Ngồi trên chiếc máy bay quân sự, Storm quan sát tình hình phía dưới.
Lúc này chiếc máy bay đang bay ngang qua biển thái bình dương mênh mong.
Bề ngoài vùng biển Thái Bình Dương này nhìn thật bình lặng êm đềm, thế nhưng không ai có thể ngờ được, dưới mặt nước xanh biếc phẳng lặng, lại ẩn chứa muôn trùng nguy hiểm.
Những vùng đất màu mỡ xung quanh, đã bị từng đợt sóng thần nuốt chửng.
Không hiểu vì sao, Storm càng chăm chú vào mặt biển tĩnh lặng, trong lòng cô càng hiện lên cảm giác bất an.
Phải chăng linh cảm nói cho cô biết, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm.
Trong lúc Storm còn đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của Nhất Minh vang lên, kéo về suy nghĩ của cô.
- Bang con Rồng Vàng có gì to tát, sao có thể khiến trên giới hắc đạo và ngay cả chính phủ của Đông Nam Á kiêng dè đến như vậy?
Nghĩ đến chuyện một hòn đảo lớn như Sara, lại thuộc về quyền sở hữu của Bang con Rồng Vàng, Nhất Minh thật sự không tin.
Storm định lên tiếng, nhưng thật không ngờ Kỳ Sơn đã nói trước cô.
- Hai mươi mấy năm về trước, Bang con Rồng Vàng đã có tiếng tâm trong giới xã hội đen.
Sau này vì sự thống lĩnh của Hàn gia, nên Bang con Rồng Vàng đã trở thành bang hội đứng đầu Đông Nam Á.
Nhất Minh thật hiếu kì, không biết Hàn gia này là thần thánh phương nào, lại có thể xưng hùng xưng bá ở Đông Nam Á.
- Hàn gia?
Hắn là ai?
Thẩm Thanh cũng thật tò mò, không biết người đàn ông này là ai.
Kỳ Sơn và Storm nghe Nhất Minh nói vậy, hai người bật cười.
Nhất Minh nhìn thấy hai người cười mình, trong lòng tức giận, anh nhìn Kỳ Sơn giận dữ nói.
- Hai người cười cái gì?
Giọng nói của Nhất Minh mang theo sự tức giận.
Vì sao lại cười anh?
Kỳ Sơn lắc đầu nhìn Nhất Minh giải thích.
- Hàn gia là nữ Thủ lĩnh đầu tiên, trong lịch sử của Đông Nam Á.
Kỳ Sơn nói đến đây chợt dừng lại một chút, sắc mặt lộ rõ sự kính trọng khi nhắc đến sự oai phong của bậc tiền bối.
Nhất Minh nghe vậy, sắc mặt lộ rõ vẻ khó tin.
- Phụ nữ?
Anh lập lại hai từ phụ nữ trong miệng, rồi đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói tiếp.
- Hừ....
Sao một người phụ nữ chân yếu tay mềm, có thể thống lĩnh được một bang phái lớn như vậy?
Anh không tin mấy mươi ngàn thành viên của Bang con Rồng Vàng, lại chịu cúi đầu phục tùng một người phụ nữ.
Nhất Minh vừa dứt lời, Storm lập tức đáp.
- Cậu thật nông cạn, Hàn gia không phải là một người phụ nữ bình thường, vừa mạnh mẽ, ra tay một cách tàn nhẫn không lưu tình.
Nhất Minh nhìn Storm, ánh mắt của Nhất Minh nói cho cô biết, lời nói của cô không hợp lý.
Phụ nữ thì làm sao bì được với đàn ông?
Nhìn thấy vẻ mặt không được vui của Storm, Lôi Lạc Thần nhìn Kỳ Sơn nói.
- Storm nói không sai, Hàn gia quả thật khác với người thường.
Nhất Minh cậu đừng suy nghĩ lung tung, Hàn gia là dì của Storm nên Storm là người hiểu rõ Bang con Rồng Vàng nhất.
