Chiếc xe Cadillac màu đen, như con báo từ từ di chuyển trong màn đêm đen tối.
Lôi Lạc Thiên một thân âu phục màu đen như thường lệ, ngồi ở vị trí ghế sau.
Anh mệt mỏi ngã đầu về phía sau, cặp mắt chim ưng nhắm lại định thần.
Tề Phong vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của chủ nhân, anh thận trọng nói.
- Chủ nhân, người đang lo lắng cho Tiểu thư?
Ở bên cạnh Lôi Lạc Thiên nhiều năm, dường như Tề Phong có thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Lôi Lạc Thiên nghe Tề Phong nói vậy, cặp mắt sắc bén từ từ mở ra.
Giọng nói trầm trầm của anh vang lên.
- Tôi cảm thấy mình thật mâu thuẩn.
Biết được người trong hắc đạo thân bất vô kĩ, thế nhưng tôi lại chính tay đưa đứa con gái vào con đường vốn dĩ không có lối thoát.
Với tôi rút lui ra khỏi giới hắc đạo không có gì là khó cả, nhưng với Nam Cường thì khác.
Dù cậu ấy có muốn cũng không được!
Tề Phong nghe Lôi Lạc Thiên nói, trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Anh và Đường Tam không có con nên xem Lạc Tuyết như con gái ruột của mình, Lạc Tuyết hạnh phúc cũng giống như anh hạnh phúc.
Suy nghĩ một chút Tề Phong lên tiếng.
- Chủ nhân, thuộc hạ có cách này.
Lôi Lạc Thiên nghe Tề Phong nói vậy, anh ngồi hẳng người lại ánh mắt hứng thú nhìn Tề Phong.
- Cách gì?
Anh không muốn sau này Lạc Tuyết không được hạnh phúc, nhưng cũng không muốn làm tổn hại đến tình nghĩa anh em với Nam Liệt.
Nghe Tề Phong nói ra cách của mình,
Lôi Lạc Thiên thận trọng suy nghĩ, một lúc sau giọng nói bất đắc dĩ của anh vang lên từ phía sau.
- Được quyết định như vậy đi.
Về đến biệt thự Lôi Viên, chiếc xe Cadillac hiên ngang đỗ trước cửa lớn.
Lôi Lạc Thiên cùng với Tề Phong ung dung từ ngoài cửa bước vào.
Lôi Lạc Thiên vừa bước vào cửa chính, đập vào mắt anh chính là Trình Lam.
Cô mặc trên người cái đầm dài màu trắng, mái tóc màu hạt dẽ tuỳ tiện buộc về phía sau.
Cô nhìn anh mỉm cười, bàn tay mềm mại vươn tới giúp anh cỡi bỏ áo vest màu đen trên người, theo thối quen cô đưa áo khoát ngoài cho Tề Phong lúc này đang cung kính đứng bên cạnh.
Trình Lam khom tới ngửi ngửi người anh, cô choàng tay qua cánh tay mạnh mẽ của anh, đôi môi gợi cảm cong lên thành một nụ cười hài lòng.
- Thật ngoan, không tiếp xúc với phụ nữ.
Lôi Lạc Thiên thản nhiên choàng tay qua eo cô, dùng sức kéo cô sát vào lòng.
Anh cúi đầu đặt trên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
- Ngoài em ra, không người phụ nữ nào lọ vào mắt của Lôi Lạc Thiên anh.
Thật ra không cần anh nói, cô cũng biết.
Hai người ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, tính tình của anh ra sao cô là người hiều rõ nhất.
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam đi đến chiếc ghế sofa hình vòng cung, đặt trong phòng khách.
Hai người vừa ngồi xuống, Trình Lam liền nhìn cô giúp việc đứng bên cạnh căn dặn.
- Chuẩn bị trà giải rượu.
Cô giúp việc cung kính khom người.
- Dạ phu nhân.
