Anh tựa vào bên tường, đầu khẽ hất lên, khóe miệng thoáng cười nhạt mang theo giễu cợt, lạnh lùng, vẫn luôn mang theo biểu tình hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Xem ra cô vẫn luôn che chở cho anh ta." Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn cô, trên vẻ mặt âm trầm cười mang theo một tia bất đắc dĩ, kèm thêm mấy phần ghen tỵ: "Điều này làm cho tôi cảm thấy được anh ta ngược lại là một đứa bé, mà cô là người bảo vệ anh ta." Anh hút một hơi thuốc sau đó phun ra hơi dài, còn dùng giọng điệu như trước đây: "Thật làm cho người ta hâm mộ!"
Trần Vũ Tịch cười một tiếng: "Có gì đâu mà hâm mộ, tôi chưa bao giờ cảm thấy Ngạo Dạ Phong có thứ gì để hâm mộ."
"Cô không cảm thấy anh ta muốn cái gì thì có cái đó sao? Cái này chẳng lẽ còn không làm cho người ta hâm mộ?"
Trần Vũ Tịch không phủ nhận, thật ra Ngạo Dạ Phong muốn cái gì thì có cái đó, anh ấy là một người ngồi ở trên cao, anh ấy được người khác chú ý là điều đương nhiên, ngay cả cô đứng trước mặt Ngạo Dạ Phong cũng cảm giác như là từ dưới ngước lên nhìn anh, anh ấy đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống tất cả, anh ấy có kiêu ngạo của anh ấy, có thế giới của anh ấy, vĩnh viễn đều lấy anh làm trung tâm.
Trần Vũ Tịch cũng không nói gì, bởi vì cô không biết Ngạo Dạ Phong thiếu cái gì.
"Một người muốn từ địa ngục đi tới Thiên đường, phải trả giá rất nhiều, nhưng nếu như một người muốn từ Thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ cần một giây."
Trần Vũ Tịch không phải không nhìn ra được trong giọng điệu của Ngô Duẫn Kỳ mang theo hận ý, hơn nữa trong lời nói của anh ta chứa đầy ẩn ý, cô cảm thấy rất rõ ràng, anh ta chính là muốn cho Ngạo Dạ Phong đang ở thiên đường rơi xuống địa ngục. Cô nhẹ nhàng nắm tay chặt lại thành quả đấm.
Cô biết Ngô Duẫn Kỳ vẫn đang nhìn mình, nhưng cô lại không có dũng khí ngẩng đầu.
"Ngạo Dạ Phong còn nói với cô điều gì nữa?"
"Không có nói gì nữa."
"Cơ không có gì muốn hỏi hay sao?"
Ngô Duẫn Kỳ đi tới trước mặt Trần Vũ Tịch, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: "Nhà họ Ngạo sẽ rất nhanh sẽ kết thúc, Ngạo Dạ Phong sẽ không cho cô được bất cứ thứ gì, tới chỗ của tôi, cô có thể lấy được bất kỳ thứ cô muốn."
Nhìn gương mặt tuấn mỹ, nhìn nụ cười nhạt ở khóe miệng hắn anh, ngửi trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá, mặc dù đều là người đẹp trai, nhưng khí chất của anh và Ngạo Dạ Phong khác nhau rất lớn, có lẽ khí chất của anh như vậy càng có thể hấp dẫn cô, dễ dàng làm cô mê muội.
Nhưng từ trong xương, anh ta và Ngạo Dạ Phong giống nhau.
"Không!" Trần Vũ Tịch cự tuyệt quả quyết, không một chút do dự.
"Tại sao?" Anh mang ý trêu đùa, không chút nào tức giận, ngược lại bởi vì cô trả lời như vậy nên đối với cô vẫn còn hứng thú.
"Tôi không phải vì tiền mà ở lại bên cạnh Ngạo Dạ Phong, cho nên tôi cũng không vì anh ta không còn tiền mà rời bỏ anh ấy được. Nói rõ một chút là tôi không phải dạng con gái ham tiền, tôi tin muốn có được nhất định phải dựa vào chính mình tự tay giành lấy, phụ thuộc người khác vĩnh viễn đều là quyết định sai lầm nhất, Ngạo Dạ Phong có lúc thất bại thì anh cũng sẽ có lúc bị như vậy thôi. Tôi không muốn người khác quyết định vận mệnh của mình."
Ngô Duẫn Kỳ và cô kéo dãn khoảng cách, nụ cười trên mặt sâu hơn: "Người như cô, thật biết điều!" Anh dập tắt điếu thuốc: "Ngày mai lại đi, tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, ít nhất ——"
"Không cần, tôi đã không sao rồi, không cần tiễn tôi, tự tôi có thể đi về." Trần Vũ Tịch nói xong do dự một chút: "Quần áo của tôi đâu?"
"Ném đi rồi!"
Trần Vũ Tịch nhíu mày: "Có thể cho tôi một bộ quần áo không?"