Nhất Minh nhìn Lôi Lạc Thần, rồi nhìn sang Kỳ Sơn với ánh mắt ngỡ ngàn.
Storm xuất thân từ giới xã hội đen?
Thẩm Thanh từ nãy giờ người yên lặng bên cạnh, nghe Lôi Lạc Thần nhắc đến thân phận của Storm, ánh mắt của Thẩm Thanh lộ rõ sự thù hận.
Sự thù hằn mà dù có chết cũng không thể nhoà đi.
Lúc này ngoài trời tối đen, cái cô nhìn thấy chỉ là một mảnh đất bị che bởi đám rừng rậm.
Ngồi trên máy bay nhìn xuống, cô không thể nhìn thấy được mặt đất. Đột nhiên cặp mắt của Storm tỏa sáng, khi cô nhìn thấy ở một nơi trong khu rừng có rất nhiều đóm lửa màu đỏ chói, không ngừng di chuyển trong bóng đêm.
Cô nghi ngờ nhìn theo, đó là gì?
Storm châm chú vào những đóm lửa kỳ lạ, đến khi chiếc máy bay dần dần hạ xuống, không còn nhìn thấy được gì nữa.
Chiếc máy bay quân sự chuẩn bị hạ cánh tại một nơi hẻo lánh của hòn đảo Sara, người của Nam Cường đã thông báo với Lôi Lạc Thần vị trí xác thực của bọn cướp.
Nam Cường định cho người ra tay giúp đỡ nhưng Lôi Lạc Thần từ chối, anh không muốn mang ân huệ của người khác, mặc dù Nam Cường không phải là ai xa lạ.
Chiếc máy bay quân sự không đáp hẳn xuống mặt đất,vì sợ gây chú ý đến bọn cướp.
Mấy sợi dây thừng từ trong chiếc máy bay được thả xuống, từng người một lần lượt từ trên chiếc máy bay trèo xuống mặt đất.
Sau khi mọi người đã an toàn đứng dưới mặt đất, chiếc máy bay quân sự lập tức bay đi.
Đứng trên mặt đất Storm cảm nhận được, một luồng gió lạnh thổi ngang qua người cô.
Storm rùng mình một cái, cảm giác ớn lạnh lan tỏa toàn thân.
Storm nhìn xung quanh, không hiểu vì sao cô lại cảm giác có rất nhiều, rất nhiều cặp mắt đang nhìn bọn họ.
Lôi Lạc Thần nhìn thuộc hạ căn dặn.
- Kỳ Sơn cậu và hai tên thuộc hạ đi một vòng thám thính.
Kỳ Sơn nhìn anh gật đầu một cái, rồi cùng hai tên thuộc hạ rời đi.
Mỗi bước chân của Kỳ Sơn đều rất thận trọng, xem trước xem sau.
Kỳ Sơn vừa rời đi, Lôi Lạc Thần nhìn mọi người.
- Đêm nay chúng ta hãy nghỉ chân tại đây, trời chạng vạng sáng mới bắt đầu hành động.
- Dạ Thiếu Tá.
Mọi người nghiêm túc nhận lệnh.
Storm tìm một nơi trống trải có thể quan sát được tình hình tứ phía, cô ngồi dưới mặt đất tấm lưng mảnh mai dựa vào hòn đá lớn, cô ngước mặt nhìn lên bầu trời tối om như mực.
Mặc dù trời rất tối, nhưng những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời lại tỏa sáng hơn bất kỳ lúc nào hết.
Trong lúc Storm đang mãi mê nhìn lên bầu trời ngắm sao, đột nhiên một chai nước lọc xuất hiện trước mặt cô.
Cô nhìn theo bàn tay cường tráng đang cầm chai nước lọc, nhìn thấy Lôi Lạc Thần dịu dàng nhìn cô.
Cô mỉm cười nhận lấy chai nước lọc, thản nhiên mở nắp uống một ngụm.