Nói xong cô giúp việc lập tức đi vào phòng bếp, vài phút sau cô giúp việc bước ra trên tay cầm tách trà gừng nóng hổi.
Cô giúp việc đặt tách trà giải rượu xuống cái bàn cafe thủy tinh trước mặt hai người, nhìn Lôi Lạc Thiên và Trình Lam cung kính nói.
- Mời ông chủ dùng.
Lôi Lạc Thiên vẫy tay ra hiệu cho tất cả người giúp việc lui xuống, anh nâng tay dây dây huyệt thái dương của mình.
Trình Lam nhìn anh đau lòng nói.
- Lần sau anh đừng uống nhiều như vậy.
Cô vừa nói vừa đứng lên đi vòng ra phía sau ghế sofa, bàn tay mềm mại chạm vào đầu làm động tác massage cho anh.
Hành động này của cô khiến anh thoải mái vô cùng, anh nhắm mắt lại hưởng thụ sự thư giản do cô mang lại cho anh.
Đột nhiên anh vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hôn một cái rồi mới nói.
- Hôm nay anh vui, nên mới uống nhiều một chút.
Trình Lam mỉm cười nói với giọng dịu dàng.
- Nhiều lúc em cảm thấy anh gặp Mạnh Hùng, Nam Liệt và Tràn Hạo còn vui hơn gặp em.
Bàn tay ấm áp của Lôi Lạc Thiên đang nắm lấy tay cô kéo một cái, ý bảo cô đến ngồi bên cạnh anh.
Trình Lam vừa đi đến bên cạnh anh, Lôi Lạc Thiên bất ngờ dùng sức kéo một cái, theo phản ứng tự nhiên cô choàng tay qua cổ, ôm chặt anh.
Khi bình tĩnh lại cô mới ý thức rằng, mình đang ngồi thoải mái trên đùi anh.
Cô và anh lúc này mặt đối mặt với nhau, anh đặt cằm trên vai cô, cặp mắt ngà ngà say hơi khép lại.
Đột nhiên giọng nói quyến rũ của anh vang lên.
- Đã lâu Lam Lam của anh không ghen.
Nhưng tại sao lại ghen với đàn ông?
Trình Lam bị anh chọc bật cười.
Cô đẩy anh ra, đặt trên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
- Lạc Thiên của em xuất sắc như vậy, em phải đề phòng cả nữ lẫn nam.
Trình Lam cười ha hả khi nói ra lời này.
Sau khi chọc Lôi Lạc Thiên cười, cô khom tới cầm lên tách trà giải rượu đưa cho anh dùng.
Anh nhận lấy tách trà từ trên tay cô, đưa đến miệng hớp một ngụm.
Trong lúc này Lạc Tuyết từ trên tầng hai bước xuống, nhìn thấy ba mẹ Lạc Tuyết vui vẻ bước tới.
- Ba, ba mới về.
Lôi Lạc Thiên nghe tiếng nói của Lạc Tuyết, anh ngẩng đầu nhìn đứa con gái.
Nhìn thấy tâm trạng của Lạc Tuyết vui vẻ, anh thuận nước đẩy thuyền.
Anh đặt tách trà lại trên bàn, nhìn Lạc Tuyết trầm giọng nói.
- Lạc Tuyết đến đây, ba có chuyện muốn nói với con.
Bước chân của Lạc Tuyết hơi khựng lại, cô biết điều ba sắp nói ra rất khẩn yếu.
Nhưng ngây sau đó cô tỏ ra như không có gì, bước tới ngồi xuống bên cạnh ba.
Lạc Tuyết nhìn ba nghiêm túc nói.
- Ba, ba có chuyện gì muốn nói với con?
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên, cô không biết anh định nói gì, nhưng linh cảm nói cho cô biết lời anh sắp nói ra, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đứa con gái.
- Lạc Tuyết con đã lớn cũng đến lúc lập gia đình.
Ba đã chọn cho con một người đàn ông xuất sắc.
