Bỏ lại y phục, không nói gì xoay người rời đi.
Trần Vũ Tịch đưa tay vuốt nhãn mác vẫn còn để trên bộ quần áo, cười nhạt một tiếng.
Sau khi thay quần áo xong, xuống lầu, vốn là muốn cùng Ngô Duẫn Kỳ chào hỏi nhưng nghe cô hầu gái kia nói anh ta đã ra ngoài bảo cô tự mình đi về.
Trần Vũ Tịch không do dự rời khỏi nhà Ngô Duẫn Kỳ.
Đúng như Trần Vũ Tịch dự đoán, tin xấu của nhà họ Ngạo lại một lần truyền đến, Ngô Duẫn Kỳ giống như một đứa trẻ ham chơi bá đạo, lợi dụng tất cả những gì anh ta có bắt đầu tấn công nhà họ Ngạo, đầu tiên là đấu giá tập đoàn Ngạo Thế, sau đó là cô lập Ngạo Dạ Phong.
Làm anh mất đi sự trợ giúp trên thương trường, chỉ cần là từng cùng nhà họ Ngạo lui tới hoặc là người thân trong gia tộc hay công ty, Ngô Duẫn Kỳ tìm bọn họ, ngay cả bọn người Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ đều cố tình tránh né Ngạo Dạ Phong.
Thật ra thì bọn họ cũng không phải không muốn giúp anh, chỉ là bọn họ cũng bất lực, dù sao sự nghiệp mình đa số đều do cha mẹ trong nhà nắm giữ, cho dù chính bản thân mình cầm nắm, cũng chưa chắc có thể chống lại Ngô Duẫn Kỳ.
Lần này Ngô Duẫn Kỳ trở về đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng tốt, hắn không cho phép mình phạm sai lầm, cho nên hắc đạo bạch đạo, người của hắn trong đó đều chuẩn bị rất cẩn thận, cũng chính bởi vì như vậy, mới để cho Ngạo Dạ Phong vội vàng không kịp chuẩn bị thất bại thảm hại.
Trần Vũ Tịch chưa bao giờ thấy Ngạo Dạ Phong chán chường như vậy, anh cả ngày nhốt mình trong phòng, cơm cũng không ăn, có lúc thậm chí không ăn một chút đồ gì.
Mặc dù đã cố hết sức giấu ông cụ Ngạo, nhưng cuối cùng vẫn bị ông biết.
Chỉ là ông cụ nhà họ Ngạo là người đã trải qua sóng to gió lớn, biểu hiện của ông cũng không tiêu cực như Ngạo Dạ Phong, sinh hoạt hằng ngày vẫn bình thường, ông luôn nói một câu trước mặt Trần Vũ Tịch: "Là của mình thì sẽ thuộc về mình, không phải của mình cho dù đoạt được cũng không thuộc về mình."
Trong khoảng thời gian này, dường như không có ai chú ý tới Trần Vũ Tịch, bọn họ đều đắm chìm trong chuyện của mình, hoặc sầu bi, hoặc hưng phấn, hoặc khổ sở, hoặc vui vẻ, những chuyện này không liên quan đến cô nhưng lúc nào cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Cô luôn nhắc nhở bản thân mình, lập trường của mình và thân phận, thậm chí cô muốn sớm kết thúc cuộc sống như thế, trở lại cuộc sống bình thường của mình.
Ở Trại tạm giam
Trần Vũ Tịch lẳng lặng ngồi ở phòng thẩm vấn phạm nhân, nghĩ đến tất cả mọi chuyện, thủ trưởng Mạc đã sai quân đội tới thành phố K, chỉ là Trần Vũ Tịch vẫn đè ép bọn họ không để cho bọn họ ra tay, bởi vì cô còn có kế hoạch của mình, có quyết định của mình.
Người bị bắt tới tra hỏi cũng chỉ là một kẻ tầm thường, người của trại tạm giam nói đã thẩm vấn qua, không manh mối gì, hắn biết quá ít.
Nhưng Trần Vũ Tịch vẫn không từ bỏ, trong lòng cô còn có một nghi ngờ không cởi bỏ được.
Một cậu bé mười tám mười chín tuổi bị dẫn lên, tay bị còng chân bị xiềng chân, thân thể vốn ốm yếu, bước đi vô cùng tốn sức, phải nói, cậu ta không phải đi, mà bị kéo đến trước mặt Trần Vũ Tịch.
Sau đó nặng nề ngồi vào trên ghế, nhìn khoảng cách từ ngục đến đây có hơn 10 mét , cậu ta đi giống như là đi cả một đoạn đường dài, trong miệng vẫn còn ở thở hổn hển.
Nghe người trong trại tạm giam nói, cậu ta hít thuốc phiện, cơn ghiền vẫn chưa dứt, mỗi ngày buổi tối cậu ta đều gào thét hơn mấy tiếng, cho đến khi không có một chút hơi sức nào nữa thì cậu ta mê màn chìm vào giấc ngủ.
Trần Vũ Tịch hỏi tại sao bọn họ không đưa cậu ta đi cai nghiện, người của trại tạm giam nói đã đi xin phép, đoán chừng một hai ngày sẽ có kết quả.
