Cô cúi đầu, nhanh chóng lắc đầu, cô đã được lĩnh giáo thủ đoạn của bà chị này rồi, thật sự không dám có ảo tưởng nữa, thật là quá kinh khủng.
Chỉ cầu xin cô ta đối xử tốt với Dục Thành là được rồi.“Ồ, nếu không phải như vậy, vậy cô lén lút đến đây làm cái gì?”Nhớ mong, chỉ là vì nhớ mong con trai, chưa từng làm một người mẹ thì sẽ không hiểu tâm tình của cô.“Khả Nghiên, nói thật đi, cô ở bên cạnh Dục Thành đã hơn hai năm rồi, còn có cái gì mà không yên tâm nữa? Mà tôi cũng đã thực hiện lời hứa của tôi rồi không phải sao? Chỉ là bản thân cô không quý trọng mà thôi.”Lời hứa? Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn Tiêu Lâm Na một cách nghi ngờ, nếu như không phải chị mình không nhắc đến lời hứa thì cô sớm đã quên mất rồi, a, cái gì gọi là thực hiện lời hứa? Từng bước từng bước lên kế hoạch đuổi cô ra khỏi nhà thì gọi là thực hiện lời hứa sao? Thật nực cười.“Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy? Là cho rằng ngay từ đầu tôi tự mình ngã xuống lầu sao?” - Nhún đôi vai tỏ vẻ bất lực: “Tiểu thư, cô biết tôi đã nằm trên giường bao lâu rồi không? Ba tháng.
Đến hôm nay trên chân của tôi vẫn còn nhìn thấy sẹo, cô cảm thấy tôi có bệnh sao, muốn tự mình ngã xuống? Có điều, tôi có thể thừa nhận không phải là cô đẩy tôi.”“Nhưng mà…” – Cô ta chậm rãi thở một hơi dài: “Cô cũng cần hiểu tôi một chút, tôi từ trên lầu cao ngã xuống, làm sao tôi có thể làm chứng cho cô, lão gia một mực cứ hỏi tôi có phải là cô đẩy tôi không, tôi vừa muốn nói ra thì bị quản gia Ngô đưa đi rồi, ở điểm này cô nên biết.
Cô cũng nên biết địa vị của quản gia Ngô ở trong ngôi nhà này.”Dừng lại một chút, cô ta mím môi và tiếp tục nói: “Bây giờ mặc dù tôi là mẹ của Dục Thành, nhưng mà chỉ có như vậy mà thôi, tôi không mong muốn vì bảo vệ cô mà mạo phạm quản gia Ngô, kết cục cũng sẽ bị quản gia Ngô trừng phạt, cô nghĩ xem, nếu như tôi bị trừng phạt, Dục Thành còn có thể có cuộc sống tốt sao? Cô muốn trách chỉ có thể trách cô đã mạo phạm quản gia Ngô.”Lời của chị ấy nói nghe thật là hay, đem toàn bộ trách nhiệm tẩy đi vô cùng sạch sẽ, bản thân chính là không tin, nếu như lúc đó quản gia Ngô không xuất hiện, cô ta sẽ nói thật sao?“Khả Nghiên, thân phận địa vị cô là cái gì, bản thân cô nên hiểu rõ, cô nghĩ xem, nếu như Dục Thành ở với cô thì có được cuộc sống tốt như vậy không?”Đúng, bản thân mình không có tiền không có địa vị, nhưng có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ, chưa hỏi qua Dục Thành thì làm sao biết được?“Cũng đúng, cô cho rằng Dục Thành không để ý, nhưng sự nhẫn nại của chúng ta với tư cách là một người mẹ sẽ khiến đứa trẻ đau khổ.
Bây giờ Dục Thành đã là một bông hoa trong nhà kính, nếu cô yêu cầu nó làm cỏ dại, điều gì sẽ xảy ra sao? Cô đã nghĩ về điều đó chưa?”Vấn đề này…Cô vẫn chưa nghĩ qua, bởi vì cô biết, bất kể như thế nào, Dục Thành cũng không quay lại bên cạnh mình nữa rồi, trừ phi, địa vị của bản thân mình so với nhà họ Hình cao hơn mới có thể cướp Dục Thành quay về.“Cô nói xem, cô cứ một lần hai lần lén lút đến thăm Dục Thành như vậy có gì tốt? Không phải càng ngày càng không thích hợp sao? Hôm nay cô bị tôi phát hiện, nếu đổi lại là một người khác không chừng sẽ bị cảnh sát bắt đi rồi, cô vì lo lắng cho Dục Thành, nhưng cũng vì cha của chúng ta, đừng có đến đây nữa, có được không?” - Biểu cảm của Tiêu Lâm Na dần dần thay đổi một cách thê lương.Trong lòng Khả Nghiên cũng tràn lên một hồi chua xót, mặc dù Tiêu Lâm Na cũng không phải là người tốt gì, nhưng những lời cô ta nói rất có lý lẽ, tóm lại là việc lén lút đến thăm Dục Thành là điều duy nhất xoa dịu nỗi đau tương tư.
Nhưng mà…Lắc đầu.Mặc dù không có cách gì đạt được, nhưng cô vẫn không thể nào mà từ bỏ việc lén lút thăm Dục Thành, chỉ sợ một ánh mắt.“Đủ rồi.
Tiêu Khả Nghiên, cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” - Sắc mặt cô ta trầm xuống, Tiêu Lâm Na cuối cùng cũng lộ ra mặt thật của mình: “Bây giờ tôi là nữ chủ nhân của nhà họ Hình, là mẹ của Dục Thành, cô cảm thấy cô có tư cách gì mà đối đầu với tôi? Cô có tin hay không, hôm nay tôi quay về sẽ đánh Dục Thành một trận? Sau này cũng sẽ không để cho nó có một cuộc sống tốt đẹp.
Hơn nữa, chỉ cần tôi nói một câu, thì có thể cho cảnh sát tùy ý cho cô một tội danh khiến cho cô ngồi tù mười năm.
A, Thiên Nham bây giờ không ở đây, lão gia chỉ chăm lo cho cháu trai, còn tôi…” - Ánh mắt mang đầy vẻ nguy hiểm: “Chính là chủ nhân của nhà họ Hình này.”.
/157
|