“ Xin chào quý khách, máy bay chuẩn bị cất cánh, mọi người hãy ngồi vào đúng vị trí của mình và thắt dây an toàn. Máy bay sẽ cất cánh trong 2’ nữa”
“ Yeah!!! Chỉ còn 2’ là thoát oy” – Nó vui mừng
“ Đừng vui quá sớm, coi chừng hố đấy !”- Nhìn nhỏ nắm tay vui mừng, cô buồn cười nhắc nhở
“ Làm gì có chuyện đó……………….A “ – Nó nhăn mặt quay sang nói với cô thì bỗng nhiên
“ Hử??? Sao vậy? Sao tự nhiên im lặng vậy?” – Cô khó hỉu nhìn nó, sau đó vừa nói vừa quay sang bên cạnh theo hướng mắt của nó
“ A “ – Cô giật mình, bên cạnh cô là một anh chàng đẹp trai, lại mặc đồ vét, thắt cà vạt, trông thật lịch sự. Nhìn cái đồng hồ vàng trên tay anh ta, chắc lại là quý tử nhà giàu đây? Tuy khuôn mặt đẹp thật nhưng là có chút lạnh lùng, hình như anh ta bực chuyện gì đó. Ánh mắt anh ta như muốn giết người .Nhưng mà, sao nhỏ Na lại……………….hay là…………….cô quay sang nó lắp bắp hỏi:
“ Na, Na, cái………..cái….người pà nói, không phải là người này đi!!!” – Cô thầm mong là không phải , nếu thật sự là anh ta vậy thì…….
Nó nhìn cô, nuốt nước miếng sau đó gật nhẹ một cái , mếu máo:
“ hjx hjx……….Hương, tui phải làm gì?” - Nó thầm nói vào tai cô, có lẽ sợ anh ta nghe thấy nên nó nói tiếng việt lun.
Cô nhăn mặt, chu mỏ nhìn nó:
“ Pà hỏi tuj, sao tuj biết…….Tuj………….”
“ Còn không mau theo anh đi xuống”
Chưa kịp nói hết câu thì một thanh âm lạnh lùng vang lên khiến cho hai cô giật mình. Cô quay sang nhìn anh cười nói, cũng có chút nghiêm nghị:
“ Anh à, không cần biết có ý đồ gì nhưng là bạn của tôi không thích anh, mong anh đừng quấy rầy nữa!!!! Anh……….ak………chuyện tối hôm qua………anh………à!!!”
Nói đến đây cô hơi ấp úng
“ Anh có thể xem như là cuộc tình một đêm đi” – Thấy cô khó nói, nó nhảy mồm vô thì bị ánh mắt báo đạo của anh nhìn vào, khiến cho nó không dám động đậy , người có chút không thoài mái
“ Mặc kệ em thích hay không, đã là người của tôj, em đừng mong thoát được. Hôm nay nếu không theo anh về thì em cũng đừng mơ tưởng có thể trốn, sân bay này toàn bộ đều là của anh…Anh xem em có thể ngồi đó được bao nhiêu lâu. Còn cô, tôi thật lòng với cô ấy , nên hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho cô ấy thấy!!!”
Anh nhìn nó nói sau đó lại quay sang phía cô nói liền một mạch, cô có thể nhận ra sự chân thành trong mắt anh, cô nghĩ đến 1 điều, hình như cô và nhỏ Na có chút vấn đề, bị thất thân mà sáng giờ cứ như là không có gì, nếu có thì cũng chẳng qua là vài câu nói đùa. Đối với cô thì không nói,tối qua cũng là một phần cô tự nguyện nhưng là nó thì khác, vậy mà vẫn tỉnh bơ, có chút không bình thường…………….