Ngô Duẫn Kỳ do dự một chút, xoay người ra khỏi phòng, khoảng một lúc lâu, Trần Vũ Tịch còn tưởng rằng Ngô Duẫn Kỳ không muốn để cô đi, đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi đây thì cô hầu gái nhà anh ta cầm một bộ quần áo mới mang vào phòng.
Trần Vũ Tịch cười một tiếng: "Có gì đâu mà hâm mộ, tôi chưa bao giờ cảm thấy Ngạo Dạ Phong có thứ gì để hâm mộ."
"Cô không cảm thấy anh ta muốn cái gì thì có cái đó sao? Cái này chẳng lẽ còn không làm cho người ta hâm mộ?"
Trần Vũ Tịch không phủ nhận, thật ra Ngạo Dạ Phong muốn cái gì thì có cái đó, anh ấy là một người ngồi ở trên cao, anh ấy được người khác chú ý là điều đương nhiên, ngay cả cô đứng trước mặt Ngạo Dạ Phong cũng cảm giác như là từ dưới ngước lên nhìn anh, anh ấy đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống tất cả, anh ấy có kiêu ngạo của anh ấy, có thế giới của anh ấy, vĩnh viễn đều lấy anh làm trung tâm.
Trần Vũ Tịch cũng không nói gì, bởi vì cô không biết Ngạo Dạ Phong thiếu cái gì.
"Một người muốn từ địa ngục đi tới Thiên đường, phải trả giá rất nhiều, nhưng nếu như một người muốn từ Thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ cần một giây."
Trần Vũ Tịch không phải không nhìn ra được trong giọng điệu của Ngô Duẫn Kỳ mang theo hận ý, hơn nữa trong lời nói của anh ta chứa đầy ẩn ý, cô cảm thấy rất rõ ràng, anh ta chính là muốn cho Ngạo Dạ Phong đang ở thiên đường rơi xuống địa ngục. Cô nhẹ nhàng nắm tay chặt lại thành quả đấm.
Cô biết Ngô Duẫn Kỳ vẫn đang nhìn mình, nhưng cô lại không có dũng khí ngẩng đầu.
"Ngạo Dạ Phong còn nói với cô điều gì nữa?"
"Không có nói gì nữa."
"Cơ không có gì muốn hỏi hay sao?"
Ngô Duẫn Kỳ đi tới trước mặt Trần Vũ Tịch, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: "Nhà họ Ngạo sẽ rất nhanh sẽ kết thúc, Ngạo Dạ Phong sẽ không cho cô được bất cứ thứ gì, tới chỗ của tôi, cô có thể lấy được bất kỳ thứ cô muốn."
Nhìn gương mặt tuấn mỹ, nhìn nụ cười nhạt ở khóe miệng hắn anh, ngửi trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá, mặc dù đều là người đẹp trai, nhưng khí chất của anh và Ngạo Dạ Phong khác nhau rất lớn, có lẽ khí chất của anh như vậy càng có thể hấp dẫn cô, dễ dàng làm cô mê muội.
Nhưng từ trong xương, anh ta và Ngạo Dạ Phong giống nhau.
"Không!" Trần Vũ Tịch cự tuyệt quả quyết, không một chút do dự.
"Tại sao?" Anh mang ý trêu đùa, không chút nào tức giận, ngược lại bởi vì cô trả lời như vậy nên đối với cô vẫn còn hứng thú.
"Tôi không phải vì tiền mà ở lại bên cạnh Ngạo Dạ Phong, cho nên tôi cũng không vì anh ta không còn tiền mà rời bỏ anh ấy được. Nói rõ một chút là tôi không phải dạng con gái ham tiền, tôi tin muốn có được nhất định phải dựa vào chính mình tự tay giành lấy, phụ thuộc người khác vĩnh viễn đều là quyết định sai lầm nhất, Ngạo Dạ Phong có lúc thất bại thì anh cũng sẽ có lúc bị như vậy thôi. Tôi không muốn người khác quyết định vận mệnh của mình."
Ngô Duẫn Kỳ và cô kéo dãn khoảng cách, nụ cười trên mặt sâu hơn: "Người như cô, thật biết điều!" Anh dập tắt điếu thuốc: "Ngày mai lại đi, tối nay ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, ít nhất ——"
"Không cần, tôi đã không sao rồi, không cần tiễn tôi, tự tôi có thể đi về." Trần Vũ Tịch nói xong do dự một chút: "Quần áo của tôi đâu?"
"Ném đi rồi!"
Trần Vũ Tịch nhíu mày: "Có thể cho tôi một bộ quần áo không?"
Ngô Duẫn Kỳ do dự một chút, xoay người ra khỏi phòng, khoảng một lúc lâu, Trần Vũ Tịch còn tưởng rằng Ngô Duẫn Kỳ không muốn để cô đi, đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi đây thì cô hầu gái nhà anh ta cầm một bộ quần áo mới mang vào phòng.
/279
|