Rốt cuộc, Nam Cung Thiến thật sự không chịu đựng được nữa, đứng lên, hơi cúi đầu, giống như đứa bé mắc lỗi: "Ông ơi, thật xin lỗi, cháu đã gạt ông. Thật ra thì cháu không phải là Trần Vũ Tịch, cháu ——"
Ông cụ Ngạo khẽ mỉm cười: "Dạ Phong đã nói với ta về chuyện của cháu gió rồi, ông không trách cháu, ông biết cháu có nguyên nhân bất đắc dĩ, chỉ tiếc, ông rất thích cháu, ông rất muốn có một đứa cháu dâu tốt như cháu, chuyện hôn ước trước đây với Dạ Phong ——"
"Ông ơi, ông đừng mở bình thì đâu có ai mà biết trong bình đựng gì được không. Nói chút chuyện có ích!" Ngạo Dạ Phong mở miệng chắn lời của ông cụ.
"Ông không nói, cháu có thể nói không? Vũ Tịch, không, lúc này nên gọi cháu là Nam Cung Thiến đúng không?" Ông cụ Ngạo không để ý sắc mặt Ngạo Dạ Phong tiếp tục nói.
"Ông ơi, ông cứ gọi cháu là Thiến Thiến được rồi, người nhà cũng gọi như vậy khi ở nhà."
"Ừ, Thiến Thiến, hôn ước trước với Dạ Phong có phải hay không vẫn còn? Trước kia còn tưởng rằng cháu thật sự mười bảy tuổi, bây giờ xem ra tuổi tác vừa khít, nếu có thể mau chóng kết hôn thì quá tốt rồi. Cháu nói xem nào!" Ông cụ Ngạo mong đợi nhìn Nam Cung Thiến.
"Việc này ——" Nam Cung Thiến không biết trả lời như thế nào, muốn cô nói thích Ngạo Dạ Phong, đích thật là có thích, nhưng vẫn chưa đến độ muốn cùng kết hôn với anh.
Hơn nữa Nam Cung Thiến vẫn luôn tự nói với mình, chuyện hôn ước đó là giả, cô vốn không có nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày gả cho Ngạo Dạ Phong.
"Ông ơi, Nam Cung Thiến là vì nhiệm vụ mới đến đây, dĩ nhiên chuyện hôn ước cũng nghĩ là thật thật, cháu đã nói với ông rồi, sao ông vẫn không chịu từ bỏ vậy." Ngạo Dạ Phong cau mày, nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ đối với việc Nam Cung Thiến đến, cũng đã níu qua chuyện này với ông cụ Ngạo.
"Ông mặc kệ, đứa cháu dâu này ông đã chọn rồi, có phải cháu xấu hổ khi nói đến chuyện này không, vậy thì hãy để ông nói!" Tính tình Ông cụ Ngạo lúc này giống như trẻ con giận dỗi mà nói.
Ngạo Dạ Phong lại nhíu mày, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì bó tay với ông cụ Ngạo nên dứt khoát đứng dậy đi lên lầu.
"Thiến Thiến, cháu nghĩ như thế nào? Cháu và Dạ Phong cũng đã ở chung với nhau một thời gian, nó là hạng người nào chắc cháu cũng biết rõ phải không, vậy nên chuyện hôn ước này——"
"À, ông ơi, cháu đi xem Ngạo Dạ Phong một chú! Người, người cứ ở đây xem ti vi nha ——" Nam Cung Thiến tìm được cớ, vội vã chạy lên lầu, không cho ông cụ có cơ hội nói tiếp.
Ông cụ Ngạo thấy hai người đã chạy, vừa quay đầu lại thấy thím Lưu: "Thím Lưu, tôi nói sai sao?"
Thím Lưu cười một tiếng: "Ông ơi, ông cũng đừng nên can thiệp vô chuyện của tụi trẻ, cho, ăn chút trái cây đi này."
Ông cụ Ngạo nhận lấy trái cây thím Lưu đưa.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi lên lầu, Nam Cung Thiến không đi đến phòng của mình, mà xoay người trực tiếp đi đến phòng Ngạo Dạ Phong.
Cô chắp tay sau lưng, thò đầu vào trong phòn Ngạo Dạ Phong thăm dò, Ngạo Dạ Phong đang ngồi bên giường, Năm Ngàn Vạn ngồi chồm hổm trên mặt đất đối diện với anh.
"Năm Ngàn Vạn!" Nam Cung Thiến kêu một tiếng, Năm Ngàn Vạn lập tức từ bên người Ngạo Dạ Phong đứng dậy chạy đến bên người cô, Nam Cung Thiến ngồi xổm người xuống ôm nó.
"Trời ơi, thật uổng phí khoảng thời gian này mình đối xử tốt với nó, tiểu tử này với ai cũng hôn, nhưng lại không hôn anh." Ngạo Dạ Phong đứng lên nói đùa.
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười và cũng đứng lên.