Trần Vũ Tịch đưa tay vuốt nhãn mác vẫn còn để trên bộ quần áo, cười nhạt một tiếng.
Sau khi thay quần áo xong, xuống lầu, vốn là muốn cùng Ngô Duẫn Kỳ chào hỏi nhưng nghe cô hầu gái kia nói anh ta đã ra ngoài bảo cô tự mình đi về.
Trần Vũ Tịch không do dự rời khỏi nhà Ngô Duẫn Kỳ.
Đúng như Trần Vũ Tịch dự đoán, tin xấu của nhà họ Ngạo lại một lần truyền đến, Ngô Duẫn Kỳ giống như một đứa trẻ ham chơi bá đạo, lợi dụng tất cả những gì anh ta có bắt đầu tấn công nhà họ Ngạo, đầu tiên là đấu giá tập đoàn Ngạo Thế, sau đó là cô lập Ngạo Dạ Phong.
Làm anh mất đi sự trợ giúp trên thương trường, chỉ cần là từng cùng nhà họ Ngạo lui tới hoặc là người thân trong gia tộc hay công ty, Ngô Duẫn Kỳ tìm bọn họ, ngay cả bọn người Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ đều cố tình tránh né Ngạo Dạ Phong.
Thật ra thì bọn họ cũng không phải không muốn giúp anh, chỉ là bọn họ cũng bất lực, dù sao sự nghiệp mình đa số đều do cha mẹ trong nhà nắm giữ, cho dù chính bản thân mình cầm nắm, cũng chưa chắc có thể chống lại Ngô Duẫn Kỳ.
Lần này Ngô Duẫn Kỳ trở về đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng tốt, hắn không cho phép mình phạm sai lầm, cho nên hắc đạo bạch đạo, người của hắn trong đó đều chuẩn bị rất cẩn thận, cũng chính bởi vì như vậy, mới để cho Ngạo Dạ Phong vội vàng không kịp chuẩn bị thất bại thảm hại.
Trần Vũ Tịch chưa bao giờ thấy Ngạo Dạ Phong chán chường như vậy, anh cả ngày nhốt mình trong phòng, cơm cũng không ăn, có lúc thậm chí không ăn một chút đồ gì.
Mặc dù đã cố hết sức giấu ông cụ Ngạo, nhưng cuối cùng vẫn bị ông biết.
Chỉ là ông cụ nhà họ Ngạo là người đã trải qua sóng to gió lớn, biểu hiện của ông cũng không tiêu cực như Ngạo Dạ Phong, sinh hoạt hằng ngày vẫn bình thường, ông luôn nói một câu trước mặt Trần Vũ Tịch: "Là của mình thì sẽ thuộc về mình, không phải của mình cho dù đoạt được cũng không thuộc về mình."
Trong khoảng thời gian này, dường như không có ai chú ý tới Trần Vũ Tịch, bọn họ đều đắm chìm trong chuyện của mình, hoặc sầu bi, hoặc hưng phấn, hoặc khổ sở, hoặc vui vẻ, những chuyện này không liên quan đến cô nhưng lúc nào cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Cô luôn nhắc nhở bản thân mình, lập trường của mình và thân phận, thậm chí cô muốn sớm kết thúc cuộc sống như thế, trở lại cuộc sống bình thường của mình.
Ở Trại tạm giam
Trần Vũ Tịch lẳng lặng ngồi ở phòng thẩm vấn phạm nhân, nghĩ đến tất cả mọi chuyện, thủ trưởng Mạc đã sai quân đội tới thành phố K, chỉ là Trần Vũ Tịch vẫn đè ép bọn họ không để cho bọn họ ra tay, bởi vì cô còn có kế hoạch của mình, có quyết định của mình.
Người bị bắt tới tra hỏi cũng chỉ là một kẻ tầm thường, người của trại tạm giam nói đã thẩm vấn qua, không manh mối gì, hắn biết quá ít.
Nhưng Trần Vũ Tịch vẫn không từ bỏ, trong lòng cô còn có một nghi ngờ không cởi bỏ được.
Một cậu bé mười tám mười chín tuổi bị dẫn lên, tay bị còng chân bị xiềng chân, thân thể vốn ốm yếu, bước đi vô cùng tốn sức, phải nói, cậu ta không phải đi, mà bị kéo đến trước mặt Trần Vũ Tịch.
Sau đó nặng nề ngồi vào trên ghế, nhìn khoảng cách từ ngục đến đây có hơn 10 mét , cậu ta đi giống như là đi cả một đoạn đường dài, trong miệng vẫn còn ở thở hổn hển.
Nghe người trong trại tạm giam nói, cậu ta hít thuốc phiện, cơn ghiền vẫn chưa dứt, mỗi ngày buổi tối cậu ta đều gào thét hơn mấy tiếng, cho đến khi không có một chút hơi sức nào nữa thì cậu ta mê màn chìm vào giấc ngủ.
Trần Vũ Tịch hỏi tại sao bọn họ không đưa cậu ta đi cai nghiện, người của trại tạm giam nói đã đi xin phép, đoán chừng một hai ngày sẽ có kết quả.
/279
|