Cô tự hào mình là một quân nhân, trước đây cô căm hận,\ nhưng giờ thì cô cảm thấy yêu thích. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ trước đây nếu không có căm hận thì cũng sẽ không có yê thích như bây giờ.
Suy nghĩ chuyển tới trên người Ngô Duẫn Kỳ, cô khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng không hỏi ra ngoài, nói vậy Ngạo Dạ Phong cũng không biết Ngô Duẫn Kỳ đi đâu rồi.
Trên người Nam Cung Thiến mặc bộ quân phục đứng ở cửa nhà họ Ngạo, do dự nửa ngày vẫn không đi vào.
"Nhanh lên một chút, ông đang chờ em cùng ăn cơm tối đấy!"
"Em ——"
"Khi nào em đã trở nên mắc cỡ ngại ngùng như vậy rồi."
"Nhưng em cảm thấy sợ!" Nam Cung Thiến nói ra lời trong lòng mình, cô sợ, sợ đối mặt với ông Ngạo, cô sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của ông. Chắc ông rất hận mình.
"Có cái gì phải sợ, anh thấy lúc em đánh nhau cũng không có sợ hãi như bây giờ." Ngạo Dạ Phong đưa tay bắt lấy Nam Cung Thiến, gặp cô trốn sang một bên, cô chính là sợ hãi: "Ngạo Dạ Phong, em có thể mấy ngày nữa mới về không, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chọc ông tức giận làm thế nào, thân thể ông vẫn luôn không tốt."
"Em không vào phải không, anh lại tức giận lên đấy, nhanh lên qua đây. Nghe lời!"
"Em không qua!"
Trên đường tới đây, Nam Cung Thiến đã chuẩn bị tâm lý tốt, chuẩn bị thật tốt tâm lý chịu trận, dù cho ông cụ Ngạo giống như Ngạo Dạ Phong nhìn thấy cô ấy sẽ đánh cô một trận, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng sợ nhìn thấy bộ dạng ông cụ Ngạo tức giận, thất vọng, khổ sở. Cô có chút khẩn trương, không dám đi vào!
Lúc hai người đang giằng co, hai mắt Nam Cung Thiến tỏa sáng: "Năm ngàn vạn!"
Năm Ngàn Vạn nghe được cô tiếng gọi, chạy tới chỗ cô, Nam Cung Thiến ngồi xổm người xuống, nghênh đón nó, Năm Ngàn Vạn không chút khách khí nhào tới trên người Nam Cung Thiến, bởi vì dáng người nó quá lớn, trực tiếp làm Nam Cung Thiến té nhào xuống đất, bò tới trên người của cô, ở trên mặt của cô liếm tới liếm lui.
Ngạo Dạ Phong ghen tỵ lộ ra mặt, đi tới dắt dây thừng Năm Ngàn Vạn, kéo nó khỏi người Nam Cung Thiến: "Tên nhóc này ở với anh lâu như vậy, cũng đã học được không ít công phu chiếm tiện nghi rồi."
Nam Cung Thiến ngồi dậy từ dưới đất, ngạc nhiên nhìn Ngạo Dạ Phong: "Anh không phải sợ Năm Ngàn Vạn rồi hả?"
Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Từ sau khi em rời đi, em không phải biết anh phải mất bao nhiêu công sức mới làm cho Năm Ngàn Vạn ăn trở lại. Mới đầu có chút lo lắng, chỉ là từ từ cũng quen." Nói rồi Ngạo Dạ Phong cúi người sờ lên đầu của Năm Ngàn Vạn : "Nhanh lên vào đi thôi, ông đang chờ em đấy!"
Nam Cung Thiến biết hôm nay không trốn khỏi được, hít một hơi thật sâu, đi theo Ngạo Dạ Phong đi vào nhà họ Ngạo.
Có thể làm cho cô không có nghĩ tới chính là ông cụ Ngạo chẳng những không có tức giận vói cô, ngay cả nói cũng không có nói đến chuyện trước kia của cô, ông còn gọi cô là vũ Tịch, kéo cô đến phòng ăn dùng cơm, bác Thẩm vẫn như trước gọi cô là Vũ Tịch cứ ở phòng bếp và phòng ăn đi tới đi lui vội vàng.
Trên bàn ăn, ông cụ Ngạo không ngừng gắp thức ăn cho Vũ Tịch, bảo cô ăn nhiều một chút, đột nhiên Nam Cung Thiến cảm thấy mình giống như trở lại nhà họ Ngạo trước kia, cái gì cũng không có xảy ra, cảm giác này thật tốt, mặc dù nơi này không phải là nhà của cô, nhưng thật giống như đang ở nhà của mình.
Nam Cung Thiến không hiểu nhìn Ngạo Dạ Phong, anh chỉ là yên lặng cười không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm, lúc nào thì Ngạo Dạ Phong đã trở nên trầm mặc.
Sau khi ăn xong cơm tối, ông cụ Ngạo kéo Nam Cung Thiến đi phòng khách xem ti vi, Ngạo Dạ Phong cũng ở đây, bác Thẩm cũng ở đây. Bọn họ giống như là đang âm mưu chuyện gì đó, chuyện lúc trước một chữ cũng không nói.