"Mới vừa rồi ông nói chuyện đó, em đừng để trong lòng, ông chính là không có việc gì rãnh rỗi luôn suy nghĩ lung tung." Ngạo Dạ Phong có vẻ có chút lúng túng nói.
Ông cụ Ngạo khẽ mỉm cười: "Dạ Phong đã nói với ta về chuyện của cháu gió rồi, ông không trách cháu, ông biết cháu có nguyên nhân bất đắc dĩ, chỉ tiếc, ông rất thích cháu, ông rất muốn có một đứa cháu dâu tốt như cháu, chuyện hôn ước trước đây với Dạ Phong ——"
"Ông ơi, ông đừng mở bình thì đâu có ai mà biết trong bình đựng gì được không. Nói chút chuyện có ích!" Ngạo Dạ Phong mở miệng chắn lời của ông cụ.
"Ông không nói, cháu có thể nói không? Vũ Tịch, không, lúc này nên gọi cháu là Nam Cung Thiến đúng không?" Ông cụ Ngạo không để ý sắc mặt Ngạo Dạ Phong tiếp tục nói.
"Ông ơi, ông cứ gọi cháu là Thiến Thiến được rồi, người nhà cũng gọi như vậy khi ở nhà."
"Ừ, Thiến Thiến, hôn ước trước với Dạ Phong có phải hay không vẫn còn? Trước kia còn tưởng rằng cháu thật sự mười bảy tuổi, bây giờ xem ra tuổi tác vừa khít, nếu có thể mau chóng kết hôn thì quá tốt rồi. Cháu nói xem nào!" Ông cụ Ngạo mong đợi nhìn Nam Cung Thiến.
"Việc này ——" Nam Cung Thiến không biết trả lời như thế nào, muốn cô nói thích Ngạo Dạ Phong, đích thật là có thích, nhưng vẫn chưa đến độ muốn cùng kết hôn với anh.
Hơn nữa Nam Cung Thiến vẫn luôn tự nói với mình, chuyện hôn ước đó là giả, cô vốn không có nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày gả cho Ngạo Dạ Phong.
"Ông ơi, Nam Cung Thiến là vì nhiệm vụ mới đến đây, dĩ nhiên chuyện hôn ước cũng nghĩ là thật thật, cháu đã nói với ông rồi, sao ông vẫn không chịu từ bỏ vậy." Ngạo Dạ Phong cau mày, nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ đối với việc Nam Cung Thiến đến, cũng đã níu qua chuyện này với ông cụ Ngạo.
"Ông mặc kệ, đứa cháu dâu này ông đã chọn rồi, có phải cháu xấu hổ khi nói đến chuyện này không, vậy thì hãy để ông nói!" Tính tình Ông cụ Ngạo lúc này giống như trẻ con giận dỗi mà nói.
Ngạo Dạ Phong lại nhíu mày, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì bó tay với ông cụ Ngạo nên dứt khoát đứng dậy đi lên lầu.
"Thiến Thiến, cháu nghĩ như thế nào? Cháu và Dạ Phong cũng đã ở chung với nhau một thời gian, nó là hạng người nào chắc cháu cũng biết rõ phải không, vậy nên chuyện hôn ước này——"
"À, ông ơi, cháu đi xem Ngạo Dạ Phong một chú! Người, người cứ ở đây xem ti vi nha ——" Nam Cung Thiến tìm được cớ, vội vã chạy lên lầu, không cho ông cụ có cơ hội nói tiếp.
Ông cụ Ngạo thấy hai người đã chạy, vừa quay đầu lại thấy thím Lưu: "Thím Lưu, tôi nói sai sao?"
Thím Lưu cười một tiếng: "Ông ơi, ông cũng đừng nên can thiệp vô chuyện của tụi trẻ, cho, ăn chút trái cây đi này."
Ông cụ Ngạo nhận lấy trái cây thím Lưu đưa.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi lên lầu, Nam Cung Thiến không đi đến phòng của mình, mà xoay người trực tiếp đi đến phòng Ngạo Dạ Phong.
Cô chắp tay sau lưng, thò đầu vào trong phòn Ngạo Dạ Phong thăm dò, Ngạo Dạ Phong đang ngồi bên giường, Năm Ngàn Vạn ngồi chồm hổm trên mặt đất đối diện với anh.
"Năm Ngàn Vạn!" Nam Cung Thiến kêu một tiếng, Năm Ngàn Vạn lập tức từ bên người Ngạo Dạ Phong đứng dậy chạy đến bên người cô, Nam Cung Thiến ngồi xổm người xuống ôm nó.
"Trời ơi, thật uổng phí khoảng thời gian này mình đối xử tốt với nó, tiểu tử này với ai cũng hôn, nhưng lại không hôn anh." Ngạo Dạ Phong đứng lên nói đùa.
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười và cũng đứng lên.
"Mới vừa rồi ông nói chuyện đó, em đừng để trong lòng, ông chính là không có việc gì rãnh rỗi luôn suy nghĩ lung tung." Ngạo Dạ Phong có vẻ có chút lúng túng nói.
/279
|