Bỉ ổi.
Bỉ ổi.
Dùng Dục Thành để uy hiếp mình sao? Cắn chặt môi, lông mày cô gần như chau lại.Tiêu Lâm Na luôn sử dụng những thứ này để đe dọa mình, chẳng hạn như cha cô, chẳng hạn như Dục Thành, có điều bản thân cô vẫn luôn luôn vô dụng trong những kế hoạch tính toán của cô ta.Thua rồi.
Vốn dĩ là không có cách nào phản kháng lại.Nếu như là hai năm trước, lúc Tiêu Lâm Na vừa mới vào nhà họ Hình thì bản thân mình còn có thể có cách để đối phó cô ta, còn bây giờ…Không nói được gì, không làm được gì, làm gì có cách để mà tranh giành với một thiếu phu nhân nhà họ Hình đang dần dần có phe cánh ngày càng nhiều như bây giờ?Tiêu Lâm Na độc đoán nhìn Khả Nghiên ngày càng yếu đi, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ha ha, tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, không phải cô muốn nhìn thấy Dục Thành sao? Tôi hứa với cô, tôi sẽ thường xuyên chụp vài tấm ảnh của Dục Thành, quay video rồi chuyển cho cô, như vậy được không?”Đôi mắt màu xám có chút mây đen, thật ra cô đánh liều lẻn đến đây để gặp Dục Thành: ‘Cô thề đi… đối tốt với… Dục Thành.” - Mở miệng để mô phỏng hình dạng của những từ này.Tiêu Lâm Na gật gật đầu nửa tin nửa ngờ, chắc cũng đoán được một hai gì đó: “Được rồi, được rồi, cô yên tâm đi, Dục Thành bây giờ là con trai tôi, tôi làm sao mà có thể không đối xử tốt với nó chứ? Chỉ cần không có cô, một nhà gia đình chúng tôi nhất định hạnh phúc vui vẻ.”‘Chỉ cần không có cô, một nhà gia đình chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ.” - Ha, không sai, bây giờ bản thân mình mới thật sự là người ngoài, chỉ là có công sinh ra Dục Thành, ngoài ra thì còn có cái gì đâu? Chỉ là cùng với Hình Thiên Nham có một lần quan hệ nam nữ chứ còn có cái gì nữa?Từ bỏ thật sự rất khó, nhưng mà tình hình bây giờ thật sự không có bất cứ hi vọng nào, không thể không nói bản thân mình từ bỏ.
Sau khi thở một hơi dài thườn thượt, cô cố gắng hết sức để nước mắt không tuôn rơi, có trời mới biết, lúc này tim cô đang rỉ máu, khi cô nói điều đó với Tiêu Lâm Na, cô đã cố gắng lấy hết dũng khí của mình.“Đúng rồi, tôi đã đặt cho cô vé máy bay đi Nhật, mà còn sắp xếp hết mọi thứ cho cô rồi, cô chỉ còn tìm một công việc là được, cô yên tâm, người câm cũng có người cần.
Đến lúc đó tôi sẽ gửi vé máy bay và địa chỉ đến nhà của cô.”Quay người đi, nghe không rõ Tiêu Lâm Na vừa mới nói gì, chỉ biết cô ta đã mua cho mình vé may bay đi Nhật và sắp xếp hết toàn bộ mọi thứ, xem ra cô ta đối với việc đuổi mình đi đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi? Nếu không làm sao lại đặt vé máy bay sớm như vậy?Tại sao bản thân mình lại không có lúc nào nắm bắt được thế chủ động, mà toàn bị người ta khống chế, dường như cuộc sống mình mãi mãi sống dưới cái bóng của chị ta?Đi Nhật Bản sao? Ha, cũng tốt, mặc dù lựa chọn từ bỏ, đến đó cũng không sao nữa rồi, có lẽ lúc này rời xa nơi này là lựa chọn đúng, ít nhất bản thân mình cũng không cần sống tồn tại dưới cái bóng của chị ta nữa.
Nhưng mà…Rời xa một thời gian ngắn, không có nghĩa là thật sự lùi bước, có lẽ chỉ là dự trữ thực lực.Dừng lại, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Lâm Na đang đứng cách đó không xa với một nụ cười đắc thắng.Chị.
Vào lúc này chị đã hoàn toàn thắng, nhưng không có nghĩa chị mãi mãi có thể thắng, có lẽ trong lòng chị tôi là đứa em gái ngốc đến không còn ngốc hơn được nữa, đến hôm nay cũng chỉ có như vậy, nhưng tôi đã biết quý trọng bản thân mình mấy phần rồi..
/157
|