Cô quay sang nhìn nó nghi ngờ nói và đương nhiên để đảm bảo hơn, cô nói tiếng việt:
“ Na , pà cũng thích anh ta đúng kho6nh”
“ Hà? Cái…..Cái gì mà thích chứ! Đầu pà không có vần đề chứ!! Ai thèm thích hắn!!” -
Đột nhiên nghe nhỏ Hương hỏi vậy, có có chút giật mình, khuôn mặt cô đỏ bừng. Nghĩ lại, sáng nay khi chạy đi, cô vẫn cảm thấy lưu luyến, suốt dọc đường nó giả bộ như không có việc gì, luôn nói chuyện,lúc đó nó muốn quên đi cái hình ảnh kia, hình ảnh đó cứ bám riết nó không tha.Từ nụ cười, ánh mắt , khuôn mặt, thậm chí là cả thân thể tráng kiệt đó của anh,nó không lúc nào mà không nghĩ tới. Lúc đó nó chợt nhận ra, có lẽ nó đã thích anh. Nhưng mà………….khi thấy nhỏ Hương cũng giống mình, nó có chút tội nghiệp cho cô. Vì vậy, khi nhỏ Hương quyết định đi, nó đã đồng ý……….
“ Nhìn bộ dáng pà bây giờ là tuj biết rồi. Tuj nói đúng đúng không, pà thích anh ta?” – Như nhìn thấu được tâm sự của nó, cô thở dài lên tiếng
“ Tuj…………….Tuj……….ừm……..” – Nó lấp lửng
“ Vậy tại sao lại đồng ý theo mình về, cậu thương hại mình hử? “ – Cô nhìn nó lạnh lùng nói
“ Tuj………..Không có, đúng là tuj có thích anh ta nhưng là cũng không nhiều lắm…Tuj với pà cùng đến đương nhiên là phải cùng về rồi ,đúng không,hjhj. Với lại anh ta đào hoa lắm, thân thê lại lớn tuj với không tới” – Nó sợ cô hiểu lầm liền nhanh miệng nói
“ Haiz, pà thích anh ta thì cứ ở lại, không cần theo mình về đâu, dù sao bà không đi thì tuj cũng không về được…” – Cô nhìn nó thở dài nói
“ sao lại không đi được” - Trong đầu nó xuát hiện ????
“ Hồi nãy không nghe anh ta nói, đây là sân bay của anh ta hử, công thêm hùi nãy tuj nghe là 2’ nữa cất cánh, mà giờ đã gần 10’ rồi. kHông phải do anh ta làm sao? Thuj hay pà ở lại đi, có gì, sắp tới tui cũng định thí để lấy học bổng qua đây mà”
Cô cười cười nhìn nó
“ Hử? Vậy còn tuj”
“ Bà có anh chàng này rồi, theo như tuj đã suy đoán anh ta rất giàu, nhìn cái sân bay này là đủ biết….Đến lúc đó, pà học ở đâu chả được, đến lúc đó tuj với pà lại học chung, không phải sao,hjhj” – Cô nháy mắt với nó
“
“ HỪ! Anh ta đào hoa, có biết bao nhiêu bạn gái, còn cái người đàn bà hôm trước nữa,ỏng à ỏng ẹo, thấy ghét.” – No bỉu môi
“ Để tuj “ – Cô nghe vậy liền vỗ vai nó nói rồi quay sang bên kia
Từ nãy đến giờ ,nghe hai cô nói chuyện, anh đã biết hai cô là người Việt Nam. Bỗng nhiên anh thấy hơi bực mình, nếu như lúc trước anh nghe lời mẹ, thì bây giờ có lẽ đã hiểu được nội dung của cuộc trò truyện. Đúng vậy anh là con lai Trung- Việt, mẹ anh là người Việt Nam, vì thế ngay từ khi còn nhỏ bà đã bắt anh học tiếng việt, có lẽ vì có nửa dòng máu Việt nân anh học rất nhanh,thế nhưng chỉ học vài ba bữa anh lại không học nữa….Lúc đó , anh cho rằng, tiếng anh quan trọng hơn, nên chỉ học mỗi tiếng anh và một số tiếng khác và không đụng gì đến tiếng Việt cả.
Thấy cô bạn kia quay sang nhìn anh cười có chút mờ ám, anh hơi buồn cười:
“ Có chuyện gì sao?” - Anh lên tiếng
“ Ak! Không, anh bảo anh thích bạn tôi,vậy anh biết gì về bạn tôi?” - Cô nháy mắt hỏi anh
“ A?” – Anh có chút giật mình, trong thông tin mà anh điều tra thì cô ấy là người du lịch đến đây,nhưng là về thông tin cá nhân như tên, tuổi …thì không có.