Trình Lam thật bất ngờ với lời nói của anh, Lạc Tuyết thì khác dường như cô đã biết trước ba định nói gì, cô nhìn ba một cách trầm tĩnh nói.
- Người đó là ai?
Tính tình có giống ba không?
Lạc Tuyết yêu thương nhất chính là ba, nên dù sau này cô có kết hôn cũng sẽ kết hôn với một người đàn ông giống y như ba, vừa phong độ vừa tình thâm nghĩa trọng.
- Cậu ấy chính là Nam Cường.
Mặc dù ba đã đính ước cho con với Nam Cường, nhưng cuối cùng ba vẫn muốn con là người quyết định cho cuộc hôn nhân của chính mình.
Tề Phong nói không sai, hãy để cho Tiểu thư tự chọn người mà Tiểu thư cảm thấy có thể gởi gắm tấm thân của mình.
Không chỉ Lạc Tuyết mà ngay cả Trình Lam cũng kinh ngạc không thôi, Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên phản đối.
- Lạc Thiên, anh biết vì sao em muốn anh rút lui ra khỏi giới hắc đạo.
Tại sao........?
Trình Lam tức đến không nói nên lời, tại sao?
Tại sao lại là Nam Cường.
Nam Cường không chỉ là người trong hắc đạo, mà còn là đầu rồng của giới xã hội đen.
Anh biết cô lo lắng cho an nguy của anh, nên muốn anh rút lui ra khỏi hắc đạo.
Anh yêu thương nhìn cô, kiên nhẫn giải thích.
- Lam Lam anh tin tưởng vào năng lực của Nam Cường, cậu ấy mạnh mẽ hơn Nam Liệt và cả anh.
Cậu ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Lạc Tuyết.
Lời nói của anh không thể thuyết phục được cô, nhưng ngược lại với mẹ Lạc Tuyết suy nghĩ phóng khoáng hơn nhiều.
Lạc Tuyết nhìn ba nói với giọng kiên quyết.
- Được!
Nhưng con có điều kiện.
Trình Lam bất ngờ với quyết định của con gái, Lạc Tuyết từ trước đến giờ là người với tính tình ương ngạnh, sự ngạo mạng trong con không thua gì với cô.
Sao hôm nay lại dễ dàng để người khác, sắp đặt cuộc đời của mình.
Lôi Lạc Thiên suy ngẫm một chút, mới lên tiếng.
- Được, điều kiện gì con cứ nói.
Lạc Tuyết cười nhẹ, trong ánh mắt lộ rõ tia uyên thâm.
- Con sẽ đến Đông Nam Á thâm dò Nam Cường, nếu anh ấy thật sự là một người đàn ông lỗi lạc, đầu đội trời chân đạp đất như lời nói của ba, thì con sẽ gả cho anh ấy.
Nhưng nếu anh ấy không giống như những gì con nghĩ, thì dù ba có ép buộc, con cũng sẽ không đồng ý.
Nghe Lạc Tuyết nói vậy Lôi Lạc Thiên gật đầu đồng ý, ánh mắt lo lắng nhìn con gái.
- Lạc Tuyết, con hãy cẩn thận.
Lôi Lạc Thiên biết hiện giờ bên Đông Nam Á rất loạn, tam đại bang phái đang đấu đá lẫn nhau, thừa dịp tân Nam Cường vẫn chưa ngồi vững vị trí của mình, lật đỗ tân thủ lĩnh của Bang con Rồng Vàng.
Trình Lam không đồng ý với cách suy nghĩ của Lạc Tuyết, nhưng cô biết dù mình có phản đối cũng vô dụng.
Suy nghĩ một chút, Trình Lam thấy
để Lạc Tuyết ra trường đời cũng tốt, mặc dù từ nhỏ đến lớn Lạc Tuyết chưa từng rời xa anh và cô, nhưng cô tin rằng không ai có thể bắt nạt được đứa con gái.
