lộ Từ cắt điện thoại, nắm tay An Nam Tú chậm rì rì không chịu nhúc nhích đi tới.
An Tri Thủy không ngờ Lý Lộ Từ và các cô tới sớm như vậy, nên sẽ không bị hắn hiểu lầm do bản thân cô không chờ được hắn, ngồi không yên, mới chạy đến tiếp hắn chứ?
Đi qua trạm bảo vệ, Lý Lộ Từ nhìn thoáng qua, may mà không phải vị bảo vệ lần trước.
Đăng ký xong, An Tri Thủy trao Tiểu Miêu cho Lý Lộ Từ ôm, Lý Bán Trang kéo tay An Tri Thủy, ấn tượng của cô với An Tri Thủy không giống ấn tượng của An Nam Tú với An Tri Thủy, cô cảm thấy An Tri Thủy muốn khí chất có khí chất, muốn tu dưỡng có tu dưỡng, còn rất dịu dàng hiền lành.
An Tri Thủy hiển nhiên không có thói quen vô cùng tự nhiên thân thiết như những đứa trẻ bình thường, nhưng cô lại thoáng nhìn Lý Lộ Từ, trong mắt đầy vui sướng.
Lý Lộ Từ đoán đại khái chưa có đứa trẻ nào thân thiết kéo cánh tay cô như vậy, nhưng chuyện này giữa Lý Bán Trang và bạn học của cô rất bình thường. Con gái vừa gặp mặt nhau là đã hứng trí lên, tự nhiên thân thiết hơn xa đám con trai với nhau...
- Cảm ơn mọi người hôm nay có thể đến đây theo giúp mình, nhưng bởi vì trong nhà không có người hầu, trong chốc lát chiêu đãi không tốt, đừng phiền lòng nhé.
An Tri Thủy rất lễ phép khách khí.
- Chúng ta là bạn, không cần khách khí. Mình coi cậu là bạn, em mình tự nhiên cũng là bằnbạncủa cậu, cũng không cần khách khí.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn An Nam Tú.
- Về phần Tú công chúa, chiếu cố cô ấy đương nhiên là trách nhiệm của mình, cậu lại càng không cần khách khí.
- Tôi chỉ đi theo Lý Lộ Từ, không cần cô chiêu đãi.
An Nam Tú sẽ không nhận phần thân tình của An Tri Thủy, nhưng rất vừa lòng khi Lý Lộ Từ nói như vậy.
/490
|