“ Anh có biết bạn tuj tên gì không? Bao nhiêu tuổi? “ – Nhìn thấy anh bối rối, cô liền biết, thông tin của nhỏ Na và cô quả thật đã được ông che dấu. He he, cô nhìn người là chuẩn nhất. Từ lúc thấy ông, cô đã biết ông không đơn giản. Ngoài mặt là một chủ tịch của một công ty nhưng là sau lưng vẫn có một thế lực lớn chống đỡ, cái dự án của cô và nó chẳng qua là giúp đỡ công ty của ông về phần tinh thần thôi, còn về tiền thì hơi nhiều đấy. Cô biết nếu múôn làm tốt bản dự án đó thì phải đầu tư ít nhất 5 tỉ. Thế nhưng ,ông ấy lại không hề suy nghĩ, sau khi đánh giá dự án tốt liền bắt đầu làm…………he he, đừng tưởng qua mắt hai bọn cô…….
“ Tôi không biết!” – Anh lạnh lùng trả lời
“ Vậy anh có biết cô ấy ghét nhất loại người nào không? Là đào hoa đó!!!”
- Cô nhấn mạnh hai chữ cuối cùng
“ A, vậy sao, bây giờ tôi mới biết, nhưng cô yên tâm, từ nay chỉ có cô ấy mới có tư cách là người con gái của tôi, còn lại đều không xứng. Còn nữa không phải tôi thích cô ấy mà là YÊU!” – Anh nhàn nhạt nói
“ Oh, xem ra anh là thực lòng, vậy thì ok , tôi sẽ cho anh đem cậu ấy về , nhưng là phải có điều kiện !” – Cô mỉm cười
“ Được, bất cứ điều kiện gì, cô nói, tôi sẽ đáp ứng, nhưng là sao tôi có thể tin cô, cô ấy nghe lời cô sao?” – Thấy cô thoả thuận, anh có chút nghi ngờ, nhưng là mặc kệ , anh chỉ cần người con gái kia
“ OK. Vậy tôi nói cho anh biết. Cô ấy tên thật là Phương Anh theo tên Việt Nam, tên thường gọi là Na, năm nay 19 tuổi, ak………cũng gần 20 rồi. Vì đang tuổi đi học nên anh vẫn phải cho cô ấy đi học đàng hoàng, còn nữa phải xin phép bố mẹ Na…..”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói. Còn anh thì hơi bất ngờ:
“Chỉ có vậy sao?”
“Chỉ có vậy, anh còn múôn gì sao? “ – Cô hơi tức cười khi nhìn vào khuôn mặt anh
“ Điều đó thì tất nhiên, còn cô ấy………………” – Anh liếc mắt nhìn Na
Thấy vậy, cô quay sang nói nhỏ vào tai nhỏ. Mặt nó đỏ bừng, có chút lưỡng lự sau đó gật đầu. Sau đó bước ra, đi xuống máy bay. Hỏ đi xuống máy bay, anh vẫn còn ngạc nhiên. Cô ấy quả thật là nghe lời bạn sao, còn lời của anh thì lại nhưkhông, thật đáng chết, về đến nhà, xem anh sẽ xử cô như thế nào.
“ Còn ngẩn người làm gì ? Mau đi nhanh!! Còn nữa, nhớ hoàn thành điều kiện của tôi, nếu không………..”
Cô gian xảo liếc mắt nhìn anh
“ Ha ha, đã biết, tôi nhất định sẽ đến chào hỏi bố mẹ vợ đàng hoàng, chuyện đi học thì chỉ cần cô ấy múôn , tôi sẽ không phản đối”
Anh cười lớn nói với cô.
“ Được rồi, anh mau đi đi, mọi người đang chờ máy bay cất cánh , anh mà không xuống thì không biết bao giờ mới bay đâu.”
Cô nhăn mặt nhìn mọi người xung quanh nói
“ Ok. Bye bye. Cảm ơn cô đã giúp đõ. “
Anh cười cười sau đó đi về phía cô tiếp viên hàng không nói : “ Chăm sóc tốt cho người khách đằng kia” sau đó nhanh chóng đi xuống tiến về phía nhỏ Na và kéo nó đi. Nhìn từ cửa sổ ra, cô mỉm cười, mong rằng hai người họ sẽ hạnh phúc.