Nhìn thấy cô uống nước nhanh như vậy, anh ân cần nói.
- Em uống từ từ thôi, kẻo bị sặc.
Cô nhìn anh cười gật đầu một cái, trong lòng chợt nghĩ đến điều gì đó liền hỏi anh.
- Anh định dùng cách gì để cưứ Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao?
Lôi Lạc Thần trầm mặc suy nghĩ, một lúc sau anh nhìn cô trầm giọng nói.
- Ngày mai chúng ta sẽ chia ra thành hai đội, âm thầm tiến vào phạm vi bắt giữ con tin.
Một đội sẽ phụ trách đánh lạc hướng bọn cướp canh chừng bên ngoài, một đội sẽ xông thẳng vào bên trong cứu người.
Đôi tay mềm mại của Storm vươn tới, nắm lấy cánh tay của anh nói.
- Lạc Thần em muốn đi cứu con tin.
Lôi Lạc Thần nhìn sâu vào mắt cô, thận trọng nói với giọng lo âu.
- An Nhi em biết cưứ con tin là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm.
Bên ngoài chỉ có phòng vệ qua loa, còn bên trong mới là nơi nguy hiểm trùng trùng.
Có thể bọn họ đã giăng sẵn cái bẫy, để chờ chúng ta bước vào.
Storm hiểu được tâm tư của anh, cô đặt chai nước lọc vào tay anh nói.
- Em biết, nên mới muốn cứu con tin.
Cô là một người hành sự tỉ mỉ, nên muốn theo bên cạnh để bảo vệ cho anh.
Vẻ mặt ân cần kiên quyết của cô, khiến anh thật khó xử.
Lôi Lạc Thần chau mày, không hiểu dụng ý của cô.
Anh xoay mặt nhìn thẳng về phía trước.
- An Nhi...........
Em có biết không?
Em là trái tim của anh, nếu em xảy ra chuyện gì, thì xem như trái tim này của anh cũng sẽ ngừng đập.
Lúc này chiếc máy bay đang bay ngang qua biển thái bình dương mênh mong.
Bề ngoài vùng biển Thái Bình Dương này nhìn thật bình lặng êm đềm, thế nhưng không ai có thể ngờ được, dưới mặt nước xanh biếc phẳng lặng, lại ẩn chứa muôn trùng nguy hiểm.
Những vùng đất màu mỡ xung quanh, đã bị từng đợt sóng thần nuốt chửng.
Không hiểu vì sao, Storm càng chăm chú vào mặt biển tĩnh lặng, trong lòng cô càng hiện lên cảm giác bất an.
Phải chăng linh cảm nói cho cô biết, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm.
Trong lúc Storm còn đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói của Nhất Minh vang lên, kéo về suy nghĩ của cô.
- Bang con Rồng Vàng có gì to tát, sao có thể khiến trên giới hắc đạo và ngay cả chính phủ của Đông Nam Á kiêng dè đến như vậy?
Nghĩ đến chuyện một hòn đảo lớn như Sara, lại thuộc về quyền sở hữu của Bang con Rồng Vàng, Nhất Minh thật sự không tin.
Storm định lên tiếng, nhưng thật không ngờ Kỳ Sơn đã nói trước cô.
- Hai mươi mấy năm về trước, Bang con Rồng Vàng đã có tiếng tâm trong giới xã hội đen.
Sau này vì sự thống lĩnh của Hàn gia, nên Bang con Rồng Vàng đã trở thành bang hội đứng đầu Đông Nam Á.
Nhất Minh thật hiếu kì, không biết Hàn gia này là thần thánh phương nào, lại có thể xưng hùng xưng bá ở Đông Nam Á.
- Hàn gia?
Hắn là ai?
Thẩm Thanh cũng thật tò mò, không biết người đàn ông này là ai.
Kỳ Sơn và Storm nghe Nhất Minh nói vậy, hai người bật cười.