Suy nghĩ chuyển tới trên người Ngô Duẫn Kỳ, cô khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng không hỏi ra ngoài, nói vậy Ngạo Dạ Phong cũng không biết Ngô Duẫn Kỳ đi đâu rồi.
Trên người Nam Cung Thiến mặc bộ quân phục đứng ở cửa nhà họ Ngạo, do dự nửa ngày vẫn không đi vào.
"Nhanh lên một chút, ông đang chờ em cùng ăn cơm tối đấy!"
"Em ——"
"Khi nào em đã trở nên mắc cỡ ngại ngùng như vậy rồi."
"Nhưng em cảm thấy sợ!" Nam Cung Thiến nói ra lời trong lòng mình, cô sợ, sợ đối mặt với ông Ngạo, cô sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của ông. Chắc ông rất hận mình.
"Có cái gì phải sợ, anh thấy lúc em đánh nhau cũng không có sợ hãi như bây giờ." Ngạo Dạ Phong đưa tay bắt lấy Nam Cung Thiến, gặp cô trốn sang một bên, cô chính là sợ hãi: "Ngạo Dạ Phong, em có thể mấy ngày nữa mới về không, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chọc ông tức giận làm thế nào, thân thể ông vẫn luôn không tốt."
"Em không vào phải không, anh lại tức giận lên đấy, nhanh lên qua đây. Nghe lời!"
"Em không qua!"
Trên đường tới đây, Nam Cung Thiến đã chuẩn bị tâm lý tốt, chuẩn bị thật tốt tâm lý chịu trận, dù cho ông cụ Ngạo giống như Ngạo Dạ Phong nhìn thấy cô ấy sẽ đánh cô một trận, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng sợ nhìn thấy bộ dạng ông cụ Ngạo tức giận, thất vọng, khổ sở. Cô có chút khẩn trương, không dám đi vào!
Lúc hai người đang giằng co, hai mắt Nam Cung Thiến tỏa sáng: "Năm ngàn vạn!"
Năm Ngàn Vạn nghe được cô tiếng gọi, chạy tới chỗ cô, Nam Cung Thiến ngồi xổm người xuống, nghênh đón nó, Năm Ngàn Vạn không chút khách khí nhào tới trên người Nam Cung Thiến, bởi vì dáng người nó quá lớn, trực tiếp làm Nam Cung Thiến té nhào xuống đất, bò tới trên người của cô, ở trên mặt của cô liếm tới liếm lui.
Ngạo Dạ Phong ghen tỵ lộ ra mặt, đi tới dắt dây thừng Năm Ngàn Vạn, kéo nó khỏi người Nam Cung Thiến: "Tên nhóc này ở với anh lâu như vậy, cũng đã học được không ít công phu chiếm tiện nghi rồi."
Nam Cung Thiến ngồi dậy từ dưới đất, ngạc nhiên nhìn Ngạo Dạ Phong: "Anh không phải sợ Năm Ngàn Vạn rồi hả?"
Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Từ sau khi em rời đi, em không phải biết anh phải mất bao nhiêu công sức mới làm cho Năm Ngàn Vạn ăn trở lại. Mới đầu có chút lo lắng, chỉ là từ từ cũng quen." Nói rồi Ngạo Dạ Phong cúi người sờ lên đầu của Năm Ngàn Vạn : "Nhanh lên vào đi thôi, ông đang chờ em đấy!"
Nam Cung Thiến biết hôm nay không trốn khỏi được, hít một hơi thật sâu, đi theo Ngạo Dạ Phong đi vào nhà họ Ngạo.
Có thể làm cho cô không có nghĩ tới chính là ông cụ Ngạo chẳng những không có tức giận vói cô, ngay cả nói cũng không có nói đến chuyện trước kia của cô, ông còn gọi cô là vũ Tịch, kéo cô đến phòng ăn dùng cơm, bác Thẩm vẫn như trước gọi cô là Vũ Tịch cứ ở phòng bếp và phòng ăn đi tới đi lui vội vàng.
Trên bàn ăn, ông cụ Ngạo không ngừng gắp thức ăn cho Vũ Tịch, bảo cô ăn nhiều một chút, đột nhiên Nam Cung Thiến cảm thấy mình giống như trở lại nhà họ Ngạo trước kia, cái gì cũng không có xảy ra, cảm giác này thật tốt, mặc dù nơi này không phải là nhà của cô, nhưng thật giống như đang ở nhà của mình.
Nam Cung Thiến không hiểu nhìn Ngạo Dạ Phong, anh chỉ là yên lặng cười không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm, lúc nào thì Ngạo Dạ Phong đã trở nên trầm mặc.
Sau khi ăn xong cơm tối, ông cụ Ngạo kéo Nam Cung Thiến đi phòng khách xem ti vi, Ngạo Dạ Phong cũng ở đây, bác Thẩm cũng ở đây. Bọn họ giống như là đang âm mưu chuyện gì đó, chuyện lúc trước một chữ cũng không nói.
/279
|