Vì năng lực của Lạc Tuyết không thua gì với cô.
Lôi Lạc Thiên một thân âu phục màu đen như thường lệ, ngồi ở vị trí ghế sau.
Anh mệt mỏi ngã đầu về phía sau, cặp mắt chim ưng nhắm lại định thần.
Tề Phong vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của chủ nhân, anh thận trọng nói.
- Chủ nhân, người đang lo lắng cho Tiểu thư?
Ở bên cạnh Lôi Lạc Thiên nhiều năm, dường như Tề Phong có thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Lôi Lạc Thiên nghe Tề Phong nói vậy, cặp mắt sắc bén từ từ mở ra.
Giọng nói trầm trầm của anh vang lên.
- Tôi cảm thấy mình thật mâu thuẩn.
Biết được người trong hắc đạo thân bất vô kĩ, thế nhưng tôi lại chính tay đưa đứa con gái vào con đường vốn dĩ không có lối thoát.
Với tôi rút lui ra khỏi giới hắc đạo không có gì là khó cả, nhưng với Nam Cường thì khác.
Dù cậu ấy có muốn cũng không được!
Tề Phong nghe Lôi Lạc Thiên nói, trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Anh và Đường Tam không có con nên xem Lạc Tuyết như con gái ruột của mình, Lạc Tuyết hạnh phúc cũng giống như anh hạnh phúc.
Suy nghĩ một chút Tề Phong lên tiếng.
- Chủ nhân, thuộc hạ có cách này.
Lôi Lạc Thiên nghe Tề Phong nói vậy, anh ngồi hẳng người lại ánh mắt hứng thú nhìn Tề Phong.
- Cách gì?
Anh không muốn sau này Lạc Tuyết không được hạnh phúc, nhưng cũng không muốn làm tổn hại đến tình nghĩa anh em với Nam Liệt.
Nghe Tề Phong nói ra cách của mình,
Lôi Lạc Thiên thận trọng suy nghĩ, một lúc sau giọng nói bất đắc dĩ của anh vang lên từ phía sau.
- Được quyết định như vậy đi.
Về đến biệt thự Lôi Viên, chiếc xe Cadillac hiên ngang đỗ trước cửa lớn.
Lôi Lạc Thiên cùng với Tề Phong ung dung từ ngoài cửa bước vào.
Lôi Lạc Thiên vừa bước vào cửa chính, đập vào mắt anh chính là Trình Lam.
Cô mặc trên người cái đầm dài màu trắng, mái tóc màu hạt dẽ tuỳ tiện buộc về phía sau.
Cô nhìn anh mỉm cười, bàn tay mềm mại vươn tới giúp anh cỡi bỏ áo vest màu đen trên người, theo thối quen cô đưa áo khoát ngoài cho Tề Phong lúc này đang cung kính đứng bên cạnh.
Trình Lam khom tới ngửi ngửi người anh, cô choàng tay qua cánh tay mạnh mẽ của anh, đôi môi gợi cảm cong lên thành một nụ cười hài lòng.
- Thật ngoan, không tiếp xúc với phụ nữ.
Lôi Lạc Thiên thản nhiên choàng tay qua eo cô, dùng sức kéo cô sát vào lòng.
Anh cúi đầu đặt trên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
- Ngoài em ra, không người phụ nữ nào lọ vào mắt của Lôi Lạc Thiên anh.
Thật ra không cần anh nói, cô cũng biết.
Hai người ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, tính tình của anh ra sao cô là người hiều rõ nhất.
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam đi đến chiếc ghế sofa hình vòng cung, đặt trong phòng khách.
Hai người vừa ngồi xuống, Trình Lam liền nhìn cô giúp việc đứng bên cạnh căn dặn.
- Chuẩn bị trà giải rượu.
Cô giúp việc cung kính khom người.
- Dạ phu nhân.
Nói xong cô giúp việc lập tức đi vào phòng bếp, vài phút sau cô giúp việc bước ra trên tay cầm tách trà gừng nóng hổi.