Máy bay cất cánh. Cô cũng nằm ngủ. Bây giờ cô quả thật rất mệt.
“ Yeah!!! Chỉ còn 2’ là thoát oy” – Nó vui mừng
“ Đừng vui quá sớm, coi chừng hố đấy !”- Nhìn nhỏ nắm tay vui mừng, cô buồn cười nhắc nhở
“ Làm gì có chuyện đó……………….A “ – Nó nhăn mặt quay sang nói với cô thì bỗng nhiên
“ Hử??? Sao vậy? Sao tự nhiên im lặng vậy?” – Cô khó hỉu nhìn nó, sau đó vừa nói vừa quay sang bên cạnh theo hướng mắt của nó
“ A “ – Cô giật mình, bên cạnh cô là một anh chàng đẹp trai, lại mặc đồ vét, thắt cà vạt, trông thật lịch sự. Nhìn cái đồng hồ vàng trên tay anh ta, chắc lại là quý tử nhà giàu đây? Tuy khuôn mặt đẹp thật nhưng là có chút lạnh lùng, hình như anh ta bực chuyện gì đó. Ánh mắt anh ta như muốn giết người .Nhưng mà, sao nhỏ Na lại……………….hay là…………….cô quay sang nó lắp bắp hỏi:
“ Na, Na, cái………..cái….người pà nói, không phải là người này đi!!!” – Cô thầm mong là không phải , nếu thật sự là anh ta vậy thì…….
Nó nhìn cô, nuốt nước miếng sau đó gật nhẹ một cái , mếu máo:
“ hjx hjx……….Hương, tui phải làm gì?” - Nó thầm nói vào tai cô, có lẽ sợ anh ta nghe thấy nên nó nói tiếng việt lun.
Cô nhăn mặt, chu mỏ nhìn nó:
“ Pà hỏi tuj, sao tuj biết…….Tuj………….”
“ Còn không mau theo anh đi xuống”
Chưa kịp nói hết câu thì một thanh âm lạnh lùng vang lên khiến cho hai cô giật mình. Cô quay sang nhìn anh cười nói, cũng có chút nghiêm nghị:
“ Anh à, không cần biết có ý đồ gì nhưng là bạn của tôi không thích anh, mong anh đừng quấy rầy nữa!!!! Anh……….ak………chuyện tối hôm qua………anh………à!!!”
Nói đến đây cô hơi ấp úng
“ Anh có thể xem như là cuộc tình một đêm đi” – Thấy cô khó nói, nó nhảy mồm vô thì bị ánh mắt báo đạo của anh nhìn vào, khiến cho nó không dám động đậy , người có chút không thoài mái
“ Mặc kệ em thích hay không, đã là người của tôj, em đừng mong thoát được. Hôm nay nếu không theo anh về thì em cũng đừng mơ tưởng có thể trốn, sân bay này toàn bộ đều là của anh…Anh xem em có thể ngồi đó được bao nhiêu lâu. Còn cô, tôi thật lòng với cô ấy , nên hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho cô ấy thấy!!!”
Anh nhìn nó nói sau đó lại quay sang phía cô nói liền một mạch, cô có thể nhận ra sự chân thành trong mắt anh, cô nghĩ đến 1 điều, hình như cô và nhỏ Na có chút vấn đề, bị thất thân mà sáng giờ cứ như là không có gì, nếu có thì cũng chẳng qua là vài câu nói đùa. Đối với cô thì không nói,tối qua cũng là một phần cô tự nguyện nhưng là nó thì khác, vậy mà vẫn tỉnh bơ, có chút không bình thường…………….
Cô quay sang nhìn nó nghi ngờ nói và đương nhiên để đảm bảo hơn, cô nói tiếng việt:
“ Na , pà cũng thích anh ta đúng kho6nh”
“ Hà? Cái…..Cái gì mà thích chứ! Đầu pà không có vần đề chứ!! Ai thèm thích hắn!!” -
Đột nhiên nghe nhỏ Hương hỏi vậy, có có chút giật mình, khuôn mặt cô đỏ bừng. Nghĩ lại, sáng nay khi chạy đi, cô vẫn cảm thấy lưu luyến, suốt dọc đường nó giả bộ như không có việc gì, luôn nói chuyện,lúc đó nó muốn quên đi cái hình ảnh kia, hình ảnh đó cứ bám riết nó không tha.Từ nụ cười, ánh mắt , khuôn mặt, thậm chí là cả thân thể tráng kiệt đó của anh,nó không lúc nào mà không nghĩ tới. Lúc đó nó chợt nhận ra, có lẽ nó đã thích anh. Nhưng mà………….khi thấy nhỏ Hương cũng giống mình, nó có chút tội nghiệp cho cô. Vì vậy, khi nhỏ Hương quyết định đi, nó đã đồng ý……….