Nhất Minh nhìn thấy hai người cười mình, trong lòng tức giận, anh nhìn Kỳ Sơn giận dữ nói.
- Hai người cười cái gì?
Giọng nói của Nhất Minh mang theo sự tức giận.
Vì sao lại cười anh?
Kỳ Sơn lắc đầu nhìn Nhất Minh giải thích.
- Hàn gia là nữ Thủ lĩnh đầu tiên, trong lịch sử của Đông Nam Á.
Kỳ Sơn nói đến đây chợt dừng lại một chút, sắc mặt lộ rõ sự kính trọng khi nhắc đến sự oai phong của bậc tiền bối.
Nhất Minh nghe vậy, sắc mặt lộ rõ vẻ khó tin.
- Phụ nữ?
Anh lập lại hai từ phụ nữ trong miệng, rồi đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói tiếp.
- Hừ....
Sao một người phụ nữ chân yếu tay mềm, có thể thống lĩnh được một bang phái lớn như vậy?
Anh không tin mấy mươi ngàn thành viên của Bang con Rồng Vàng, lại chịu cúi đầu phục tùng một người phụ nữ.
Nhất Minh vừa dứt lời, Storm lập tức đáp.
- Cậu thật nông cạn, Hàn gia không phải là một người phụ nữ bình thường, vừa mạnh mẽ, ra tay một cách tàn nhẫn không lưu tình.
Nhất Minh nhìn Storm, ánh mắt của Nhất Minh nói cho cô biết, lời nói của cô không hợp lý.
Phụ nữ thì làm sao bì được với đàn ông?
Nhìn thấy vẻ mặt không được vui của Storm, Lôi Lạc Thần nhìn Kỳ Sơn nói.
- Storm nói không sai, Hàn gia quả thật khác với người thường.
Nhất Minh cậu đừng suy nghĩ lung tung, Hàn gia là dì của Storm nên Storm là người hiểu rõ Bang con Rồng Vàng nhất.
Nhất Minh nhìn Lôi Lạc Thần, rồi nhìn sang Kỳ Sơn với ánh mắt ngỡ ngàn.
Storm xuất thân từ giới xã hội đen?
Thẩm Thanh từ nãy giờ người yên lặng bên cạnh, nghe Lôi Lạc Thần nhắc đến thân phận của Storm, ánh mắt của Thẩm Thanh lộ rõ sự thù hận.
Sự thù hằn mà dù có chết cũng không thể nhoà đi.
Lúc này ngoài trời tối đen, cái cô nhìn thấy chỉ là một mảnh đất bị che bởi đám rừng rậm.
Ngồi trên máy bay nhìn xuống, cô không thể nhìn thấy được mặt đất. Đột nhiên cặp mắt của Storm tỏa sáng, khi cô nhìn thấy ở một nơi trong khu rừng có rất nhiều đóm lửa màu đỏ chói, không ngừng di chuyển trong bóng đêm.
Cô nghi ngờ nhìn theo, đó là gì?
Storm châm chú vào những đóm lửa kỳ lạ, đến khi chiếc máy bay dần dần hạ xuống, không còn nhìn thấy được gì nữa.
Chiếc máy bay quân sự chuẩn bị hạ cánh tại một nơi hẻo lánh của hòn đảo Sara, người của Nam Cường đã thông báo với Lôi Lạc Thần vị trí xác thực của bọn cướp.
Nam Cường định cho người ra tay giúp đỡ nhưng Lôi Lạc Thần từ chối, anh không muốn mang ân huệ của người khác, mặc dù Nam Cường không phải là ai xa lạ.
Chiếc máy bay quân sự không đáp hẳn xuống mặt đất,vì sợ gây chú ý đến bọn cướp.
Mấy sợi dây thừng từ trong chiếc máy bay được thả xuống, từng người một lần lượt từ trên chiếc máy bay trèo xuống mặt đất.