Cô giúp việc đặt tách trà giải rượu xuống cái bàn cafe thủy tinh trước mặt hai người, nhìn Lôi Lạc Thiên và Trình Lam cung kính nói.
- Mời ông chủ dùng.
Lôi Lạc Thiên vẫy tay ra hiệu cho tất cả người giúp việc lui xuống, anh nâng tay dây dây huyệt thái dương của mình.
Trình Lam nhìn anh đau lòng nói.
- Lần sau anh đừng uống nhiều như vậy.
Cô vừa nói vừa đứng lên đi vòng ra phía sau ghế sofa, bàn tay mềm mại chạm vào đầu làm động tác massage cho anh.
Hành động này của cô khiến anh thoải mái vô cùng, anh nhắm mắt lại hưởng thụ sự thư giản do cô mang lại cho anh.
Đột nhiên anh vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, hôn một cái rồi mới nói.
- Hôm nay anh vui, nên mới uống nhiều một chút.
Trình Lam mỉm cười nói với giọng dịu dàng.
- Nhiều lúc em cảm thấy anh gặp Mạnh Hùng, Nam Liệt và Tràn Hạo còn vui hơn gặp em.
Bàn tay ấm áp của Lôi Lạc Thiên đang nắm lấy tay cô kéo một cái, ý bảo cô đến ngồi bên cạnh anh.
Trình Lam vừa đi đến bên cạnh anh, Lôi Lạc Thiên bất ngờ dùng sức kéo một cái, theo phản ứng tự nhiên cô choàng tay qua cổ, ôm chặt anh.
Khi bình tĩnh lại cô mới ý thức rằng, mình đang ngồi thoải mái trên đùi anh.
Cô và anh lúc này mặt đối mặt với nhau, anh đặt cằm trên vai cô, cặp mắt ngà ngà say hơi khép lại.
Đột nhiên giọng nói quyến rũ của anh vang lên.
- Đã lâu Lam Lam của anh không ghen.
Nhưng tại sao lại ghen với đàn ông?
Trình Lam bị anh chọc bật cười.
Cô đẩy anh ra, đặt trên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
- Lạc Thiên của em xuất sắc như vậy, em phải đề phòng cả nữ lẫn nam.
Trình Lam cười ha hả khi nói ra lời này.
Sau khi chọc Lôi Lạc Thiên cười, cô khom tới cầm lên tách trà giải rượu đưa cho anh dùng.
Anh nhận lấy tách trà từ trên tay cô, đưa đến miệng hớp một ngụm.
Trong lúc này Lạc Tuyết từ trên tầng hai bước xuống, nhìn thấy ba mẹ Lạc Tuyết vui vẻ bước tới.
- Ba, ba mới về.
Lôi Lạc Thiên nghe tiếng nói của Lạc Tuyết, anh ngẩng đầu nhìn đứa con gái.
Nhìn thấy tâm trạng của Lạc Tuyết vui vẻ, anh thuận nước đẩy thuyền.
Anh đặt tách trà lại trên bàn, nhìn Lạc Tuyết trầm giọng nói.
- Lạc Tuyết đến đây, ba có chuyện muốn nói với con.
Bước chân của Lạc Tuyết hơi khựng lại, cô biết điều ba sắp nói ra rất khẩn yếu.
Nhưng ngây sau đó cô tỏ ra như không có gì, bước tới ngồi xuống bên cạnh ba.
Lạc Tuyết nhìn ba nghiêm túc nói.
- Ba, ba có chuyện gì muốn nói với con?
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên, cô không biết anh định nói gì, nhưng linh cảm nói cho cô biết lời anh sắp nói ra, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đứa con gái.
- Lạc Tuyết con đã lớn cũng đến lúc lập gia đình.
Ba đã chọn cho con một người đàn ông xuất sắc.