“ Nhìn bộ dáng pà bây giờ là tuj biết rồi. Tuj nói đúng đúng không, pà thích anh ta?” – Như nhìn thấu được tâm sự của nó, cô thở dài lên tiếng
“ Tuj…………….Tuj……….ừm……..” – Nó lấp lửng
“ Vậy tại sao lại đồng ý theo mình về, cậu thương hại mình hử? “ – Cô nhìn nó lạnh lùng nói
“ Tuj………..Không có, đúng là tuj có thích anh ta nhưng là cũng không nhiều lắm…Tuj với pà cùng đến đương nhiên là phải cùng về rồi ,đúng không,hjhj. Với lại anh ta đào hoa lắm, thân thê lại lớn tuj với không tới” – Nó sợ cô hiểu lầm liền nhanh miệng nói
“ Haiz, pà thích anh ta thì cứ ở lại, không cần theo mình về đâu, dù sao bà không đi thì tuj cũng không về được…” – Cô nhìn nó thở dài nói
“ sao lại không đi được” - Trong đầu nó xuát hiện ????
“ Hồi nãy không nghe anh ta nói, đây là sân bay của anh ta hử, công thêm hùi nãy tuj nghe là 2’ nữa cất cánh, mà giờ đã gần 10’ rồi. kHông phải do anh ta làm sao? Thuj hay pà ở lại đi, có gì, sắp tới tui cũng định thí để lấy học bổng qua đây mà”
Cô cười cười nhìn nó
“ Hử? Vậy còn tuj”
“ Bà có anh chàng này rồi, theo như tuj đã suy đoán anh ta rất giàu, nhìn cái sân bay này là đủ biết….Đến lúc đó, pà học ở đâu chả được, đến lúc đó tuj với pà lại học chung, không phải sao,hjhj” – Cô nháy mắt với nó
“
“ HỪ! Anh ta đào hoa, có biết bao nhiêu bạn gái, còn cái người đàn bà hôm trước nữa,ỏng à ỏng ẹo, thấy ghét.” – No bỉu môi
“ Để tuj “ – Cô nghe vậy liền vỗ vai nó nói rồi quay sang bên kia
Từ nãy đến giờ ,nghe hai cô nói chuyện, anh đã biết hai cô là người Việt Nam. Bỗng nhiên anh thấy hơi bực mình, nếu như lúc trước anh nghe lời mẹ, thì bây giờ có lẽ đã hiểu được nội dung của cuộc trò truyện. Đúng vậy anh là con lai Trung- Việt, mẹ anh là người Việt Nam, vì thế ngay từ khi còn nhỏ bà đã bắt anh học tiếng việt, có lẽ vì có nửa dòng máu Việt nân anh học rất nhanh,thế nhưng chỉ học vài ba bữa anh lại không học nữa….Lúc đó , anh cho rằng, tiếng anh quan trọng hơn, nên chỉ học mỗi tiếng anh và một số tiếng khác và không đụng gì đến tiếng Việt cả.
Thấy cô bạn kia quay sang nhìn anh cười có chút mờ ám, anh hơi buồn cười:
“ Có chuyện gì sao?” - Anh lên tiếng
“ Ak! Không, anh bảo anh thích bạn tôi,vậy anh biết gì về bạn tôi?” - Cô nháy mắt hỏi anh
“ A?” – Anh có chút giật mình, trong thông tin mà anh điều tra thì cô ấy là người du lịch đến đây,nhưng là về thông tin cá nhân như tên, tuổi …thì không có.