Sau khi mọi người đã an toàn đứng dưới mặt đất, chiếc máy bay quân sự lập tức bay đi.
Đứng trên mặt đất Storm cảm nhận được, một luồng gió lạnh thổi ngang qua người cô.
Storm rùng mình một cái, cảm giác ớn lạnh lan tỏa toàn thân.
Storm nhìn xung quanh, không hiểu vì sao cô lại cảm giác có rất nhiều, rất nhiều cặp mắt đang nhìn bọn họ.
Lôi Lạc Thần nhìn thuộc hạ căn dặn.
- Kỳ Sơn cậu và hai tên thuộc hạ đi một vòng thám thính.
Kỳ Sơn nhìn anh gật đầu một cái, rồi cùng hai tên thuộc hạ rời đi.
Mỗi bước chân của Kỳ Sơn đều rất thận trọng, xem trước xem sau.
Kỳ Sơn vừa rời đi, Lôi Lạc Thần nhìn mọi người.
- Đêm nay chúng ta hãy nghỉ chân tại đây, trời chạng vạng sáng mới bắt đầu hành động.
- Dạ Thiếu Tá.
Mọi người nghiêm túc nhận lệnh.
Storm tìm một nơi trống trải có thể quan sát được tình hình tứ phía, cô ngồi dưới mặt đất tấm lưng mảnh mai dựa vào hòn đá lớn, cô ngước mặt nhìn lên bầu trời tối om như mực.
Mặc dù trời rất tối, nhưng những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời lại tỏa sáng hơn bất kỳ lúc nào hết.
Trong lúc Storm đang mãi mê nhìn lên bầu trời ngắm sao, đột nhiên một chai nước lọc xuất hiện trước mặt cô.
Cô nhìn theo bàn tay cường tráng đang cầm chai nước lọc, nhìn thấy Lôi Lạc Thần dịu dàng nhìn cô.
Cô mỉm cười nhận lấy chai nước lọc, thản nhiên mở nắp uống một ngụm.
Nhìn thấy cô uống nước nhanh như vậy, anh ân cần nói.
- Em uống từ từ thôi, kẻo bị sặc.
Cô nhìn anh cười gật đầu một cái, trong lòng chợt nghĩ đến điều gì đó liền hỏi anh.
- Anh định dùng cách gì để cưứ Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao?
Lôi Lạc Thần trầm mặc suy nghĩ, một lúc sau anh nhìn cô trầm giọng nói.
- Ngày mai chúng ta sẽ chia ra thành hai đội, âm thầm tiến vào phạm vi bắt giữ con tin.
Một đội sẽ phụ trách đánh lạc hướng bọn cướp canh chừng bên ngoài, một đội sẽ xông thẳng vào bên trong cứu người.
Đôi tay mềm mại của Storm vươn tới, nắm lấy cánh tay của anh nói.
- Lạc Thần em muốn đi cứu con tin.
Lôi Lạc Thần nhìn sâu vào mắt cô, thận trọng nói với giọng lo âu.
- An Nhi em biết cưứ con tin là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm.
Bên ngoài chỉ có phòng vệ qua loa, còn bên trong mới là nơi nguy hiểm trùng trùng.
Có thể bọn họ đã giăng sẵn cái bẫy, để chờ chúng ta bước vào.
Storm hiểu được tâm tư của anh, cô đặt chai nước lọc vào tay anh nói.
- Em biết, nên mới muốn cứu con tin.
Cô là một người hành sự tỉ mỉ, nên muốn theo bên cạnh để bảo vệ cho anh.
Vẻ mặt ân cần kiên quyết của cô, khiến anh thật khó xử.
Lôi Lạc Thần chau mày, không hiểu dụng ý của cô.
Anh xoay mặt nhìn thẳng về phía trước.
- An Nhi...........
Em có biết không?
Em là trái tim của anh, nếu em xảy ra chuyện gì, thì xem như trái tim này của anh cũng sẽ ngừng đập.
/107
|