Trình Lam thật bất ngờ với lời nói của anh, Lạc Tuyết thì khác dường như cô đã biết trước ba định nói gì, cô nhìn ba một cách trầm tĩnh nói.
- Người đó là ai?
Tính tình có giống ba không?
Lạc Tuyết yêu thương nhất chính là ba, nên dù sau này cô có kết hôn cũng sẽ kết hôn với một người đàn ông giống y như ba, vừa phong độ vừa tình thâm nghĩa trọng.
- Cậu ấy chính là Nam Cường.
Mặc dù ba đã đính ước cho con với Nam Cường, nhưng cuối cùng ba vẫn muốn con là người quyết định cho cuộc hôn nhân của chính mình.
Tề Phong nói không sai, hãy để cho Tiểu thư tự chọn người mà Tiểu thư cảm thấy có thể gởi gắm tấm thân của mình.
Không chỉ Lạc Tuyết mà ngay cả Trình Lam cũng kinh ngạc không thôi, Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên phản đối.
- Lạc Thiên, anh biết vì sao em muốn anh rút lui ra khỏi giới hắc đạo.
Tại sao........?
Trình Lam tức đến không nói nên lời, tại sao?
Tại sao lại là Nam Cường.
Nam Cường không chỉ là người trong hắc đạo, mà còn là đầu rồng của giới xã hội đen.
Anh biết cô lo lắng cho an nguy của anh, nên muốn anh rút lui ra khỏi hắc đạo.
Anh yêu thương nhìn cô, kiên nhẫn giải thích.
- Lam Lam anh tin tưởng vào năng lực của Nam Cường, cậu ấy mạnh mẽ hơn Nam Liệt và cả anh.
Cậu ấy nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Lạc Tuyết.
Lời nói của anh không thể thuyết phục được cô, nhưng ngược lại với mẹ Lạc Tuyết suy nghĩ phóng khoáng hơn nhiều.
Lạc Tuyết nhìn ba nói với giọng kiên quyết.
- Được!
Nhưng con có điều kiện.
Trình Lam bất ngờ với quyết định của con gái, Lạc Tuyết từ trước đến giờ là người với tính tình ương ngạnh, sự ngạo mạng trong con không thua gì với cô.
Sao hôm nay lại dễ dàng để người khác, sắp đặt cuộc đời của mình.
Lôi Lạc Thiên suy ngẫm một chút, mới lên tiếng.
- Được, điều kiện gì con cứ nói.
Lạc Tuyết cười nhẹ, trong ánh mắt lộ rõ tia uyên thâm.
- Con sẽ đến Đông Nam Á thâm dò Nam Cường, nếu anh ấy thật sự là một người đàn ông lỗi lạc, đầu đội trời chân đạp đất như lời nói của ba, thì con sẽ gả cho anh ấy.
Nhưng nếu anh ấy không giống như những gì con nghĩ, thì dù ba có ép buộc, con cũng sẽ không đồng ý.
Nghe Lạc Tuyết nói vậy Lôi Lạc Thiên gật đầu đồng ý, ánh mắt lo lắng nhìn con gái.
- Lạc Tuyết, con hãy cẩn thận.
Lôi Lạc Thiên biết hiện giờ bên Đông Nam Á rất loạn, tam đại bang phái đang đấu đá lẫn nhau, thừa dịp tân Nam Cường vẫn chưa ngồi vững vị trí của mình, lật đỗ tân thủ lĩnh của Bang con Rồng Vàng.
Trình Lam không đồng ý với cách suy nghĩ của Lạc Tuyết, nhưng cô biết dù mình có phản đối cũng vô dụng.
Suy nghĩ một chút, Trình Lam thấy
để Lạc Tuyết ra trường đời cũng tốt, mặc dù từ nhỏ đến lớn Lạc Tuyết chưa từng rời xa anh và cô, nhưng cô tin rằng không ai có thể bắt nạt được đứa con gái.
Vì năng lực của Lạc Tuyết không thua gì với cô.
/107
|