“ Anh có biết bạn tuj tên gì không? Bao nhiêu tuổi? “ – Nhìn thấy anh bối rối, cô liền biết, thông tin của nhỏ Na và cô quả thật đã được ông che dấu. He he, cô nhìn người là chuẩn nhất. Từ lúc thấy ông, cô đã biết ông không đơn giản. Ngoài mặt là một chủ tịch của một công ty nhưng là sau lưng vẫn có một thế lực lớn chống đỡ, cái dự án của cô và nó chẳng qua là giúp đỡ công ty của ông về phần tinh thần thôi, còn về tiền thì hơi nhiều đấy. Cô biết nếu múôn làm tốt bản dự án đó thì phải đầu tư ít nhất 5 tỉ. Thế nhưng ,ông ấy lại không hề suy nghĩ, sau khi đánh giá dự án tốt liền bắt đầu làm…………he he, đừng tưởng qua mắt hai bọn cô…….
“ Tôi không biết!” – Anh lạnh lùng trả lời
“ Vậy anh có biết cô ấy ghét nhất loại người nào không? Là đào hoa đó!!!”
- Cô nhấn mạnh hai chữ cuối cùng
“ A, vậy sao, bây giờ tôi mới biết, nhưng cô yên tâm, từ nay chỉ có cô ấy mới có tư cách là người con gái của tôi, còn lại đều không xứng. Còn nữa không phải tôi thích cô ấy mà là YÊU!” – Anh nhàn nhạt nói
“ Oh, xem ra anh là thực lòng, vậy thì ok , tôi sẽ cho anh đem cậu ấy về , nhưng là phải có điều kiện !” – Cô mỉm cười
“ Được, bất cứ điều kiện gì, cô nói, tôi sẽ đáp ứng, nhưng là sao tôi có thể tin cô, cô ấy nghe lời cô sao?” – Thấy cô thoả thuận, anh có chút nghi ngờ, nhưng là mặc kệ , anh chỉ cần người con gái kia
“ OK. Vậy tôi nói cho anh biết. Cô ấy tên thật là Phương Anh theo tên Việt Nam, tên thường gọi là Na, năm nay 19 tuổi, ak………cũng gần 20 rồi. Vì đang tuổi đi học nên anh vẫn phải cho cô ấy đi học đàng hoàng, còn nữa phải xin phép bố mẹ Na…..”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh nói. Còn anh thì hơi bất ngờ:
“Chỉ có vậy sao?”
“Chỉ có vậy, anh còn múôn gì sao? “ – Cô hơi tức cười khi nhìn vào khuôn mặt anh
“ Điều đó thì tất nhiên, còn cô ấy………………” – Anh liếc mắt nhìn Na
Thấy vậy, cô quay sang nói nhỏ vào tai nhỏ. Mặt nó đỏ bừng, có chút lưỡng lự sau đó gật đầu. Sau đó bước ra, đi xuống máy bay. Hỏ đi xuống máy bay, anh vẫn còn ngạc nhiên. Cô ấy quả thật là nghe lời bạn sao, còn lời của anh thì lại nhưkhông, thật đáng chết, về đến nhà, xem anh sẽ xử cô như thế nào.
“ Còn ngẩn người làm gì ? Mau đi nhanh!! Còn nữa, nhớ hoàn thành điều kiện của tôi, nếu không………..”
Cô gian xảo liếc mắt nhìn anh
“ Ha ha, đã biết, tôi nhất định sẽ đến chào hỏi bố mẹ vợ đàng hoàng, chuyện đi học thì chỉ cần cô ấy múôn , tôi sẽ không phản đối”
Anh cười lớn nói với cô.
“ Được rồi, anh mau đi đi, mọi người đang chờ máy bay cất cánh , anh mà không xuống thì không biết bao giờ mới bay đâu.”
Cô nhăn mặt nhìn mọi người xung quanh nói
“ Ok. Bye bye. Cảm ơn cô đã giúp đõ. “
Anh cười cười sau đó đi về phía cô tiếp viên hàng không nói : “ Chăm sóc tốt cho người khách đằng kia” sau đó nhanh chóng đi xuống tiến về phía nhỏ Na và kéo nó đi. Nhìn từ cửa sổ ra, cô mỉm cười, mong rằng hai người họ sẽ hạnh phúc.
Máy bay cất cánh. Cô cũng nằm ngủ. Bây giờ cô quả thật rất mệt.
/11
|